Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 52




Một câu nói này của Doãn Lạc Phong dọa mọi người sợ đến tới tấp nhìn Tô Khả.

Vốn là mẹ Tô Cẩm Niên vẫn cười nhẹ nhàng thì khẽ cau mày mà không lộ dấu vết, nhìn Tô Khả từ trên xuống dưới, sau đó thấy chồng mình cũng nhíu mày nhìn Tô Khả, lập tức mỉm cười nói, "Ôi, mọi người mau vào ngồi một chút đi."

Mẹ Tô Cẩm Niên lên tiếng cắt đứt ánh mắt bố Tô Cẩm Niên đang tiếp tục nhìn Tô Khả, sau đó mọi người đều đi vào trong.

Rõ ràng Tô Khả cảm thấy được hình như bố mẹ Tô Cẩm Niên cũng không thích mình, điều này làm trong lòng cô có chút khó chịu. Cô thật không khiến họ thích được sao?

Tại sao Tô Cẩm Niên không thích cô, ngay cả bố mẹ chưa từng gặp mặt qua của anh, lần đầu tiên gặp cũng không thích cô?

Mấy người còn chưa bước vào phòng, Tô Cẩm Niên liền từ bên trong đi ra, trong nháy mắt khi anh ngẩng đầu lên liền thấy Tô Khả, bật thốt lên, "Sao cô lại tới đây?"

Mặt Tô Khả giãn ra rồi cười với anh, đáy mắt hơi lộ vẻ cô đơn.

Tô Cẩm Niên nhìn nét mặt hơi bị thương của Tô Khả, ngực khẽ buồn bực, anh nhìn thấy bố mẹ của mình ‘một anh hai tốt’ vỗ vai bố Doãn Lạc Phong, vừa nói sau này Lạc Phong cũng là đứa trẻ có tương lai, hình như một chị em tốt của mẹ Doãn Lạc Phong kéo cổ tay của bà, miệng nói Doãn Lạc Hàm ưu tú ra sao ưu tú như thế nào, trong lòng liền hiểu mấy phần. (một anh hai tốt : giống như tay bẳ mặt mừng ở mình, câu trước câu sau đều mừng rỡ nhưng khách sáo hơn)

Trong lòng anh thở dài, sau đó đi tới trước mặt Tô Khả, "Cùng tôi tới đây."

Trong nháy mắt Tô Khả cười giống như hoa xuân, "Ờ."

Mặc dù anh ghét Tô Khả, nhưng nếu như bố mẹ của mình bài xích cô như vậy, không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn không đành lòng. Dù sao ở trong đầu anh, Tô Khả không chỉ là khối kẹo mè xửng mà còn là ngày ngày đều cười đến ‘không tim không phổi’, khối kẹo mè xửng bỉ ổi đến mức tận cùng. Nụ cười của cô, mỗi lần anh thấy cũng hận không tát một cái, trong lòng mãi nghĩ, cô nữ sinh này không thể cười như mấy cô gái khác sao?

Nhưng hôm nay, cô cười giống như tiểu thư nhà giàu vậy, nhưng mà trong mắt kia có tia bi thương, cho thấy lòng cô ấy cực kỳ không thoải mái, đột nhiên anh cảm thấy, Tô Khả vẫn không nên cười thành bộ dạng hiện tại, con người cô chỉ thuộc về bỉ ổi, không thích hợp với long lanh hay đau buồn.

Cái ý niệm này chợt lóe lên, Tô Cẩm Niên không nhịn được cười mình hôm nay nhất định là trúng gió nên mới có ý nghĩ kỳ quái như thế.

Hai người bọn họ rời đi, thấy con mắt của ba và mẹ Tô Cẩm Niên muốn rớt ra rồi, cũng may khách khứa trước mặt, còn chưa đến mức thất lễ, chỉ là hơi mất tự nhiên nhường cho bọn họ đi vào ngồi một chút.

Tô Khả theo Tô Cẩm Niên đi một đường tới một góc sân nhỏ vắng vẻ, lúc này Tô Cẩm Niên mới dừng lại, anh vừa muốn nói: "Tô Khả, sao cô ‘âm hồn bất tán’ chạy đến nhà tôi vậy" , nhưng nghĩ đến vừa nãy hình như cô bị ba mẹ mình đả kích rất thảm, tức giận trong lòng đã sớm biến mất không thấy đâu, cũng không nhẫn tâm tiếp tục đả kích cô, chỉ nói là, "Cô nghĩ gì mà chạy tới đây?"

"Một ngày không gặp như cách ba thu, tôi cũng hai mươi mốt mùa thu không thấy anh, nhớ anh thì tới."

Đổi lại bình thường, Tô Cẩm Niên sẽ không khách khí chút nào nói, "Tô Khả, cô thật không biết xấu hổ!" Nhưng hôm nay, anh lại không dùng được ngôn ngữ để tiếp tục kích động cô. Nhưng mà nghĩ đến trình độ da mặt dày của người này, coi như anh đả kích cô một vạn lần, cô cũng chỉ là tiểu cường, vẫn là tiết kiệm một chút nước bọt. (tiểu cường = con gián, anh nói chị chẳng đáng quan tâm đấy)

Tô Khả cười híp mắt nhìn Tô Cẩm Niên, giang hai tay ra quay một vòng, "Cẩm Niên à, hôm nay nhìn tôi có đẹp không?"

