Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 82-2




Editor: phuogot_93

Ngày hôm sau Kỳ Tuấn Nhất vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một chiếc ô tô lao như bay. Anh lập tức cảnh giác, thẳng tắp sống lưng, nhìn thấy người lái xe lại là Lãnh Đế Giác.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, rõ ràng anh nói Lãnh Đế Giác đưa Ngải Tiểu Tiểu đi, sao bây giờ lại thành anh? Chết tiệt?! Anh lập tức nghĩ đến mấy viên thuốc hôm qua. Vậy mà anh lại bị cô nhóc kia xuống tay trước?!

Lãnh Đế Giác thấy anh tỉnh lại, khóe môi nở một nụ cười. Đưa tay cầm di dộng bấm một dãy số rồi đưa cho anh “Cậu có thể trực tiếp hỏi cô ấy.”

“Anh bán đứng tôi?” Kỳ Tuấn Nhất nhận điện thoại, hung dữ nhìn chằm chằm Lãnh Đế Giác nói.

Lãnh Đế Giác nhún nhún vai “Sao lại gọi là bán đứng, tôi chỉ cẩm thấy kế hoạch của bà xã cậu hoàn mỹ hơn thôi. Mà cậu cũng biết, tôi là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ mà.”

Kỳ Tuấn Nhất vẫn nhìn anh, nghe điện thoại “Alo, ông xã, anh đã dậy rồi à?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Ngải Tiểu Tiểu.

“Ừ, bé con, em đang muốn giở trò gì hả?” Anh cau mày, ánh mắt giết người rốt cuộc cũng rời khỏi người Lãnh Đế Giác.

“Em không giở trò gì hết, em chỉ muốn anh và em cùng về nước.” Giọng Ngải Tiểu Tiểu cực kỳ vô tội.

“Adam là mục tiêu của anh… Anh và em cùng rời đi, kết quả sẽ là cả hai chúng ta đều không đi được!”

“Đừng bi quan như vậy mà ông xã. Em không phải đứa ngốc, tin tưởng em, chắc chắn chúng ta sẽ cùng nhau rời đi một cách an toàn.”

“Bây giờ em ở đâu?”

“Hả, ông xã, trò chơi bắt đầu rồi, em tắt máy đây.”

“Này, Ngải Tiểu Tiểu!”

“Tút tút tút…” Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng báo đã ngắt điện thoại. Bàn tay Kỳ Tuấn Nhất nổi đầy những gân xanh, giống như bóp vỡ chiếc điện thoại trong tay.

“Cô ấy đang ở đâu?” Anh lại dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Lãnh Đế Giác.

Lãnh Đế Giác lắc đầu “Tôi chỉ phụ trách bảo đảm an toàn của cậu, về phần hành tung của cô ấy thì tôi không biết.”

“Chết tiệt! Trở về, lập tức trở về trang viên!” Kỳ Tuấn Nhất giận dữ hét, sao anh có thể để cô một mình ở nơi nguy hiểm được.

“Cậu nhẫn tâm để kế hoạch của cô ấy thất bại sao?” Giọng nói Lãnh Đế Giác lạnh nhạt “Cô ấy nói sẽ tụ họp cùng cậu ở phía trước, giờ có trở về cũng không tìm được cô ấy.”

“Không, tôi sẽ tìm được.” Kỳ Tuấn Nhất khẳng định, bởi vì lần trước cô gặp nạn đã khiến lòng anh kinh hoàng, cho nên sau này anh đã cài đặt thiết bị định vị vào dây chuyền của cô…

Kỳ Tuấn Nhất hôn mê được Lãnh Đế Giác âm thầm đưa ra khỏi trang viên. Ở cửa chính, người xuất hiện cùng Ngải Tiểu Tiểu là Phong Dật, vệ sĩ đắc lực nhất của Lãnh Đế Giác. Thân hình của anh ta không khác biệt lắm với Kỳ Tuấn Nhất, ngụy trang một chút là được. Nếu như kẻ địch mai phục ở tương đối xa sẽ không phân biệt được.

