Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 43: Anh động tâm




Hôm nhiệm vụ bị thất bại Minh Lãm đã phải viết tường trình về hành động ấy và anh đã ngồi bình tâm phân tích lại xem mình đã sai lầm ở chỗ nào chứ không đổ tội cho Ngọc Lam vì khi làm nhiệm vụ hình ảnh Ngọc Lam đã vài lần xuất hiện trong tâm trí của anh, sau khi suy nghĩ kĩ thì anh lại tự trách bản thân khinh địch nên mới dẫn đến thất bại của lần hành động đó.

Lúc Minh Lãm trở về phòng không thấy bóng dáng của Ngọc Lam thì hụt hẫng bởi anh đã quen với sự có mặt của cô trong cuộc sống của mình, trước khi cô đến doanh trại thì các phòng có người thân đến ở đều có người dọn dẹp sạch sẽ nhưng anh lại cố tình không cho cấp dưới dọn dẹp để anh xem phản ứng của Ngọc Lam ra sao? Nhưng khi anh nhìn thấy cô xắn tay áo lên không ngại dơ bẩn mà lau chùi dọn dẹp thì chính anh lại bị cô làm bất ngờ ngược lại. Rồi khi mở tủ quần áo ra thì những bộ quần áo mới của anh được cô giặt sạch thơm tho lại còn là ủi thẳng khiến một người hơi khó nết như anh cũng phải bắt đầu có cái nhìn khác về cô, cho đến những bữa ăn cô đều nấu những món anh thích anh nghĩ có lẽ đó là sự trùng hợp mà cô lại nấu ngon nữa nên hầu hết thức ăn đều được anh ăn sạch.



Trong những ngày ở cùng cô đã để lại trong anh khá nhiều kỉ niệm đẹp giống như anh và cô là một đôi nam nữ mới bắt đầu quen nhau nên mọi hành động cử chỉ đều mang chút gì đó ngại ngùng và mong chờ,khi tay hai người vô tình chạm vào nhau thì anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay Ngọc Lam truyền qua và sự ấm áp đó lại như chất gây nghiện khiến anh muốn chạm vào tay cô nhiều hơn. Chính vì vậy, trong buổi niên hoan tất niên anh đã chủ động nắm lấy tay cô trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đơn vị, cũng trong bữa tiệc ấy anh cố tình giả vờ say để có cơ hội được gần gũi Ngọc Lam cho đỡ ngại chứ anh là một quân nhân nghiêm túc không thể cưỡng ép con gái nhà người ta lộ liễu được bởi trước đây anh đã mạnh miệng tuyên bố trong năm năm sẽ không động vào cô mà giờ thì anh lại thấy mình như con sói đói vồ vập con mồi.Cũng chỉ tại hàng đêm nằm bên anh đã đặt cái gối ở giữa hai người để giữ mình vậy mà cái cô vợ hờ nay điếc không sợ súng cứ thích nằm sát vào người anh mà anh có phải nhà sư đâu mà không động tâm.

Trước khi anh và cô đi đến bước cuối cùng thì cô đã hỏi anh cô là ai thì anh biết cô là lo lắng anh nhận nhầm cô với chị gái và tất nhiên anh đâu có quá say để không nhận ra cô là Ngọc Lam nên anh cũng trả lời thật lòng nhưng rất vừa ý cô, Ngọc Lam đã giao phó tấm thân trinh trắng của mình cho anh và khi tấm màng trinh tiết do chính anh công phá thành công thì anh mỉm cười đầy tự hào bởi cho dù là một thằng đàn ông có dễ tính và nói yêu người phụ nữ rất nhiều mà trong đêm đầu tiên với vợ tấm mảng mỏng ấy không thuộc về mình thì chắc chắn đó là một khúc mắc lớn trong hôn nhân.



Đôi khi vì lí do đó mà hôn nhân lại đi vào ngõ cụt dẫn đến nhiều bi kịch chứ không phải là cuộc sống màu hồng như khi hai người mới yêu nhau,có người sẽ cho rằng thời đại nào rồi mà đàn ông còn có những suy nghĩ ấu trĩ đó cứ phải đòi vợ mình còn trong trắng nhưng thử hỏi có ai lại muốn dùng đồ đã qua sử dụng rồi.Chính Minh Lãm cũng thấy mình may mắn khi cả anh và cô đều là lần đầu tiên của nhau nên trong lòng anh cũng có dự tính về tương lai với Ngọc Lam sau khi hẹn ước năm năm kết thúc,đã là con người thì ai cũng có những lúc phải ngồi lại bình tâm suy nghĩ về những sự việc mình đã trải qua xem mình quyết định như vậy là đúng hay sai, nếu như còn thời gian và cơ hội để sửa thì tại sao mình lại không sửa lỗi sai ấy để biết quý trọng người bên cạnh mình hơn.

Sau một ngày tập huấn mệt mỏi anh trở về phòng nhìn đâu cũng thấy hình bóng Ngọc Lam đang bận rộn làm việc nhưng khi anh đến gần thì hình bóng cô lại biến mất nên anh lắc đầu nhắc nhở bản thân rằng cô đã trở về nhà với mẹ rồi nên việc quan trọng là anh phải tập trung phấn đấu cho sự nghiệp.Nói là như vậy rồi nhưng anh đã nghiện phải mùi của cô vợ hờ rồi nên lúc nào anh cũng nhớ đến cô cũng may khi cô dọn đồ về còn để quên cái áo len nên anh đặt áo ở bên gối thì sẽ ngủ ngon hơn vì áo còn mùi nên anh như đứa trẻ mường tượng ra Ngọc Lam đang nằm bên cạnh anh.

Những đêm phải làm việc muộn anh cũng đã lấy giấy bút ra định viết thư cho Ngọc Lam nhưng anh lại chẳng biết viết gì bởi cái anh nhớ nhung là con người bằng xương bằng thịt của cô luôn chuẩn bị những bữa cơm canh nóng hổi chờ anh về cùng ăn hay cô sẽ không ngại ngồi giặt tay những bộ quân phục của anh dính đầy bùn đất khi anh tập luyện trên thao trường.Có lần anh vô tình nhìn thấy cô đưa tay sờ lên quân hàm của anh với vẻ mặt đầy tự hào và hạnh phúc giống như những thứ ấy thuộc về cô vậy.