Một tay Tô Cẩm Niên xoa trán, nhìn bộ quần áo hở hang của Tô Khả, không nhịn được liền nhíu mày nói, "Cô cảm thấy hở nhiều như vậy rất đẹp?"

Đầu tiên Tô Khả nghiêng cổ suy nghĩ một chút, sau đó cả khuôn mặt cũng cười lên, rực rỡ như hoa xuân, cô nhào tới trước, ôm lấy cánh tay Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, Cẩm Niên, có phải anh không thích tôi mặc quần áo hở nhiều hay không ?"

Không đợi đến khi Tô Cẩm Niên trả lời, Tô Khả tiếp tục cười nói, "Ha ha, anh ở đây ghen."

Bỗng nhiên chân mày Tô Cẩm Niên giật giật, nhìn cái cô gái tự mãn này, chỉ có thể nói một câu, "Cô vô địch!"

Tô Khả cười to, "Ha ha ha ha, Tô Cẩm Niên, anh đừng không thừa nhận, anh thích tôi rồi! Tôi với anh nói nha, tôi đọc N cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi, trong đó nam chính hay nhíu mày suy nghĩ sâu xa, lập tức tôi có thể biết anh ta đang suy nghĩ gì! Hành vi của anh cũng như vậy, đủ để chứng minh anh thích tôi rồi, a a, tôi rất vui nha."

Tô Cẩm Niên vừa nghe Tô Khả nói như vậy cũng biết tất cả điều cô nói đều là nói láo, cô để sớm tốt nghiệp nên đem chương trình học năm năm nén còn bốn năm, lấy đâu thời gian ở không mà những tiểu thuyết này.

Về phần sự thật Tô Khả vô cùng cố gắng học tập này, cũng không phải Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên có được tin tức này hoàn toàn là vì doãn Doãn Lạc Phong.

Mỗi khi Tô Cẩm Niên gặp Doãn Lạc Phong, Doãn Lạc Phong cứ nhắc mãi ở bên tai Tô Cẩm Niên: "Anh Cẩm Niên à, anh thật là hạnh phúc nha, có một cô gáió nguyện ý vì anh đem chương trình học năm năm nén còn bốn năm, hâm mộ quá. Không biết từ lúc nào em có thể gặp một cô gái như vậy nữa."

Cho nên, cho dù Tô Cẩm Niên không muốn biết mà Doãn Lạc Phong líu ríu mãi thì cũng không thể không biết. >.

Kiều Nhạc không chút lưu tình vạch trần, "Mình thấy cậu là vì hai lớp học phần cho nên mới nhớ rất rõ ràng thôi."

"Rõ ràng là vậy rồi!" Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu.

"+10086!" Vương Mộng Mộng rất ăn khớp.

Tô Khả rầu rĩ tiếp.

Đêm, lần nữa rơi vào yên lặng, Tô Khả nhìn ánh đèn màu xanh dương huỳnh quang mà điện thoại tản ra, ngón tay đặt trên màn hình trượt qua lại, trước sau đầu ngón tay đều đặt lên ba chữ "Hoa Sen Trắng", một hồi lâu, Tô Khả mở ra, gửi chút tin tức đến bên kia, bắt đầu soạn tin nhắn.

"Cẩm Niên, tôi sẽ không thể gặp anh một tuần lễ nữa rồi." Sau khi soạn xong, Tô Khả đọc lại nhiều lần, cảm giác là lạ, vừa trượt lên trên, bao năm qua ghi chép tin nhắn cũng rõ ràng ở trước mắt của cô.

Gần chín trăm tin nhắn, giống như là một đoạn nội dung dài chim cánh cụt nói chuyện phiếm, chi chít, người xem hoa mắt. Mà trong mấy tin nhắn đó, chủ yếu đều là cô gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Niên, mười cái tin nhắn, bảy cái có nội dung chính là đoạn chữ viết giống như vừa soạn kia, chỉ là biểu thị thời gian trên đó không giống nhau thôi.

Dĩ nhiên, trong mấy cái tin nhắn ở đây, thỉnh thoảng sẽ xen một tin nhắn trả lời của Tô Cẩm Niên trở, ví dụ như ". . .", ví dụ như "Cuối tuần trở về thành phố B." Số lượng Tô Cẩm Niên trả lời, năm ngón tay có thể đếm được.

Nhưng mà những tin nhắn này, Tô Khả không xóa bỏ được, nói thế nào trong đó đều có nội dung Tô Cẩm Niên trả lời, điều này làm cho cô cảm thấy cô đang cùng anh đối thoại, cô không phải một mình hát kịch một vai, cô không phải tượng gỗ.