Bọn họ lên xe không lâu, Ngải Tiểu Tiểu đã phát hiện có xe theo đuôi phía sau, không khỏi nhếch môi “Có người mắc câu rồi.”

Phong Dật gật đầu, hai người cẩn thận lấy súng, chuẩn bị chiến đấu.

Không ngờ, khi xe của hai người chạy lên cầu, xe phía sau lại không thấy đâu. Hai chiếc xe màu đen bên kia vốn là đứng yên đột nhiên chuyển động, hơn nữa còn lái thẳng về phía họ. Bọn họ bị ép đến một khúc quanh, thiếu chút nữa là lao vào lan can, không phải xe hỏng người chết, thì là đâm hỏng lan can, rơi xuống dốc núi cao hơn mười mấy mét, bên dưới là con sông đang lúc thủy triều, cũng có thể bị chết đuối.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Ngải Tiểu Tiểu nhìn Phong Dật ngồi đối diện, nhanh chóng ghé vào cửa kính hai bên thăm dò, mỗi người đối phó một chiếc xe, pằng pằng mấy phát, những tiếng hét thảm thiết kêu, tài xế bị trúng đạn không thể khống chế được hai chiếc xe, va chạm vào lan can rồi lao xuống dốc núi.

“Đi mau.” Phong Dật vội vàng nói tài xế.

Xe nhanh như chớp chạy qua cầu, khó khăn tránh thoát được một trận.

Không lâu sau xe tiến vào đường núi. Phía sau lại xuất hiện cái đuôi. Pằng pằng… Tiếng súng vang lên, nhưng những kẻ đó có kỹ thuật bắn súng khá tốt, đại đa số viên đạn đều bị rơi ở mặt đường, cửa sổ xe làm bằng kính thủy tinh chống đạn không có lưu lại mấy vết súng… Bọn họ lặng lẽ chờ đợi thời cơ, khi chiếc xe kia đến gần, Ngải Tiểu Tiểu và Phong Dật mới thò ra cửa xe bắn mấy phát đạn, chiếc xe kia phanh kít lại một tiếng, đột nhiên rẽ vào bên trái đụng vào vách núi, nổ xe.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn ánh lửa bùng lên từ chiếc xe kia, trong lòng mơ hồ cảm giác có chỗ không thích hợp, lông mày nhíu lại suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm nói “Không phải Adam là một kẻ đơn độc sao? Gã ám sát sẽ tìm nhiều người giúp đỡ như vậy à?”

Phong Dật gật đầu, “Tôi cũng thấy kỳ quái, nghe nói Adam trước giờ giết người đều làm một mình, bản thân gã cao ngạo lạnh lùng, căn bản là khinh thường hợp tác với người khác.”

“Vậy tại sao hôm nay lại xuất hiện nhiều người như vậy?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn về phía Phong Dật, ánh mắt hai người giao nhau, lập tức đồng thanh nói “Bị lừa rồi!”

“Mau. Lập tức lái xe tới nông trang Pearce tập hợp với ông chủ.” Phong Dật phân phó nói.

Ngải Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như những tên ngu ngốc kia không cùng một phe với Adam, vậy thì Adam sẽ ở đâu? Ngoài cửa sổ là dãy núi liên tiếp nhau, đây là chỗ giao nhau giữa hai con đường chính của hai dãy núi. Nếu cô là sát thủ, chắc chắn cô sẽ cho rằng đây là vị trí chặn đánh tốt nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngải Tiểu Tiểu bỗng thấy rùng mình, cầm ống nhòm nhìn thật cẩn thận, nhận thấy đỉnh núi bên trái có một điểm sáng, vị trí kia…

Ngải Tiểu Tiểu bỗng kêu to, mở cửa xe ra “Mau, mau nhảy khỏi xe!”

Phong Dật nghe tiếng gọi hơi sững sờ, lập tức phản ứng kịp thời đẩy cửa xe lăn ra ngoài đường núi. Nhưng người lái xe phản ứng chậm hơn một chút, chỉ nghe ầm một tiếng, một viên đạn hỏa tiễn bay thẳng đến, bắn chính xác vào chỗ chiếc xe họ ngồi, lập tức nổ mạnh, ánh lửa cao ngút trời.

