Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 51




Sáng sớm hôm sau

Vì nay là ngày đưa dâu và ăn tiệc bên đàng trai nên Ngọc Lam chở Minh Tiên ra tiệm trang điểm,sau bốn giờ đồng hồ được thợ trang điểm kĩ càng cho xong thì hai cô gái đã trở nên xinh đẹp, ngày thường Ngọc Lam lười chăm sóc bản thân đầu tóc cứ cột gọn và mặc đồ bộ nên giờ tóc búi cao trang điểm kĩ rất cuốn hút đến nỗi Minh Tiên phải thốt lên:

- Bạn thật xinh đẹp, bạn đẹp còn hơn cả cô dâu là mình ấy …thế này bảo sao ông anh tảng băng lạnh của mình không mê cho được từ hôm về nhà đến giờ cứ lẽo đẽo đi theo bạn suốt thôi.



Ngọc Lam mặt buồn buồn nói:

- Anh ấy không mê mình mà là ghét mình còn anh ấy đi theo mình chẳng qua là do nhà có khách nên anh ấy mới phải thể hiện cho mọi người thấy anh ấy đúng là một người chồng mẫu mực thôi không nói lung tung nữa hai chúng ta đi về còn thay đồ nữa có không đàng trai đến lại không kịp.

Ngọc Lam về phòng mặc vào cái váy mẹ đưa rồi đi ra ngoài sắp xếp lại bàn ghế trà nước để lát đàng trai đến làm thủ tục xin dâu, khoảng mười giờ đoàn rước dâu đã đến và làm các nghi thức trước bàn thờ tổ tiên xong Minh Tiên theo chú rể về nhà đàng trai mà mẹ vì thương con gái đi lấy chồng thì nước mắt chảy ra Ngọc Lam nhanh trí đưa khăn giấy cho mẹ động viên nói nhỏ:

- Mẹ đừng khóc như vậy Minh Tiên sẽ không yên lòng về nhà chồng đâu mẹ, chúng ta phải vui vẻ vì em ấy đi lấy chồng là chuyện vui mà với lại giờ chúng ta cũng theo đoàn rước dâu qua nhà trai luôn nha mẹ.
. Đam Mỹ Hiện Đại


Khi rước dâu qua bên nhà trai một lần nữa Ngọc Lam lại chạnh lòng bởi sự yêu thương quan tâm chăm sóc của chú rể dành cho cô dâu và cả ba mẹ chồng của Minh Tiên nữa vì vậy mà cô dâu trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc,đời người không ai nói trước được điều gì nhưng nếu hiện tại bạn đang hạnh phúc thì bạn hãy hưởng thụ những giây phút quý giá ấy. Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn và mọi người đều phải ra về nhưng giây phút Minh Tiên nhìn thấy mẹ và mọi người rời khỏi nhà trai thì cô đã sụt sùi khóc vì không lỡ xa người thân và mẹ khi đã về tới nhà rồi cũng buồn hiu vì vừa lo lắng con mình ở bên nhà chồng có hòa nhập được không? Ngọc Lam thấy mẹ buồn vậy thì cũng tránh mặt để cho mẹ có những giây phút riêng tư mà bình tâm.

Vì là tiệc ở nhà trai nên Minh Lãm cũng chỉ nhấp vài ngụm rượu xã giao thôi nên khi về nhà anh vẫn rất tỉnh táo anh định tối nay sẽ nói chuyện với Ngọc Lam chứ một tuần anh về nhà mà có cái tay cô còn không cho anh chạm vào thì trong người thấy ngứa ngáy khó chịu qua rồi, đã vậy năm hết tết đến mọi người có chuyện không vui gì cũng nói ra để giải quyết cho xong chứ cứ để trong lòng sẽ bức bí lắm.Chiều nay,sau khi Ngọc Lam nấu cơm dọn lên cho mẹ xong thì lại biến mất một cách bí ẩn trong khoảng một giờ đồng hồ và từ hôm Minh Lãm về anh cũng để ý phát hiện ra nên chiều nay anh quyết tâm theo dõi cô vợ nhỏ này xem cô đã đi đâu và làm gì?.

Minh Lãm mang theo một bụng câu hỏi nghi vấn mà lén lút đi theo phía sau của Ngọc Lam và bằng nghiệp vụ xuất sắc của mình anh đã đi theo được Ngọc Lam đến nghĩa trang khiến cho sự tò mò của anh đạt đến đỉnh điểm, khi anh đi theo cô đến mộ của ba mình thì thấy Ngọc Lam thắp nhang khấn vái một lúc rồi cất giọng nghẹn ngào nói:

- Thưa ba hôm nay là ngày vui Minh Tiên về nhà chồng và mẹ với con cũng rất vui vì em ấy đã yên bề gia thất nhưng con ước gì ba còn sống thì đại gia đình chúng ta sẽ còn vui hơn nữa, con vẫn nhớ mãi lần mà chị Ngọc Lan đổ tội cho con đã làm chị ấy té cây trong khi tất cả mọi người đều chỉ trích con thì chỉ có ba là đứng ra che chở cho con.Ba biết không khi ấy con đã cảm nhận được tình thương của một người ba thật là ấm áp bởi ngay từ khi còn bé con đã thiếu thốn tình thương của ba mẹ vì ba mẹ thường xem con không tồn tại.

Ba đã dắt con vào nhà lấy khăn rửa mặt cho con và nói:" Con đã chịu ấm ức có phải không? Bác biết con không phải là một cô bé hư vì bác đã tận mắt chứng kiến con đã giúp một con chim bị mắc bẫy rồi thả con chim ấy về với tự nhiên, một cô bé có tấm lòng nhân hậu như vậy thì sao lại có thể làm ra việc hại chị gái của mình. Cuộc đời này có rất nhiều thử thách vậy nên con hãy cứ giữ tấm lòng lương thiện thì sẽ vượt qua tất cả sóng gió của cuộc đời ".Ba ơi con vẫn nhớ lời ba dạy nhưng có lẽ phúc phần con ít nên con chỉ còn hai năm nữa là con không được làm con của ba mẹ nữa rồi, con thật sự rất yêu quý gia đình của chúng ta nhưng địa vị của con ở trong nhà thì con hiểu rõ ạ mặc dù con đã làm hết sức nhưng có lẽ con sẽ chẳng bao giờ có được sự công nhận của anh Minh Lãm nên con sẽ tập buông tay dần từ bây giờ thưa ba.

Nhưng con lại không lỡ xa rời bé con của con nên con sẽ dành mỗi buổi chiều để ra đây thăm ba và bé con có lỡ sau này con phải đi đến một nơi xa thì …