Nhưng hôm nay nhìn một lần nữa, lúc đó đột nhiên Tô Khả cảm thấy mình có điểm buồn cười, cô không biết mình kiên trì đến cùng như vậy có chính xác hay không, nhưng cô vừa nghĩ tới nếu như cô buông tha, như vậy thời gian gần ba năm trước mặt cô là uổng phí.

Cô là kiểu người không đụng Nam Sơn không quay đầu lại, thật không biết là đáng khen không, có lẽ là buồn cười.

Sau đó Tô Khả xóa mấy chữ kia, gửi lại một tin nhắn, "Tuần sau, nói không chừng tôi không thể đến nhìn anh, bởi vì tôi phải liên hoan."

Do dự một lúc lâu, Tô Khả mới đem cái tin nhắn này ấn vào chỗ gửi đi, Tô Khả nhìn chằm chằm nội dung phía trên, nhìn một hồi lâu, sau đó mới lưu luyến đem điện thoại di động đặt ở bên tay phải, định tiến vào giấc ngủ.

Chỉ là lần này không đến một phút, màn hình điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên. Rung "tụt tụt" hai cái, đem Tô Khả đã nhắm mắt lại đánh thức.

Tô Khả cầm di động lên, tin nhắn phía trên rõ ràng là Hoa Sen trắng, Tô Khả miệng chữ "O" , hiển nhiên có chút khó tin.

Lần này anh không chỉ tra lời cô, hơn nữa tốc độ trả lời cực nhanh! Điều này làm cho Tô Khả cảm nhận được giống như là cô trúng năm trăm vạn vé số.

Tô Khả rất kích động mở ra, trên tin nhắn là một chữ, "Ừ".

Tô Khả nhìn cái chữ này, tưởng tượng N loại giọng nói, một loại chính là mặt mày lạnh lẽo, đôi môi khẽ mở, liền phun ra một chữ "Ừ." Một loại khác là cười yếu ớt, nhẹ giọng nói "Ừ".

YY hồi lâu, Tô Khả nhục chí, nghĩ cũng biết, nhất định là Tô Cẩm Niên lấy loại giọng điệu thái độ thứ nhất gửi cho cô, nhưng cô cứ không nhịn được YY ra, thậm chí mơ tưởng viễn vong.

Tô Khả lại một lần nữa soạn tin nhắn, ngón tay "lạch tạch" trên bàn phím, một hàng chữ liền xuất hiện: "Tôi sẽ nhớ anh, Cẩm Niên, anh cũng phải cố gắng nhớ tới tôi nha!"

Viết xong, nhấn gửi đi, Tô Khả cười híp mắt nhắm mắt lại, theo cô, Tô Cẩm Niên một trăm phần trăm sẽ không tiếp tục trả lời. Chỉ là một phút sau, rung lên lần nữa, tin nhắn của Tô Cẩm Niên đến lần nữa.

Tô Khả lại vô cùng kích động cầm điện thoại di động lên, mở ra, phía trên là: ". . ."

Tô Khả chớp mắt mấy cái, cho dù là im lặng tuyệt đối, cũng làm cho Tô Khả kinh sợ cầm điện thoại di động nhìn mãi.

Cô rời khỏi tầm nhìn, nhìn tên tuổi người liên lạc phía trên đúng là "Hoa Sen trắng" , Tô Khả nhịn không ngừng ngước lên cảm khái một tiếng, "Dường như Hoa Sen Trắng nhà mình thật sự buông lỏng rồi." Nói cách khác, cô tiến công lâu dài, không ngờ đã bắt đầu có hiệu quả.

Mặc dù lúc quay về, sắc mặt của anh rất khó coi, hại cô cho là cô thật sự bị anh siêu cấp vô địch chán ghét, nhưng bây giờ anh gửi hai tin nhắn cho cô rồi, nói cách khác, anh cũng không có ghét cô như trong tưởng tượng của cô vậy.

Tất nhiên mấy bạn cùng phòng nghe Tô Khả cảm khái.

Trần Tĩnh Tĩnh vốn là đang định cùng cô trầm luân ** lập tức mở mắt ra hỏi Tô Khả, "Nói như thế nào?"

Kiều Nhạc nói, "Cùng nói đi."

Tô Khả nói với mọi người nói, "Anh lại có thể gửi hai tin nhắn cho mình."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Tô Khả thấy mấy chị em trong ký túc xá lại đột nhiên không nói, có chút im lặng rồi nói, "Mẹ nó, các cậu như vậy là cái thái độ gì. Phải biết răng Hoa Sen Trắng nhà mình ấy, ba năm qua tin nhắn đặc biệt gửi cho mình cũng không vượt qua 5 chữ, bỗng hôm nay có hai tin nha!"

Trầm mặc hồi lâu sau, rốt cuộc Trần Tĩnh Tĩnh hỏi Tô Khả, "Nội dung của hai tin nhắn là gì?"

Trong nháy mắt Tô Khả im lặng, không nói.

"Tô Khả, sao cậu không nói vậy, làm giảm hứng thú của mình!" Vương Mộng Mộng xem thường nhìn Tô Khả.