Làn song xung kích cực lớn, Ngải Tiểu Tiểu và Phong Dật ngã ra đường, những hòn đá nhỏ thi nhau đập vào người bọn họ.

Khói bụi còn chưa tan hết, Ngải Tiểu Tiểu đã bò dậy nhìn về phía đỉnh núi bên trái, Phong Dật thấy thế lập tức đi theo phía sau. Thế nhưng khi họ thở hổn hển leo lên đến đỉnh núi, đến chỗ vừa lóe lên ánh sáng, chỉ còn lại mấy mẩu đầu thuốc lá và dấu chân hỗn độn, không còn thấy bóng dáng người nào cả.

Quả nhiên Adam là một nhân vật lợi hại!

Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu lướt qua mỗi một góc của chân núi, trong lòng cảm thấy nặng nề.

Khi Kỳ Tuấn Nhất dựa theo thiết bị định vị tìm đến đường núi, trong khoảnh khắc nhìn thấy “xác” của chiếc xe ô tô tan hoang, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, người chưa từng hoảng loạn như anh cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

May mà Lãnh Đế Giác vẫn bình tĩnh, nhìn thiết bị theo dõi trong tay nói “Cái điểm đỏ vẫn đang di chuyển, có lẽ cô ấy không có chuyện gì.” Nhưng sau đó anh lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của thuộc hạ, vậy chắc Phong Dật cũng không sao chứ.

“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất gật đầu, khôi phục thần trí (tinh thần và trí tuệ), nhìn lên ngọn núi nói “Chắc là cô ấy ở trên đó.”

Bọn họ đi ra xe, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu và Phong Dật.

“Ông xã, sao anh trở lại đây?” Ngải Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy Kỳ Tuấn Nhất không nhịn được kêu ầm lên, nghĩ lại có thể Adam vẫn đang ở gần đây cô không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, đẩy Kỳ Tuấn Nhất lên xe “Nhanh, chúng ta rời khỏi chỗ này nhanh lên.”

Lãnh Đế Giác gật đầu, địa hình nơi này rất thích hợp để đánh lén, không nên ở lại lâu. Anh và Phong Dật nhanh chóng bước lên xe, khởi động xe nhanh chóng đi ra khỏi đường núi.

Để đánh lừa người ngoài, Lãnh Đế Giác chuẩn bị máy bay tư nhân để đưa Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu đi, cũng không để ở sân bay tư nhân của anh mà đặt ở một nông trang rộng rãi.

Mấy người lên xe thì nhanh chóng đến đó. Cũng không phải Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu sợ chết mà bọn họ quá để ý đến đối phương. Kỳ Tuấn Nhất biết chân mình bị thương, hành động chắc chắc có hạn chế, sợ mình thật sự không có biện pháp bảo vệ Ngải Tiểu Tiểu chu toàn, cho nên đành phải tạm thời chịu đựng.

Còn Ngải Tiểu Tiểu thì lo lắng cho an nguy của Kỳ Tuấn Nhất, nếu chân anh không bị thương, đọ sức cùng Adam có lẽ còn có phần thắng, nhưng giờ anh bị thương, cô thật sự không dám mạo hiểm một chút xíu nào.

Mặc dù hai người đều hiểu suy nghĩ của nhau, nhưng quyết định sau cùng đều giống nhau. Chio nên bây giờ họ không thể trì hoãn từng giây từng phút nào, vì an toàn tính mạng của người kia, làm kẻ đào ngũ thì có sao đâu?

Chẳng mấy chốc đã đến nông trang Pearce, nông trang này có diện tích rất lớn, cảnh sắc cũng rất xinh đẹp. Mặt cỏ xanh biếc lay nhẹ trong gió, đập vào mắt mỗi người là màu xanh lá đầy sức sống dưới ánh mặt trời…

Nhưng Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, xuống xe ô tô, họ nhanh chóng ngồi lên chiếc máy bay nhỏ. Tay Ngải Tiểu Tiểu vẫn luôn nắm chặt tay Kỳ Tuấn Nhất, có lẽ chuyến đi Australia này có chút vất vả nhưng mà bọn họ vẫn luôn bên nhau, đây là hạnh phúc không gì sánh được!

