Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 68




Nghe miệng mẹ anh nói ra mấy câu nói đó, trong lòng Tô Cẩm Niên phức tạp, anh biết hôm nay anh đi dạo phố cùng Tô Khả bị mẹ của anh thấy được, nếu không mẹ anh sẽ không phát tức giận như vậy.

"Tại sao không nói chuyện? Rốt cuộc con có nghe lời của mẹ nói không!"

Tô Cẩm Niên cười lạnh một tiếng, "Mẹ, chúng con vốn không có ở cùng nhau, tại sao chia tay!"

Mẹ Tô Cẩm Niên lập tức yên lặng, trong lòng nghi hoặc: chẳng lẽ trước đây mình đoán sai hay sao?. "Ý của con là con không có qua lại với cô ấy?"

"Đã từng qua lại, chỉ là đã chia tay." Chỉ là bây giờ đã kết hôn mà thôi.

Tô Cẩm Niên không để ý mẹ của anh biết chuyện anh và Tô Khả đã từng qua lại, bởi vì đó cũng không phải là lựu đạn hạng nặng thật sự, mà lựu đạn hạng nặng thật sự thì trước mắt anh còn chưa định cho mẹ anh biết, ít nhất là trước khi Tô Khả chưa thuận lợi tốt nghiệp. (trái lựu đạn này anh quăng ra là sức công phá cực lớn)

"Con thật sự đã từng qua lại với cô gái quê mùa đó?" Giọng điệu Tần Phi nói với Tô Cẩm Niên như là "Sao con trai của bà có thể cùng loại phụ nữ kia qua lại".

Tô Cẩm Niên có chút tức giận: "Mẹ, thân là một sĩ quan cao cấp, rốt cuộc phong thái nên có ở đâu chứ?"

"Tô Cẩm Niên, đây là con đang dạy dỗ mẹ sao?" Trong nháy mắt giọng điệu Tần Phi sắc bén, một hồi lâu sau, giọng nói của bà khôi phục ung dung bình thường, ý vị sâu xa nói, "Cẩm Niên, con phải biết rằng mẹ là vì tốt cho con. Một cô gái như vậy thì không xứng với con."

"Nếu như mẹ còn muốn nói chuyện chia tay Tô Khả này với con thì chắc hẳn hôm nay con đã giải thích rõ, con cùng cô ấy đã từng qua lại, sau đó chia tay, nên cũng không là quan hệ trai gái, cho nên mẹ không cần lại gọi điện thoại tới nói mấy chuyện này có được hay không. Dĩ nhiên, con cũng tin tưởng nhân phẩm của mẹ còn chưa đến mức làm khó một cô gái nhỏ còn chưa có tốt nghiệp đại học." Nói xong, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại của Tần Phi.

Tần Phi nhìn điện thoại di động đã vang lên tiếng "tút tút", vẻ mặt trầm tư. Sao bà có cảm giác trong câu nói của con trai bà có chút kỳ lạ, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm ra điểm mấu chốt nên cũng bỏ ý định đối phó Tô Khả.

*

Tô Cẩm Niên cúp điện thoại của mẹ anh, ngồi ở trên giường của mình suy nghĩ, kết quả cái mông như bị thứ gì cấn, quay đầu ra sau nhìn, thì ra là túi quần áo mà hôm nay Tô Khả mua .

Anh lấy quần áo ra, màu trắng ngà làm cho anh một tia ngơ ngẩn. Đầu óc của anh không nhịn được nhớ lại lúc ban ngày, bộ dáng nghiêm túc của Tô Khả khi giúp anh chọn quần áo. Nhíu mày một cái rồi cười một cái, giống như dòng nước nhỏ, xâm nhập vào tay chân của anh, làm cả người anh thoải mái mãi, cả ngón tay cũng lười phải động một cái.

Anh nhìn trần nhà, anh nhớ Tô Khả nói, mùa hè này phải về nhà.

Một thời gian ngắn sau này, cô cũng sẽ không xuất hiện om sòm bên tai của anh, nhưng mà không biết sao trong lòng anh mơ hồ khó chịu, hơi ý thức được anh có gì đó không đúng, anh tự hỏi mình nhiều lần, có phải như Lý Quân nói hay không, anh đối với Tô Khả, thật sự có một chút cảm giác như vậy?

Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên sợ hết hồn, quả quyết tự nói với anh rằng: không thể nào.

Nhìn điện thoại di động nằm một bên, Tô Cẩm Niên cầm lên, đúng vào lúc này, màn hình sáng lên, thì ra là tin nhắn của Tô Khả lại tới.

"Cẩm Niên, sau khi mặc quần áo thì nhớ chụp tấm hình nha. ^—^"đ

Tô Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn bộ quần áo thật tốt đang nằm trên giường, cầm lên tính đi thử mặc, trong nháy mắt đỏ mặt, anh mới phát hiện tại sao anh phải nghe lời Tô Khả nói, đi mặc quần áo chụp hình.

Vì vậy, Cẩm Niên bị cảm giác khó chịu thiêu đốt mà nhìn túi quần áo lâu thật lâu, lâu đến mặt trời sắp sửa xuống núi, anh mới không được tự nhiên mà đi mặc thử áo sơ mi này, chỉ là làm thế nào cũng không tự chụp hình được.

Lúc đang tự giày vò tốn thời gian thì một bạn cùng phòng duy nhất trong đơn vị của anh trở về.

Bạn cùng phòng của Tô Cẩm Niên gọi là Ngưu Tam, cũng không phải xuất thân từ trường quân đội mà là lính nhập ngũ chủ động đi vào, trong thời gian đó biểu hiện vô cùng xuất sắc, từng bước từng bước cố gắng nên từ từ bò đến cùng độ cao như Tô Cẩm Niên.

Có lẽ là đến từ một trấn nhỏ xa xôi, gia đình hắn có mười miệng ăn, bố mẹ, tám anh chị em, hắn xếp thứ ba, cho nên bố mẹ đặt tên hắn là Ngưu Tam. Dã tâm của hắn rất lớn, chưa bao giờ buông lỏng bản thân. Trong ngày thường, ngay cả không phải huấn luyện cũng huấn luyện, ngay cả ngày nghỉ cũng không bỏ qua.

Tính tình Ngưu Tam tương đối âm trầm, không thích nói chuyện, thuộc loại mà cho dù đập ba gậy cũng không xuất hiện một chút buồn bực, mà tính cách của Tô Cẩm Niên cũng lạnh lùng, hơn nữa Ngưu Tam đối với Tô Cẩm Niên luôn có ý bài xích mà không giải thích được, cho nên khi hai người ở ký túc xá, cả ký túc xá cũng yên tĩnh như khi một người ở ký túc xá. (ý nói ông này lỳ, ít nói và nguy hiểm)

Tô Cẩm Niên cũng không quan tâm, dù sao khi hai người cùng ở túc xá cũng là trở về ngủ vào buổi tối sau khi luyện tập, khi đó, mọi người đều mệt muốn chết, ngủ bù cũng không kịp, không ai lại lãng phí thời gian mà nói chuyện trên trời.

Cứ qua lại như vậy cũng đã ba năm rồi.

Thật ra thì cũng bình thường, không bị người khác ghen ghét là kẻ tầm thường, người giống như Tô Cẩm Niên vậy thì sao có thể không bị người ta ghen tỵ đây. Nói thế nào thì anh cũng là thiên tài chứ không phải là tầm thường.

Tô Cẩm Niên xuất thân là sinh viên đứng đầu trường quân đội, cộng thêm bối cảnh thân thế của anh, dĩ nhiên là được cấp trên coi trọng. Cũng may Tô Cẩm Niên hoàn toàn có thực lực, cho nên những người ghen tỵ kia chỉ có thể hóa ghen tỵ thành bội phục, thậm chí kính trọng.

Trong một đội ngũ, có một tự nhiên sẽ có hai, mà hai, chính là Ngưu Tam.

Nhớ ngày đó, nhóm sinh viên ở trường quân đội của Tô Cẩm Niên vẫn chưa gia nhập đội ngũ mới, cả đơn vị thì Ngưu Tam có thực lực nhất áp chế nhóm người mới. Mọi thực lực đều phải chịu sự dẫn trước của hắn nhưng mà kể từ sau năm Tô Cẩm Niên qua, các thành tích trong đơn vị của Ngưu Tam cũng bị Tô Cẩm Niên vững vàng áp chế, đáng giận nhất chính là mỗi lần đều là không nhiều không ít một chút!