Kiều Nhạc ở trên giường vuốt vuốt tay, "Thật ra thì không cần đoán cũng biết, đoán chừng mỗi cái tin nhắn của hot boy lạnh lùng không hơn mười chữ, cho nên Tô Khả không dám nói ra."

Trong lòng Tô Khả lặng lẽ rơi lệ: mười chữ? Cậu cũng quá coi trọng anh rồi! Tin nhắn dài nhất mà anh gửi cho cô cũng có năm chữ "Cuối tuần trở về thành phố B". (thành phố B = B thị)

Tô Khả thật vui vẻ, lập tức trả lời tin nhắn: "Cẩm Niên, anh có thể viết nhiều chữ được hay không vậy, một tin nhắn một góc tiền, anh chỉ nhắn một chữ, quá tiện nghi cho công ty di động."

Sau đó hai phút, Tô Khả lại nhận được tin nhắn lần nữa, "Cô rất nhàm chán"

Tô Khả tiếp tục kích động, "Làm thế nào bây giờ, hôm nay tôi kích động nên không ngủ yên giấc, anh lại gửi ba tin nhắn rồi, ba năm qua, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn mới có năm chữ của anh thôi, chúng ta nói chuyện thêm tí nữa, sẽ đột phá ba năm lưu trữ."

Lần này gửi đi thành công thì một phút đồng hồ sau, Tô Khả nhận được trả lời của Tô Cẩm Niên, "—_—"

Mặc dù là một vẻ mặt, nhưng Tô Khả lại có thể tưởng tượng vẻ mặt của anh, thật là không có nghĩ đến, Hoa Sen Trắng của cô cũng sẽ gửi biểu tình này, gào khóc, tốt quá.

Miệng Tô Khả cười toe toét, đêm tối che giấu sự quá rung động của Tô Khả rất tốt. Sau đó Tô Khả trả lời tin nhắn, phải nói là tốc độ cực nhanh.

"Cẩm Niên, anh càng ngày càng đáng yêu, lại có thể biết gửi ký tự này, thật thần kỳ, quá thần kỳ, tôi cho là cả dấu chấm câu anh cũng sẽ không sử dụng đấy!"

Sau khi gửi đi thành công, Tô Khả kích động chờ anh trả lời, phải nói là một giây giống như một năm, lòng của cô ngứa ngáy một chút. Chỉ là một phút trôi qua, cũng không được Tô Cẩm Niên trả lời.

Màn hình tối lại sáng, Tô Khả đợi một chút, cũng đợi ba phút rồi, Tô Cẩm Niên vẫn không có trả lời, Tô Khả có chút nhục chí, nhưng nghĩ đến ‘thành quả chiến đấu’ hôm nay như vậy, đã vô cùng tốt rồi, cho nên cô vẫn cực kỳ thỏa mãn nhắm mắt lại định ngủ, đúng lúc này, điện thoại di động của cô lần nữa sáng lên, âm thanh "tụt tụt" vừa vang lên, Tô Khả vừa mới buồn ngủ liền biến mất.

Tô Khả cầm lấy điện thoại, trượt màn hình, quả nhiên là tin nhắn của Tô Cẩm Niên, Tô Khả cảm nhận được vô số bong bóng xinh đẹp bay ra.

". . . !" Lần này là hai dấu chấm câu.

Tô Khả nhìn chằm chằm hai dấu chấm câu này, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu Tô Cẩm Niên muốn biểu đạt ý gì, mắt nhìn lướt qua, nhìn đến dòng chữ phía trên của cô, "Tôi cho là cả dấu chấm câu anh cũng sẽ không sử dụng đấy" , rốt cuộc Tô Khả mới biết Hoa Sen Trắng nhà cô biểu đạt cái gì.

Trong nháy mắt đầu Tô Khả đầy vạch đen rồi, sau vạch đen, là đầy vui mừng, Hoa Sen Trắng của cô thật thật là đáng yêu.

"Cẩm Niên, anh thật là quá đáng yêu, càng ngày tôi càng thích anh!" Sau khi Tô Khả gửi xong, trên mặt hoàn toàn đỏ ửng, cũng may đêm tối là một điều đáng yêu, che kín sự xấu hổ của cô.

Tô Khả vẫn nhìn điện thoại di động, màn ảnh tối rồi lại mở ra cho sáng lên, lần này, Tô Khả đợi khoảng mười phút, cũng không có đợi được Tô Cẩm Niên trả lời.

Tô Khả thoáng thất vọng, nhưng mà sau thất vọng còn là thỏa mãn, dù sao đã rất khá rồi, vì vậy, Tô Khả lần nữa gửi cái tin nhắn, "Cẩm Niên, ngủ ngon."

Lần này là ba mươi giây sau, Tô Khả nhận được tin nhắn, "Ngủ ngon."

Tô Khả tắt màn hình di động, trong giấc mộng, Tô Khả cười .

