Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 20: Lần đầu mua đồ Cho anh




Ngọc Lam nghe mẹ nói cô hãy đi vì Minh Lãm thì cô cũng xao xuyến trong lòng bởi từ khi họ tổ chức hôn lễ đến nay đã hai năm mà hai người họ chưa cùng nhau ra mắt cấp trên và toàn thể đơn vị, sau vài phút ngập ngừng suy nghĩ thì Ngọc Lam gật đầu nói với mẹ:

- Dạ vậy để qua tuần con đón xe khách lên đơn vị của anh nhưng con vẫn lo...

Mẹ biết Ngọc Lam vẫn luôn tự ti khi nhắc đến con trai mình nên nói cô ngồi xuống ghế rồi bà cầm tay cô động viên nói:



- Ngọc Lam này, hai năm nay con sớm tối ở bên mẹ nên mẹ cũng đã hiểu về con người thật của con bởi con đã dùng tình cảm chân thành để chăm sóc mẹ chăm lo cho gia đình này trở nên tốt hơn nên mẹ cảm nhận về con là một người con gái không hề tâm cơ như trước đây mẹ đã hiểu lầm về con.Và con đã khiến mẹ thay đổi rồi thì mẹ tin con cũng cứ dành tình cảm chân thành này với Minh Lãm với sự kiên trì của con thì sẽ có một ngày con trai của mẹ nhận ra con người thật và cả tình cảm chân thành con dành cho nó nữa. Mà mẹ có thể nhìn ra là con yêu Minh Lãm đúng không Ngọc Lam? Mẹ cũng hy vọng hai đứa có nhiều thời gian ở bên nhau để phát triển tình cảm bởi mẹ đã thích và mong con sẽ trở thành con dâu thật sự của mẹ rồi.

Nghe những lời của mẹ nói giống như chính tâm sự đang chất chứa trong lòng bấy lâu nay của mình thì Ngọc Lam xúc động nước mắt cũng trào ra khỏi khóe mi, mẹ đưa tay gạt đi giọt nước mắt cho Ngọc Lam rồi nói tiếp:

- Con ngoan của mẹ, có lẽ ông trời cũng thương con nên đã tạo cho con cơ hội được ở gần Minh Lãm để hai đứa có thể hiểu nhau mà cơ hội thì chỉ có một nên con phải biết nắm bắt nghe không? Mẹ và Minh Tiên sẽ luôn ủng hộ con, còn bây giờ thì để mẹ nói Minh Tiên chở con ra chợ mua bánh kẹo để con mang đến đơn vị với con nhớ mua thêm ít đồ dùng cá nhân cho con và cho cả Minh Lãm nữa.Tiền đây con cứ mua thoải mái không phải nghĩ ngợi gì hết nghe không?

Ngọc Lam không dám cầm tiền của mẹ bởi cô biết mẹ cũng không có nhiều tiền nhưng lại lo mẹ buồn nên chỉ lấy một tờ cho mẹ vui rồi nói:

- Dạ con xin mẹ,mẹ ơi tiền con bán ba vụ đậu đen với đợt heo giống vừa rồi con cũng chưa dùng đến nên con sẽ lấy tiền ấy mua bánh kẹo và đồ cho anh Minh Lãm còn con thì không cần mua gì đâu ạ, mà giờ cũng chiều rồi để sáng mai con với Minh Tiên đi mua cũng được nha mẹ.



Sáng hôm sau hai cô bạn chở nhau đến chợ huyện cách nhà hơn nửa giờ đồng hồ,Minh Lam đã bàn với mẹ mua nhiều bánh kẹo và trà để mời đơn vị Minh Lãm liên hoan một bữa coi như là ra mắt nên sau một giờ đồng hồ thì cả hai đã mua được một thùng bánh kẹo khoảng ba mươi kí.Đến lúc mua đồ cá nhân cho Minh Lãm thì Minh Tiên đã quá quen thuộc với dáng người của anh trai với lại đồ anh trai trước đây là cô hay đi mua với mẹ nên biết rõ nên cô chỉ cần nói size và chọn màu thì người bán sẽ đưa cho, khi đến cửa hàng mua đồ lót trong khi Minh Tiên vô tư cầm lên xem thì hai má của Ngọc Lam đỏ xấu hổ không dám nhìn mà quay mặt đi chỗ khác khiến cho Minh Tiên phì cười ghé vào tai Ngọc Lam nói:

- Bạn phải nhìn cho kĩ để lần sau còn đi mua cho anh trai của mình nữa.

Sau nửa ngày càn quét ở chợ thì hai cô bạn đã chất đầy bịch lớn bịch nhỏ trên chiếc xe máy mà người ta không biết còn tưởng hai người họ lấy hàng về bán chứ không phải là đi thăm người thân, vừa về đến nhà Minh Tiên phụ Ngọc Lam đưa đồ vào nhà xong liền xin phép mẹ đi gặp bạn còn Ngọc Lam sắp xếp lại mọi thứ cho gọn gàng, nhưng quần áo của Minh Lãm cô cầm lên lưỡng lự một lúc rồi hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Quần áo của anh Minh Lãm mới mua con có cần giặt không ạ?

Mẹ thấy Ngọc Lam dụng tâm với quần áo của con trai mình thì vui vẻ nói:

- Mấy nay trời nắng đẹp con chịu khó giặt sơ qua tại quần áo đến tay người mua thì cũng phải qua tay nhiều người cắt, may rồi cả khách đi mua chọn mặc thử nữa với để khi con đưa đến cho Minh Lãm mặc luôn mà con có mua đồ cạo râu không? Con trai mẹ râu mau mọc dài lắm.

- Dạ có, Minh Tiên có nhắc con mua rồi ạ.

Lần đầu tiên trong đời Ngọc Lam cầm đến đồ lót của đàn ông mà lại là của người đàn ông cô yêu nữa nên xấu hổ mặt đỏ bừng bừng không dám cầm lâu vội vàng giặt sạch rồi phơi lên,tính của Ngọc Lam cẩn thận lại sạch sẽ nên quần áo sau khi giặt sạch phơi khô rồi cô còn ủi lại cho thẳng thớm rồi mới gấp gọn gàng để vào vali còn bánh kẹo cô xếp cẩn thận vào hai thùng giấy để khi di chuyển không bị bể vỡ.Mấy ngày chuẩn bị đồ để đến đơn vị của Minh Lãm tuy mệt nhưng trên môi của Ngọc Lam luôn luôn nở nụ cười tươi bởi trong thâm tâm cô cũng đang nôn nao mong đến ngày được gặp anh.