Đây quả thực là như thần chiến đấu rồi, muôn đời Ngưu Tam làm người thứ hai nên có thể không ghét Tô Cẩm Niên sao! Như vậy còn chưa tính, bối cảnh gia đình của anh hoàn hảo muốn chết, gia đình có tiếng trong giới quân sự, một nhà ba sĩ quan cao cấp, bối cảnh gia đình như vậy thì dĩ nhiên là lớn mạnh mà làm người ta hâm mộ.

Ngưu Tam còn ghét Tô Cẩm Niên một điểm nữa, chính là dáng dấp hòa nguyện giữa nam và nữ của Tô Cẩm Niên, đẹp trai nho nhã, còn da Tô Cẩm Niên là hàng năm phơi mà không đen. (sao mình dịch tới dịch lui vẫn thấy anh giống nhỉ, nam nữ lẫn lộn đấy)

Thử nói xem, mọi người đều phơi cả ngày dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cuối cùng người nào không phải đen thui thì cũng chỉ có thể nhìn rõ hàm răng. Cũng chỉ có Tô Cẩm Niên, trước sau như một, vẫn trắng trẻo. Anh chỉ cứ đứng ở nơi đó thì nữ sinh nhìn anh, đâu giống như bọn họ, sau khi rời khỏi bộ đội, còn không biết có thể tìm được vợ hay không!

Thật ra thì làm quân nhân cũng không phải là không có bộ dạng đẹp mắt, nhưng mà phần lớn bọn họ đều là ‘gối thêu hoa’. Nhưng Tô Cẩm Niên vẫn là tuyệt đối có thực lực, đây quả thực là con cưng của trời, đặc biệt phái tới chặn lòng hắn. Cho nên Ngưu Tam có thể không ghét Tô Cẩm Niên, không ghen tỵ Tô Cẩm Niên này sao. (gối thêu hoa :ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng)

Chỉ là quan hệ của hai người không tệ, cũng không đến nỗi gặp nhau liền bực tức giương kiếm về phía nhau.

"Ở đây sao."

"Ừ."

"Áo mới hả?"

"Ừ."

"Thật đẹp."

"Ừ."

"Chất lượng không tệ."

"Ừ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Áo rất vừa người, mặc cũng rất thoải mái, Tô Cẩm Niên nhìn một hồi, nhìn điện thoại ở trong tay anh, thở dài, còn là chụp một tấm hình, sau đó, anh mới cẩn thận từng li từng tí cởi áo ra.

Đại khái là Tô Khả chờ không được, trực tiếp gọi một cú điện thoại tới điện thoại Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên liếc nhìn tên phía trên, khóe miệng không tự chủ nâng lên, trực tiếp nhận, "Sao lại gọi tới?"

"Hừ hừ, mặc thử áo chưa?"

"Ừ."

"Vậy anh còn không đem hình gửi cho em xem một chút." Giọng nói Tô Khả hơi oán trách.

Chân mày Tô Cẩm Niên giật giật, chỉ sợ bạn cùng phòng anh nghe, sau đó đi ra bên ngoài, "Đợi lát nữa."

"Được, " Âm thanh hơi thỏa mãn của Tô Khả truyền tới, "Áo có vừa người anh không?"

"Ừ." Anh có thể tưởng tượng bộ dạng nhỏ của Tô Khả vào lúc này, nhất định là vô cùng thích chí.

"Em biết ngay mắt của em tốt nhất, oa oa oa." Tô Khả vô cùng kích động.

"Không có việc gì thì tôi cúp." Tô Cẩm Niên cảm giác hai lỗ tai anh cũng có chút nóng vù vù, sao có cảm giác nói chuyện với Tô Khả giống như làm kẻ trộm nên có chút chột dạ?

"Được, mau gửi tới nhe, bái bai."