*

Lúc Tô Cẩm Niên lái xe trở về, toàn bộ khách khứa trong nhà đi hết rồi, chỉ còn người giúp việc đang quét dọn, bọn họ thấy Tô Cẩm Niên trở về, rối rít nói, "Cậu chủ đã về nhà."

Tô Cẩm Niên cười cười với bọn họ, "Cực khổ rồi."

Lúc đi ngang phòng khách, anh nhìn thấy bố mẹ của mình đang ngồi trong phòng khách, mặc dù trên ti vi phát tin tức quân sự, nhưng hai người bọn họ không có người nào đem tầm mắt ở trên TV. Rất rõ ràng, hiển nhiên cái bộ dáng này của bọn họ là đang chờ anh.

Mẹ Tô Cẩm Niên vừa nhìn thấy Tô Cẩm Niên về nhà, nói thẳng, "Cẩm Niên, tới đây với mẹ."

Tô Cẩm Niên đi tới.

"Ngồi xuống trước." Mẹ Tô Cẩm Niên lại bắt đầu nói, có lẽ nguyên nhân là bình thường trong quân doanh cũng là sĩ quan nên giọng nói của mẹ anh đều sẽ bất tri bất giác mang theo một tia ra lệnh.

Tô Cẩm Niên ngồi xuống, nhìn mẹ mình, thật ra thì nếu như không đoán sai, trong lòng Tô Cẩm Niên cũng hiểu rốt cuộc mẹ của mình muốn nói cái gì. Anh đưa ánh mắt nhìn bố mình.

Chỉ thấy bố anh ngồi ở bên cạnh mẹ của anh, hiển nhiên ánh mắt là nhìn mẹ anh, hiển nhiên bộ dáng kia là ủng hộ mẹ của anh.

Mặc dù anh và Tô Khả thật không có gì, nhưng nếu quả thật anh qua lại với bạn gái, thái độ bố mẹ anh đúng là như vậy, anh vẫn rất đau lòng.

"Mẹ, muốn nói gì?" Tô Cẩm Niên đánh đòn phủ đầu, trên mặt anh không hề bận tâm, dù là bố mẹ của anh ở quân đội rèn luyện nhiều năm như vậy, cũng đoán không ra rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào.

"Cẩm Niên, mẹ cảm thấy cô bé Trịnh Duyệt kia rất tốt."

Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, "Con đối với cô ấy không có ý gì hết." Những lời này cũng không biết nói mấy lần rồi, tại sao bố mẹ anh vẫn không hiểu? Anh nghĩ thật sự để ý Trịnh Duyệt thì đã sớm coi trọng, cần gì chờ tới bây giờ.

"Vậy con đối với cô gái quê mùa kia có ý tứ gì? Nhìn dáng vẻ cô ấy đi, vừa nhìn đã biết không thể đem lên bàn tiệc, về sau đi ra ngoài cũng chỉ sẽ mất mặt! Tóm lại, mẹ không cho phép con và cô ấy lui tới đấy!" Mẹ anh nói một cách sắc bén, làm Tô Cẩm Niên nghe xong cực kỳ khó chịu.

Chân mày Tô Cẩm Niên nhíu chặt, "Mẹ, con tôn trọng mẹ là mẹ của con, nhưng, chuyện lớn của cuộc đời con do tự con làm chủ! Các người nói nhiều hơn nữa cũng vô ích."

Ngay tức khắc mẹ Tô Cẩm Niên vỗ một cái lên bàn trà, "Con là người trưởng thành thì lời của mẹ cũng không nghe phải không?"

Tô Cẩm Niên tiếp tục nhíu mày không nói lời nào.

Mẹ Tô Cẩm Niên trợn mắt nhìn, "Mẹ cho con biết, con và cô gái quê mùa đó, phải tách ra cho mẹ!"

Đột nhiên Tô Cẩm Niên nhếch miệng thành một nụ cười trào phúng, nhìn mẹ mình, "Nếu không thì sao?" Đừng nói trước đó anh không ở cùng Tô Khả,thì với thái độ này của mẹ anh cũng khiến Tô Cẩm Niên sinh lòng tức giận.

Trong nháy mắt mẹ Tô Cẩm Niên bị tức đến nói không ra lời, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Bà nhìn Tô Cẩm Niên, lại nhìn chồng của mình, vẻ mặt không chút để ý, nhìn bộ dáng bà khiển trách con trai, đột nhiên trong lòng bà dâng lên một ngọn lửa giận lớn, cho nên bà hét lớn với chồng của bà một tiếng, "Ông nhìn con trai tốt mà ông nuôi dưỡng một chút đi! Cả ngày lẫn đêm ngâm mình ở chỗ hồ ly tinh, con trai cũng không quản, nhìn một chút đi, hiện tại con trai của ông cũng biến thành bộ dáng gì!"

