Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 55: Em nên nghe lời mẹ




Minh Lãm đã nói rõ cho Ngọc Lam hiểu rõ tâm tư của mình bởi anh biết mẹ của anh vẫn luôn mong có cháu nhưng nhiệm vụ của anh bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm nên anh lo lắng khi Ngọc Lam mang thai thì cô vợ nhỏ sẽ tủi thân lắm mà mẹ anh thì ngồi xe lăn việc lớn nhỏ gì rồi cũng sẽ đến tay cô trong khi anh chẳng thể chăm sóc hay giúp gì cho cô được,còn Ngọc Lam ngồi nghe anh nói rõ lí do thì cũng tự nhận thấy mình hiểu lầm anh quá nhiều nên đưa tay sờ má của anh rồi cất giọng thỏ thẻ:

- Em xin lỗi vì đã hiểu lầm ý tốt mà anh dành cho em nhưng mà anh thương em từ khi nào?

Minh Lãm bắt lấy tay cô đưa lên miệng mình hôn một cái rồi nói:

- Nếu em biết mình sai thì anh sẽ cho em cơ hội sửa sai còn về việc anh thương em là khi …là khi em chơi đừa với con gái của anh Quang Minh,em có nhớ khi em chơi trốn tìm với con bé lúc chiều tà khi ấy anh nhìn thấy em với gương mặt toát ra sự ngây thơ cười rất hồn nhiên giống như một đứa trẻ và chính anh Quang Minh đã thức tỉnh anh khi anh ấy nói:" Vợ của chú tuy không phải đẹp xuất sắc nhưng lại hòa đồng từ trẻ nhỏ đến người lớn đều thích cô ấy và cô ấy luôn tạo cho người khác khi tiếp xúc với cô ấy một nguồn năng lượng tích cực vậy nên cậu phải giữ cô ấy thật chặt bởi tôi thấy cậu khá lạnh lùng với cô ấy kẻo đến khi cô ấy bỏ đi thì cậu có muốn giữ cũng không được đâu." Thật ra khi anh đọc những lá thư Minh Tiên viết cho anh kể về những việc em đã làm cho mẹ thì khi ấy hảo cảm của anh dành cho em bắt đầu xuất hiện và trong suốt hai năm anh không về nhà mà chỉ đọc thư thôi anh lại càng tò mò hơn về con người của em đã làm gì mà thu phục được cả mẹ và em gái về phe của em và những lời Minh Tiên nói về em chỉ toàn là tốt đẹp mà thôi.

Tóm lại là bây giờ hai chúng ta không tâm sự đêm khuya nữa bởi:" Đêm xuân đáng giá nghìn vàng " mà anh về cũng đã bảy ngày mất bảy cái đêm xuân chỉ tại em thôi nên bây giờ em phải đền bù lại cho anh được không Ngọc Lam?.

Nghe anh gọi tên và hỏi ý của mình đầy dụ hoặc thì Ngọc Lam thấy toàn thân như muốn tan chảy bởi ai bảo quân nhân là nghiêm nghị lạnh lùng kia chứ? Đến lúc cần nịnh người phụ nữ mình thương thì vẫn thốt ra được những lời ngọt như mía lùi mà lúc này Ngọc Lam có hơi e thẹn nói:

- Nhưng còn mẹ thì sao? Nhà mình bức ngăn không tốt lắm mà anh khỏe như trâu ấy sẽ kinh động đến giấc ngủ của mẹ mất.

Minh Lam nghe thấy cô vợ nhỏ vẫn nhớ bài cũ lại khen anh khỏe thì thích thú cúi xuống hôn lên môi cô còn Ngọc Lam cũng nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh nên đáp lại khi hai chiếc lưỡi tìm được mùi vị quen thuộc của nhau sau một năm xa cách thì lại cuốn lấy nhau không rời mà bàn tay to lớn của Minh Lãm cũng tiện đặt lên gò bồng của cô cách hai lớp áo mà xoa nắn lúc mạnh lúc nhẹ khiến cho Ngọc Lam phát ra một tiếng:" Ưm" nơi cổ họng nên khi nụ hôn ngọt ngào vừa ngừng thì Minh Lãm trêu chọc nói:

- Là ai mới chỉ hôn thôi đã phát ra tiếng rồi hửm?

Ngọc Lam xấu hổ làm con rùa rụt cô không dám nhìn thẳng vào anh mà trả lời:

- Thì tại anh nên em mới vậy nếu không giờ chúng ta nằm xuống ngủ bình thường thì sẽ yên ắng nhà cửa thôi.

Nói xong Ngọc Lam còn nằm xuống giường kéo chăn lên trùm qua đầu mà hành động trẻ con này của cô lại làm cho Minh Lãm rất muốn cười nhưng lại lo cô giỗi không cho anh động vào người thì phúc lợi của anh lại bị cắt sao? Nhưng cô nằm xuống thì lại càng tiện cho anh dễ bề hành động nên anh cũng nằm xuống giường chui vào trong chăn mặt đối mặt với cô nói nhỏ:

- Mẹ đã ngủ say rồi với lại mẹ nói với anh phải tranh thủ đợt phép này để mẹ có cháu bồng đấy mà em là con dâu ngoan nên không được làm trái ý mẹ nghe không?

Lý lẽ của anh quá hợp lí nên Ngọc Lam không phản bác lại để mặc cho tay anh vuốt ve sống lưng của cô làm cho toàn thân cô giống như có hàng trăm con kiến đang bò nên cô nằm áp sát vào anh mà anh cũng tiện tay cởi áo ngoài của cô ra rồi hất chăn ra để lộ vòng một lấp ló sau áo nhỏ đang thắt chặt đôi thỏ nhỏ,Minh Lãm nhìn hình ảnh sống động như vậy thì đưa tay luồn ra sau lưng gỡ móc khóa áo nhỏ ra để cho đôi thỏ được giải thoát xong anh nói:

- Từ giờ trở đi khi đi ngủ em đừng mặc áo này vừa khó chịu lại vừa mất công anh phải cởi nhưng anh nhìn kĩ hình như chỗ này của em lớn hơn hồi trước đúng không?

Ngọc Lam lườm anh nói:

- Anh bớt nói nhảm đi,giờ đến lượt em kiểm tra xem thân hình sáu múi của thiếu tá có còn không hay lại sáu dồn thành một rồi ấy chứ.