Tô Cẩm Niên nhanh chóng cúp điện thoại, khôi phục nội tâm có vẻ dao động của anh, anh mới đi trở về ký túc xá. Lúc này Ngưu Tam đang nói điện thoại cùng bố mẹ cậu ta, nhìn thấy Tô Cẩm Niên vào, trong nháy mắt một hơi nồng đậm giọng địa phương của cậu ta đổi thành tiếng phổ thông.

Tô Cẩm Niên rầu rĩ nhẹ, cũng không có sao, chỉ là mặc áo vào, sau đó lấy hình anh mới vừa chụp gửi cho Tô Khả. Sau khi gửi xong, Tô Cẩm Niên lại thấy kỳ quặc rồi.

Anh càng ngày càng cảm thấy anh trở nên không giống anh nữa, nhưng sự thay đổi này bắt đầu từ lúc nào thì anh không biết. Rảnh rỗi buồn chán, anh nhìn ghi chép trò chuyện của anh, phía trên là ghi chép tin nhắn với Tô Khả đã vượt quá một trăm! Mà tin nhắn càng thêm chi chít rồi. . . . . .

Ngưu Tam cũng cúp điện thoại, nhìn thấy Tô Cẩm Niên đang nằm trên giường của anh nghịch với điện thoại di động. Nhìn Iphone của anh, lại nhìn Nokia hơn hai trăm đồng trên tay hắn, thậm chí dùng đã nhiều năm rồi, trong lòng của hắn hơi căm giận, rất nhanh, sắc mặt hắn đã bình thường, lòng âm thầm thề, sau này nhất định phải xuất sắc, lên làm Thượng tá, giẫm Tô Cẩm Niên dưới chân!

"Cẩm Niên, là bạn gái cậu mới gọi sao?" Ở trong đơn vị này, ai cũng biết Tô Cẩm Niên có bạn gái, hơn nữa hai người đã qua lại đã nhiều năm rồi.

Suy nghĩ một chút, hắn lại có một trận ước ao ghen tị. Hắn biết dáng dấp bạn gái Tô Cẩm Niên rất xinh đẹp, mắt long lanh như nước, cả mười phần đều tốt nhất. Trước kia ở xa xa cậu ta có nhìn qua một cái. Khi đó, bạn gái anh vẫn đi theo sau anh, không ngừng chọc anh cười, nhưng anh luôn luôn lạnh tanh, thậm chí vẻ mặt thường mặc kệ.

Hắn nhớ hắn thích một nữ sinh, dáng dấp nữ sinh giống giống bạn gái Tô Cẩm Niên, đều mắt to, long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm người khác yêu.... Chỉ là nữ sinh kia cũng không mở mắt nhìn hắn. Hắn thổ lộ, vẻ mặt cô ấy ghét bỏ, chê hắn hung ác dữ dằn, nói hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hắn nhìn bóng lưng của bọn họn đi xa, trong lòng vô cùng bất bình. Tại sao anh đối xử với bạn gái như vậy mà bạn gái anh còn thích anh, mà những người khác thì mắt cũng không nhìn tới! So sánh hai bên như vậy, hắn lại ghét Tô Cẩm Niên nhiều hơn.

Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Ngưu Tam, anh cảm thấy có chút kỳ lạ, tùy ý "Ừ".

"Thật hâm mộ nha, bạn gái của cậu không xa không rời cậu."

Tô Cẩm Niên không tiếp tục lên tiếng.

Ngưu Tam tiếp tục nói, "Tôi nghe người ta nói bạn gái của cậu vẫn còn học đại học?"

"Ừ."

"Bao nhiêu tuổi vậy?"

Tô Cẩm Niên nhíu mày, mặc dù thời gian anh và Ngưu Tam ở chung phòng cũng dài, nhưng dường như không có đến mức thổ lộ tâm tình chứ? Hơn nữa bình thường một ngày hai người nói một câu cũng coi là hiếm rồi, nhưng hôm nay Ngưu Tam lảm nhảm như vậy thì có chút cảm giác khó hiểu.

Chỉ là tuổi tác của Tô Khả cũng không phải là bí mật gì, vì vậy liền nói, "Sắp năm thứ tư đại học."