Trong khoang máy bay rất yên tĩnh, trừ tiếng máy bay ù ù không còn nghe được tiếng gì khác. Trước buồng lái là phi công Lãnh Đế Giác đưa tới, thật ra, nếu Kỳ Tuấn Nhất không bị thương, cô thà để anh lái, để cho hai người được hưởng thụ cảm giác chỉ có hai người họ tồn tại trên thế giới.

Máy bay càng bay lên cao, phong cảnh Australia càng nhỏ dần, cho đến khi biến thành một dấu chấm màu xanh thẳm. Bây giờ đang ở phía trên của Thái Bình Dương ư? Ngải Tiểu Tiểu than nhẹ, cảm giác nhìn từ trên xuống như này thật kỳ diệu…

Ngay sau đó, cô thu hồi ánh mắt về trên người Kỳ Tuấn Nhất, nhẹ nhàng xoa cái chân bị thương của anh “Còn đau không?”

“Không đau.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, gõ nhẹ xuống “Về sau đừng tự tiện hành động, em không biết vừa rồi anh lo lắng bao nhiêu đâu.”

“Anh còn nói,” Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, tay nhỏ bé chỉ vào lồng ngực anh “Nếu không phải em ra tay trước, người bị hôn mê nhét lên xe chắc chắn là em.”

“Tiểu yêu tinh, em biết rõ thế.” Kỳ Tuấn Nhất tóm lấy cái tay nhỏ bé đang tác quái, đặt ở bên môi khẽ hôn. Hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đến gần.

Lúc này, phía trước buồng lái, người điều khiển máy bay đã điều chỉnh máy bay sang chế độ tự lái, khóe miệng nở một nụ cười khát máu lạnh lẽo. Khi xác định trong khoảng nửa tiếng máy bay sẽ không xuất hiện rủi ro gì được, gã quay đầu sang chỗ khác, cầm trong tay một khẩu súng lục đen ---

“Hay lắm, trò chơi đến đây là kết thúc.” Gã dùng tiếng Anh nói. Thấy Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu đều hơi sửng sốt, gã hài lòng tháo mặt nạ trên mặt xuống. Vốn là một khuôn mặt phương Đông bình thường, lập tức biến thành một chàng trai có ngũ quan sắc sảo đẹp trai phương Tây. Chỉ là con ngươi xanh thẳm chứa nhiều ánh tàn bạo làm người ta vừa nhìn đã thấy không thoải mái.

“Adam!” Kỳ Tuấn Nhất nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, theo bản năng giơ tay lên bảo hộ Ngải Tiểu Tiểu ở trong ngực.

“Ha ha, thật là ân ái.” Adam cười lạnh “Bỗng nhiên tao có hứng thú muốn chơi một trò chơi, hai chúng mày chỉ được sống một, cho chúng mày mười giây suy nghĩ.”

Nằm trong ngực Kỳ Tuấn Nhất, đại não Ngải Tiểu Tiểu không ngừng suy nghĩ, không được sợ, không được sợ, giờ cô cần tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Chúng mày còn năm giây, bốn, ba, hai…”

Giọng Adam giống như sứ giả đến từ địa ngục, chứ một còn chưa kịp nói ra, Ngải Tiểu Tiểu bỗng đứng dậy, bởi vì dùng sức quá lớn nên phịch một tiếng ngã úp sấp dưới chân Adam. “Không cần tính nữa, đương nhiên tôi muốn sống…” Nói xong cô vươn tay, mục tiêu là mắt cá chân của Adam, cô nghĩ chỉ cần đánh ngã gã, khẩu súng sẽ rơi, tình thế trong này sẽ nghịch chuyển. Chỉ là cô đang chuẩn bị hành động thì Adam đã lùi về sau một bước, thoát khỏi phạm vi tay cô với được, lạnh lùng nói “Đừng có giở trò với tao, nếu không tao sẽ lập tức đưa hắn lên tây thiên.” Nói xong, gã nhắm họng súng ngay đầu Kỳ Tuấn Nhất, bóp cò.