"Chính bà cũng cả ngày lẫn đêm ở chỗ đó cùng ‘mặt trắng nhỏ’ sao, cần gì nói tôi!" Bà vợ của ông cho ông ‘thể diện’ như thế ngay trước mặt con trai ông, thậm chí nói toạc những chuyện gặp dịp thì chơi này, làm cho bố Tô Cẩm Niên cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên giọng nói cũng vang lên, quát lớn với mẹ Tô Cẩm Niên, "Chẳng lẽ con trai là của một mình tôi sao, nói với tôi có ích lợi gì!" (mặt trắng nhỏ ý chỉ trai bao)

Hiển nhiên mẹ Tô Cẩm Niên không ngờ bố Tô Cẩm Niên nói ra ba chữ"Mặt trắng nhỏ" ngay trước mặt Tô Cẩm Niên, giận đến nỗi bà muốn nhặt cái gì dưới mông trực tiếp đập bố Tô Cẩm Niên, "Tôi để cho ông ‘nói hưu nói vượn’!"

Cán bộ kiêng kỵ nhất là rơi vào bê bối tình cảm, cho nên mặc dù bên ngoài hai vợ chồng đều có người khác, nhưng vẫn luôn âm thầm tiến hành, từ đầu đến cuối biết chuyện đó không mấy người, một khi đi lên sân khấu quần chúng, thì lại tay nắm tay mà cười, xem ra quả thực ở bên ngoài là một đôi vợ chồng ân ái gương mẫu, chẳng ai nghĩ tới chuyện thầm kín là như thế.

Tô Cẩm Niên nhìn bố mẹ trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ, nhếch miệng lên cười lạnh, bố mẹ của anh bằng mặt không bằng lòng, Tô Cẩm Niên đã biết, nhưng mà nói toạc mặt lẫn nhau, lớn tiếng mắng nhau, thậm chí bọn họ nói lẫn nhau đều có tiểu tam, chuyện như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.

Tô Cẩm Niên cười lạnh, nhìn hai người bọn họ mặt đỏ tới mang tai mà tranh cãi, tự giễu, đây chính là bố mẹ của anh.

Hai năm qua, hai người bọn họ nỗ lực đền bù tình thương của bô tình thương của mẹ mà khi còn bé anh thiếu hụt mất, nói chuyện với anh cũng dè dặt, thậm chí quan tâm mọi thứ, anh cũng vui vẻ được đắm chìm trong thế giới yêu thương hiền từ của bố mẹ, chỉ là nhận được hết thảy thì trả giá cao, đó chính là anh phải ngoan ngoãn, nghe lời của bọn họ.

Ngày thường quan hệ của anh và bố cũng không tốt lắm, toàn bộ dựa vào một mình mẹ anh điều hòa, hiện tại, quan hệ của anh và mẹ cũng rơi vào điểm đóng băng.

Nhà bọn họ, thật sự sụp đổ rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả phòng khách cũng chỉ còn lại tiếng cãi vả cao vút của hai người bọn họ. Dần dần, dưới ánh mắt của Tô Cẩm Niên, tiếng cãi vả của hai người bọn họ biến mất.

Mẹ Tô Cẩm Niên vén tóc mai lên, một hình tượng cao cao tại thượng. “ Tô Cẩm Niên, con muốn là con trai mẹ thì lập tức cùng cô gái quê mùa kia chia tay đi, bởi vì cô ta không hợp mắt của mẹ, cho dù không phải Trịnh Duyệt cũng không sao, nhưng ít nhất con tìm cho mẹ cô gái có thể mang ra ngoài để làm con dâu mẹ a! ”

Tô Cẩm Niên đứng dậy, nói với mẹ mình: “ Mẹ, mẹ vẫn cùng bố sống qua ngày cho tốt đi. Con cũng mệt rồi, đi lên ngủ trước đây, hai người ngủ ngon. ”

Tô Cẩm Niên nói xong liền đi lên phòng của anh trên lầu.

Anh thật mệt mỏi, ban ngày ứng phó Tô Khả, buổi tối ứng phó bố mẹ.

Hiển nhiên bố mẹ Tô Cẩm Niên không nghĩ tới hôm nay con trai của mình sẽ bài xích cái đề tài này như vậy, mẹ Tô Cẩm Niên tiếp tục nói sau lưng Tô Cẩm Niên, “ Chỉ cần mẹ còn là chủ mẫu Tô gia thì ngày đó mẹ cũng sẽ không cho phép cô gái quê mùa vào cửa nhà ta!! ”

Tô Cẩm Niên xoay người, “ Mẹ, con vẫn là câu nói ấy, chuyện lớn cả đời con tự con tự làm chủ, bạn đời tương lai của con, tự con lựa chọn. Con chọn vợ, chỉ cần con thích là được rồi, cho dù là quê mùa cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng là con cưới vợ, không phải người. ”

“ Con! ”

“ Giống như mẹ và bố kết thân như vậy, mẹ cảm thấy hạnh phúc sao? ” Nói xong, Tô Cẩm Niên trợn to, đây chính là lời nói của con trai bà sao? Sao anh biến thành như vậy? Rốt cuộc cái cô gái quê mùa đó có cái gì tốt?