"À" Ngưu Tam gật đầu, sau đó lại nói, "Khoảng thời gian này thì một tuần có một ngày nghỉ, bạn gái của cậu còn vui lòng chờ cậu, nếu sau này cậu từ từ thăng cấp lên thì ngày nghỉ cũng không thế có, bạn gái của cậu vẫn sẵn lòng chờ cậu không?" Lời này của Ngưu Tam phải nói là chua chát.

Tô Cẩm Niên không trả lời.

Ngưu Tam thấy Tô Cẩm Niên không nói, cảm thấy tự tìm mất mặt, vì vậy cũng nằm vật xuống giường.

Tô Cẩm Niên nhìn tin nhắn phía trên, một tin lại một tin, phần lớn cũng là tin nhắn Tô Khả gửi tới, anh nghĩ tới lời vừa rồi của Ngưu Tam, cũng nghĩ đến lãnh đạo anh đã từng nói với anh, danh xưng quân tẩu này nghe rất vinh dự, thật ra thì bên trong rất đau khổ, bởi vì mỗi ngày họ phải lo lắng an toàn cho chồng mình , mỗi ngày lo lắng bọn họ có ăn mặc ấm hay không, quan trọng nhất là, sinh hoạt vợ chồng của bọn họ, một tháng có một một hai lần coi như là không tệ, phần lớn những người đó giống như làm quả phụ, cho nên anh phải đối xử tử tế với vợ của anh.

Bây giờ suy nghĩ một chút, đúng vậy nha, nếu sau này anh từ từ thăng cấp thì dĩ nhiên thời gian có thể gặp mặt Tô Khả càng ngày càng ít, tuổi cô gái của anh như vậy, sợ là sẽ xa cách với anh.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cẩm Niên hơi khó chịu.

"Tụt tụt ——" Tin nhắn Tô Khả đã tới.

Tô Cẩm Niên mở ra.

Phía trên là ảnh Tô Khả đã ps anh và cô ghép lại. Trên tấm ảnh ghép đó, hình của anh là tấm anh vừa gửi tới cho Tô Khả, lộ gương mặt chính diện với các bộ phận rõ nét, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Mà hình ghép còn lại là Tô Khả nghiêng mặt, chu môi, miệng giống như hôn lên má phải của anh. Đặc biệt Tô Khả còn làm ửng đỏ má của anh và cô. (ps: giống như một phần mềm để chỉnh sửa hình ảnh và ghép ảnh vậy)

Thật ra thì kỹ thuật ps của Tô Khả rất không tốt, nhưng mà vừa mới nhìn thì cũng không phát hiện được gì, cho nên Tô Cẩm Niên không có tiền đồ vẫn đỏ mặt.

Trong tin nhắn mà Tô Khả gửi tới, trừ tấm hình này thì còn có một dòng chữ nhỏ: Cẩm Niên, em yêu anh.

Tô Cẩm Niên nhìn đến đây, trong lòng buồn bực cái người Tô Khả, không biết hai chữ ‘dè dặt’ viết như thế nào. Chỉ là buồn bực thì buồn bực, trong lòng của anh vẫn có một chút xíu vui mừng.

*

Tô Khả ps rất nhiều hình, lúc này mới hài lòng gửi hình tới điện thoại di động, lưu thêm trên máy vi tính.

Bạn cùng phòng nhìn Tô Khả, thật im lặng mà dắt lừa thuê. (theo bạn edit hiểu thì dắt lừa thuê là cái cảm giác vừa tò mò, vừa bức bối ấy)

Trần Tĩnh Tĩnh nói: "Tô Khả, bây giờ mình phát hiện, quan hệ của cậu và Hoa Sen Trắng á, quả thật giống như là ngồi tên lửa vậy, từ từ mà tăng lên tốc tương đối nhanh nha."

Tô Khả ưỡn cao bộ ngực nhỏ, "Đó là hiển nhiên."

"Thôi đi, cậu đuổi theo người ta ba năm thì có một ngày tốt hơn rồi, có thể không là sao Hỏa đụng Trái Đất sao." Kiều Nhạc thích đả kích Tô Khả trước sau như một.