“Đừng!” Ngải Tiểu Tiểu dừng lại động tác. “Mày giết tao đi.”

“Ha ha… Thật là một người phụ nữ cuồng dại, thế mà lại nguyện ý chết vì một người đàn ông. Còn mày thì sao?” Gã hướng súng lục về phía Kỳ Tuấn Nhất “Mày cũng nguyện ý chết vì nó sao?”

“Thả cô ấy.” Gương mặt Kỳ Tuấn Nhất không một gợn song, giống như không phải đang đối mặt với một họng súng, bình tĩnh lạnh nhạt nói “Mày vốn là muốn giết tao. Hơn nữa sát thủ Adam cho tới bây giờ cũng sẽ không lãng phí đạn và thời gian đi giết một người không quan hệ. Cho nên căn bản không cần lựa chọn, không phải sao?”

“Hừ, mày rất thông minh.” Adam cười, nụ cười kia không tới đáy mắt nhưng cũng rất mê người.

Ngải Tiểu Tiểu từ từ đứng dậy lui về sau, tay nhỏ bé nắm chặt, không, cô không thể để cho Kỳ Tuấn Nhất chết! Tuyệt đối không thể! Nếu như thật sự không có cách nào bảo vệ tính mạng anh, cô thà rằng hai người bọn họ sẽ chết chung một chỗ!

Chết chung một chỗ! Ý nghĩ này vừa thoáng qua, trong đầu Ngải Tiểu Tiểu bỗng lóe lên một ý tưởng, cô chỉ ra ngoài cửa sổ thét chói ta “A! Sắp va vào núi!”

Adam nghe vậy thu lại nụ cười, lập tức quay đầu. Thấy phía trước chẳng có gì cả, giật mình đã mắc lừa nhưng mọi chuyện đã rồi. Ngải Tiểu Tiểu một cước đá bay khẩu súng trong tay gã.

Cùng lúc đó, Kỳ Tuấn Nhất cũng nhảy lên bắt lấy khẩu súng, họng súng nhắm ngay trước khuôn mặt kinh ngạc của Adam. Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên sát thủ Adam thất thủ…

Nhưng muốn giết chết gã không đơn giản như vậy. Đối mặt với họng súng, Adam vẫn nâng nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười khêu gợi.

Khi trực giác Ngải Tiểu Tiểu mách bảo có chuyện không tốt thì gã đã tung người nhảy một cái đạp vỡ cửa khoang máy bay lao ra.

Pằng, viên đạn Kỳ Tuấn Nhất bắn ra sượt qua đỉnh đầu gã…

Mà Adam duy trì tư thế cúi đầu khom người, rơi xuống phía dưới. Trên người của gã bật ra thiết bị phản lực khiến cho động tác của gã nhìn rất phóng khoáng mà tuyệt đẹp.

Lúc này, sau một thời gian máy bay tự động lái ổn định, bắt đầu đung đưa rơi xuống. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng chạy vào buồng lái, kéo cần gạt tay xuống. Gì đây? Không hoạt động nữa rồi! Cô nhìn máy bay tiếp tục rơi xuống lại kéo cần gạt lên trên, nhưng máy bay vẫn như cũ rơi xuống theo lực hút của Trái Đất.

“Nhanh, chuẩn bị nhảy dù.” Giọng Kỳ Tuấn Nhất trầm xuống ra lệnh, ngay sau đó một chiếc dù được quăng đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.

Hai người nhanh chóng mặc lên trang bị nhảy dù, di chuyển về phía cửa khoang. Máy bay lắc lư càng mạnh, bọn họ bước từng bước gian nan.

Bỗng nhiên, gió mạnh thổi cuồn cuộn vào cửa khiến Ngải Tiểu Tiểu đứng không vững, ngã ra khỏi máy bay.

“Bé con!”

Kỳ Tuấn Nhất hét to chạy đến, muốn bắt được tay cô nhưng không thể, cô giống như một con chim gãy cánh rơi xuống bầu trời…