Không, chỉ cần bà còn sống một ngày, cô gái kia cũng đừng nghĩ vào cửa chính Tô gia của bà. Chỉ tiếc, bà cũng không rõ ràng. Tô Cẩm Niên cũng không có cùng Tô Khả ở cùng một chỗ, Tô Cẩm Niên phản bác bà như vậy, cũng chỉ là bởi vì không thích thái độ cường thế của bà ấy mà thôi.

*

Tô Cẩm Niên trở về phòng, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm trên giường, cầm điện thoại di động lên, buồn chán liếc nhìn tin nhắn. Hộp thư của anh đã rất lâu không có dọn dẹp, tin nhắn bên trong cũng hơn một ngàn rồi, phần lớn đều là Tô Khả gửi tới, dĩ nhiên cũng có những người bạn khác của anh.

Lúc anh định đem tin nhắn làm sạch, không cẩn thận ấn vào mở ra, trong nháy mắt hiện ra hình ảnh, thì ra là chạm trúng một cái tin nhắn, đó là Tô Khả gửi.

Phía trên là ảnh mặt nghiêng của anh đang trên sân huấn luyện, toàn thân anh là quân trang đứng ở trong sân huấn luyện, gió thổi qua, tóc trên trán tung lên.

Phía dưới hình ảnh, Tô Khả còn gửi một đoạn chữ viết: “ Cẩm Niên, tôi cảm thấy anh ở nơi huấn luyện là đẹp trai nhất rồi. Chỉ là hôm nay anh thật là hung dữ, cũng may lá gan cùng da mặt tôi khá có lực, nếu không sớm đã bị anh hù chạy. ”

Suy nghĩ trong đầu Tô Cẩm Niên dao động một hồi, hồi tưởng thật lâu, mới nhớ lại lai lịch tấm hình này.

Lúc đó là mùa hè, thời tiết nóng bức, anh vẫn còn ở sân huấn luyện, huấn luyện bộ đội đặc chủng, dù sao anh có kinh nghiệm một năm sau khi đi bộ đội đặc chủng.

Sau khi anh huấn luyện xong, cấp trên của anh cười híp mắt nói với anh, sau đó đem ánh mắt nhìn về đằng xa, “ Vợ của cậu tới. ”

Anh nhìn theo ánh mắt của cấp trên, thấy đó là Tô Khả mặc một cái áo thun màu trắng, trên chân một cái quần short jean màu xanh dương, một đôi giày thể thao, đứng ở đó vẫy tay với anh một cái.

Thị lực của anh là cực tốt, dĩ nhiên là thấy nụ cười sáng loáng của Tô Khả. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh là cô đúng là ‘ âm hồn bất tán. ’

Cấp trên của anh nói, “ Vợ của cậu thật đáng yêu, cô ấy ở lối vào hết nhìn đông tới nhìn tây, dáng vẻ giống như là lạc đường, tôi vừa hỏi cô ấy, tay trái cô ấy còn chào quân lễ với tôi, ha ha, tôi vừa hỏi, cô ấy nói tìm cậu, thật là có duyên, tôi liền trực tiếp mang cô ấy tới sân huấn luyện của cậu. Mau qua tới đi dạo cùng cô ấy mấy vòng đi, buổi chiều ngày hôm nay cậu có thời gian nửa ngày nghỉ ngơi. Aiya, tuổi trẻ thật tốt, có cô gái nhỏ xinh đẹp này làm cô dâu. ”

Mà Tô Khả thì đứng thật xa vẫy tay với anh, lớn tiếng nói, “ Cẩm Niên -, tôi tới thăm anh - ”

Mấy đồng đội của anh cùng nhau cười to, đầu anh đầy vạch đen mà đi đến bên người Tô Khả, câu nói đầu tiên là, “ Sao cô lại tới đây? ”

Còn cô lại cười hì hì nói với anh, buổi tối sẽ có niềm vui, rồi cợt nhã với anh, tất nhiên là anh nổi giận đùng đùng nói với cô, “ Tô Khả, về sau cô không cần trở lại phiền tôi, được chứ! ”

Cô cười ha hả, “ Ai nha, nhìn anh một chút, anh cũng sẽ không ít đi một miếng thịt, ngược lại trong lòng tôi rất vui, làm gì anh dễ giận như vậy? Giúp người làm niềm vui chính là một trong kiến thức và kỹ năng cơ bản của Giải Phóng Quân nhân dân mà. ”

Lời nói của cô làm anh im lặng.

Kế tiếp anh không để ý cô nữa, tự mình cố huấn luyện, ban đêm, cô không nỡ vẫn rời đi.

Lúc tối, anh liền nhận được tấm hình này. Cũng không biết là bởi vì điện thoại tương đối mạnh, hay là năng lực chụp ảnh của Tô Khả tương đối tốt, hình này chụp tốt vô cùng, cho nên ấn tượng của anh vẫn là rất sâu.

Đã từng luôn không lưu tâm chuyện nhỏ, cho là đã sớm quên mất, lại không nghĩ rằng những ký ức này chỉ lặng lẽ gửi ở chỗ sâu trong đại não, một khi đụng chạm, bọn chúng tựa như phim điện ảnh, chuyện cũ một màn lại một màn rõ ràng phát hình ở trong đầu.