"Được rồi, dù là đuổi theo người ta ba năm thì bây giờ nhận giấy hôn thú rồi, Tô Khả cũng còn là một cô gái nhỏ đấy." Vương Mộng Mộng nhún nhún vai, quay ngược lại nói với Tô Khả: "Ngày nào lên trên Tô Cẩm Niên, lúc đó mới là hoàn toàn bắt được Tô Cẩm Niên."

"Không phải, là sinh đứa con, sau đó là lúc một đường thăng cấp thành vợ của sĩ quan cao cấp." Kiều Nhạc tiếp lời.

"Đừng hi vọng quá cao với cậu ấy, mình cảm thấy, cậu ấy và Tô Cẩm Niên có thể vẫn là không biết XXOO đấy. Cho nên, là lúc XXOO." Vương Mộng Mộng tiếp tục nói.

"Sinh một đứa nhỏ!" Kiều Nhạc phản bác.

"XXOO!" Vương Mộng Mộng khăng khăng giữ ý kiến.

". . . . . ."

". . . . . ."

Tô Khả đơ người ngồi một bên, nhìn hai bạn cùng phòng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Khả nói: "Yên tâm, mình cũng sẽ sinh một đứa nhỏ, vợ sĩ quan cao cấp thì mình đang làm đây!"

"XXOO trước rồi hãy nói." Ba người bạn cùng phòng cùng nói với Tô Khả.

Trong nháy mắt Tô Khả ỉu xìu, trong lòng vô cùng kiên định, phải tăng nhanh bước chân ăn anh sạch sành sanh, nếu không rất xin lỗi giấy hôn thú của cô rồi.

*

Thời gian trôi đi, không qua mấy ngày thì cuối cùng cũng tới phút nghỉ hè. Ngày này cũng không phải thứ bảy, nhưng vì Tô Cẩm Niên tiễn Tô Khả nên vẫn đem ngày nghỉ đổi để đi ra.

Phần lớn ở cổng trường đều là sinh viên kéo hành lý về nhà. Hành lý Tô Khả hơi nhiều, gần mười túi lớn túi nhỏ. Cũng may mấy bạn cùng phòng của cô không vội về, cho nên giúp cô đem đến cổng trường.

Không bao lâu thì Tô Cẩm Niên lái một chiếc xe việt dã dừng ở cổng trường.

Khi Tô Cẩm Niên xuống xe, tất cả mọi người đều há miệng, trong lòng cảm khái: thật là đẹp trai!

Có một số sinh viên học với Tô Khả biết ở Đại Học Thành có một hotboy lạnh như băng —— Tô Cẩm Niên của trường quân đội. Bây giờ nhìn cả người Tô Cẩm Niên là quân trang, dĩ nhiên là nhận ra, không nhịn được nói, "Hình như người đó là Tô Cẩm Niên."

"Ừ, bên cạnh là Tô Khả."

"Oh my god, hai người này vẫn qua lại sao, cũng qua ba năm rồi."

"Đúng vậy nha, thật thần kỳ, rõ ràng Tô Cẩm Niên không có bỏ rơi Tô Khả."

Mọi người tiếp tục lải nhải, Tô Cẩm Niên hoàn toàn không thèm để ý.

Thật ra mấy bạn cùng phòng của Tô Khả cũng rất lâu không có gặp Tô Cẩm Niên, cho nên lần này vẫn có chút hồi hộp. Nhìn thấy Tô Cẩm Niên đi tới, sau đó chào hỏi cũng có chút run run: "Huấn luyện viên Tô."

Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn họ mấy lần, gật đầu, "Chào mọi người."

Bởi vì nhiều người nên những quần áo, đồ đạc hỗn tạp của Tô Khả rất nhanh đã lên xe Tô Cẩm Niên. Tô Khả nói gặp lại với các bạn cùng phòng, Tô Cẩm Niên liền lái xe về phía trước.

Để lại vô số nữ sinh ở cửa lớn X với lòng chua xót không dứt.

"Đi đâu?"

"Ga xe lửa phía nam."

"Sao không mua vé máy bay?"

"Không có tiền."

"Tiền của tôi không phải là tiền của em sao?" Tô Cẩm Niên vô cùng tự nhiên nói những lời này với Tô Khả, làm cho Tô Khả sững người ở chỗ ngồi cạnh tài xế.