Tô Cẩm Niên sợ hết hồn, lắc đầu một cái làm cho hình ảnh Tô Khả trong đầu anh biến mất.

Anh giữ một tấm ảnh kia, sau đó đem hộp thư làm sạch. Nhìn thời gian phía trên, đã muộn rồi, lúc này, một cái tin nhắn của Tô Khả lần nữa tiến vào hộp thư anh mới vừa làm sạch.

Anh tiện tay mở ra, phía trên tin nhắn Tô Khả nói, “ Tuần sau, nói không chừng tôi không thể đến nhìn anh, bởi vì tôi phải làm liên hoan. ” Anh liếc nhìn, nghĩ đến rốt cuộc tuần sau có thể không cần nhìn thấy Tô Khả luôn kiên trì đến nhìn anh, khẽ thở phào, nhưng mà đồng thời hơi giận cũng nhả ra, trong lòng lại không khỏi có một dòng buồn bực.

Anh lắc đầu một cái, hiếm khi trả lời cô, “ Ừ ”. Rất nhanh, anh lại nhận được tin nhắn thứ hai cô, vẫn da mặt dày y như cũ, không có nửa điểm của cô gái dè dặt, “ Tôi sẽ nhớ anh, Cẩm Niên, anh cũng phải cố gắng nhớ tôi nha! ”

Anh đánh mấy chữ, “ Cô là con gái, phải dè dặt chứ! ”

Nhưng là nghĩ lại cảm thấy quả thật nói dè dặt với cô nói chính là ‘ đàn gảy tai trâu ’, im lặng đến vài giây, may mà anh đem toàn bộ những chữ kia xóa đi trực tiếp gửi “ ... ” đi.

Tin nhắn của cô lại tới rất mau, mấy chữ trên đó làm cho anh thấy buồn cười, “ Cẩm Niên, anh có thể viết nhiều chữ được hay không vậy, một tin nhắn một góc tiền, anh chỉ nhắn một chữ, quá tiện nghi cho công ty di động. ”

Suy nghĩ một lát, anh liền đánh bốn chữ lên, “ Cô rất nhàm chán. ”

Tốc độ trả lời tin nhắn anh của cô cực nhanh, cô nói, “ Làm thế nào bây giờ hôm nay tôi kích động nên không ngủ yên giấc, anh lại gửi ba tin nhắn rồi, ba năm qua, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn mới có năm chữ của anh thôi, chúng ta nói chuyện thêm tí nữa, sẽ đột phá ba năm lưu trữ. ”

“ - _ - ”, nhìn đến đây, anh có thể nghĩ đến nét mặt cô bây giờ là gì, vì vậy, anh liền không nhịn được muốn cầm cục gạch đập thẳng vào cô.

Cô còn nói, “ Cẩm Niên, anh càng ngày càng đáng yêu, lại có thể biết gửi ký tự này, thật thần kỳ, quá thần kỳ, tôi cho là cả dấu chấm câu anh cũng sẽ không sử dụng đấy! ”

Lúc thấy cô nói anh cả dấu chấm câu cũng sẽ không dùng, nhất thời anh như đứa trẻ tức giận liền gửi hai dấu chấm câu “ ...! ”

Gửi xong, anh cảm thấy nhất định là anh trúng gió, lại cùng cô trò chuyện nhiều như vậy! Hơn nữa còn là đối thoại vô cùng không có dinh dưỡng chút nào.

Anh nhìn lại ghi chép cuộc nói chuyện trời đất của hai người một chút, càng ngày càng cảm thấy hình như hình thức chung đụng của anh và cô lệch khỏi quỹ đạo dự tính, tiến vào trạng thái vô cùng quỷ dị.

Trong lúc tinh thần anh đang hoảng loạn, tin nhắn của cô lại bay tới, “ Cẩm Niên, anh thật là quá đáng yêu, càng ngày tôi càng thích anh! ”

Anh nhìn tin nhắn, nghĩ lại mới vừa rồi anh hành động như trúng gió, vỗ vỗ ót, nghĩ tới hôm nay đầu óc của anh nhất định là bị cửa kẹp hư, nếu không làm sao kỳ quái như thế.

Ban đêm vô cùng an tĩnh, ngoài cửa sổ ánh sao rạng rỡ phát sáng một mảnh, anh đang trên giường, anh suy tư về thái độ khác thường mới vừa nãy, sau đó đi đến kết luận, nhất định là bị lời nói vừa rồi của mẹ anh ảnh hưởng rồi.

Anh đắm chìm giữa suy tư, bị tin nhắn cuối cùng của Tô Khả làm hoảng sợ lấy lại tinh thần, anh mở ra, phía trên là “ Cẩm Niên ngủ ngon. ” Thật ra mấy chữ này làm cho anh khẽ thở phào.

Sau đó, anh cũng gửi cho cô:

“ Ngủ ngon. ”