Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 37: Nhận ra gì đó




Còn ở chỗ của Uông Mạc cũng chẳng khá khẩm là mấy, vốn dĩ anh cứ nghĩ mình và Doãn Hân Nghiên kết hôn cũng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng ai mà có ngờ cô vợ tưởng đâu ngoan hiền lại có dáng vẻ táo bạo như thế khi ở trên giường.

Chỉ cần nghĩ đến “cảnh tượng hãi hùng” tối hôm qua thôi cũng đủ để Uông Mạc nhớ mãi không quên dáng vẻ của Doãn Hân Nghiên rồi. Bất giác… Anh lại mỉm cười dịu dàng.

Nhưng anh đâu biết rằng nụ cười đầy sự cưng chiều đó đã lọt vào mắt của Ngao Thiết và Quan Thiệu Dinh, họ là những cộng sự tốt, cũng là những người bạn vô cùng thân thiết với Uông Mạc. Dù sao cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi, cùng nhau kề vai sát cánh đã hơn chục năm, nhưng có lẽ đây cũng là lần hiếm hoi họ thấy Uông Mạc lơ là công việc mà suy tư cái gì đó.

Đến đây, Ngao Thiết cũng nhìn anh, nói:

- Mới xa vợ có vài tiếng đã nhớ vợ rồi sao?

Nếu là bình thường thì chắc Uông Mạc sẽ mắng cậu ta nói bậy nói bạ, nhưng bây giờ anh không hoàn toàn phủ nhận, thật sự thì đúng là anh đang nhớ đến vợ của mình mà.

Ngao Thiết thấy anh không bác bỏ lời mình nói liền trợn mắt ngạc nhiên, còn khoa trương khi đưa tay chạm lên trán của anh, kích động nói:

- Cây vạn tuế này cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi sao? Cậu thật sự thích cô ấy à?

- Cũng không hẳn… Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi có sự hèn nhát.

Nói đến đây thì Uông Mạc cũng đưa tay chạm vào chiếc ghim cài áo mà Doãn Hân Nghiên đã tặng mình, với động tác đó cũng đã khéo léo để anh phát cẩu lương cho đám cẩu độc thân ở chỗ này.

Quan Thiệu Dinh chỉ nhìn vào chiếc ghim cài áo, lại nói:

- Tôi nhìn chiếc ghim cài này quen mắt lắm.

Ngao Thiết cũng gật gù, hình như họ đã từng thấy qua ở đâu rồi thì phải.

Bất chợt lúc này Quan Thiệu Dinh liền vỗ tay một cái, nói:

- Là sản phẩm độc quyền của một tác giả tiểu thuyết mạng, tên là cái gì nhỉ? Diên… Diên Tân! Đúng rồi, trong một năm trở lại đây thì Diên Tân là tác giả đã khuấy đảo mạng xã hội, tiểu thuyết mạng mà cô ấy đăng cũng có rất nhiều để ý, sắp tới còn có một bộ được chuyển thể thành phim nữa đó.

Ngao Thiết và Uông Mạc nghe xong cũng chỉ đưa mắt nhìn Quan Thiệu Dinh, lại nói:

- Cậu biết rõ quá nhỉ?

- Sao lại không? Tôi khá thích tác giả đó đấy nhá, chỉ đáng tiếc là cô ấy kết hôn rồi.

Uông Mạc dường như đã nhận ra cái gì đó, anh liền nhìn Quan Thiệu Dinh, nói:

- Sao cậu biết?

Hỏi đúng trọng tâm, Quan Thiệu Dinh liền mở điện thoại lên xe hai kẻ gà mờ kia xem. Xuất hiện ở trên màn hình điện thoại là hình ảnh mà tác giả Diên Tân đã chụp lại hai tờ giấy chứng nhận kết hôn. Tuy rằng đã che tên nhưng Uông Mạc vẫn nhìn thấy ngày tháng ở trên đó.

Bất chợt, anh lại mỉm cười rất dịu dàng.

Lúc này thì Quan Thiệu Dinh mới nói tiếp.

- Hơn nữa hai người biết không? Tác phẩm mới đây của Diên Tân được đặt là “Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim” cũng rất đặc sắc và chiếm được không ít tình cảm của độc giả đó. Hình ảnh nữ chính được xây dựng ban đầu vừa ngốc vừa dại khờ với tình yêu, nhưng sau một lần được trùng sinh khởi hoàn sống lại thì rất khôn ngoan và hiểu chuyện.

Dừng một chút, Quan Thiệu Dinh lại nói tiếp:

- Mà nói ra cũng trùng hợp thật đó, nữ chính trong tác phẩm cũng có tên Nghiên, nhưng là Lý Nghiên Nghiên, còn nam chính cũng mang họ Uông, nhưng là Uông Dĩ Danh. Chẳng những vậy mà nam chính còn là Đô Đốc nữa chứ, tính cách cũng y hệt như Uông Mạc vậy.

Ngao Thiết cũng ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó cậu ta liền phì cười nói:

- Nhưng cũng phải thôi, hình tượng nam chính cao lãnh mà, Uông Đô Đốc của chúng ta có thừa, có khi còn cao lãnh hơn như vậy nữa kìa.

Đến đây thì Uông Mạc đã mặc kệ hai tên lắm lời kia mà trực tiếp lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi cho Doãn Hân Nghiên.

[Uông Mạc]: Nghiên Nghiên, nghe Quan Thiệu Dinh nói rằng ghim cài áo này là hàng độc quyền và có số lượng ít của tác giả Diên Tân, nó quý giá như vậy sao em lại đưa cho anh?

Sau khi anh gửi thì cũng không thấy cô hồi âm, vốn dĩ còn đang tính buồn bã, anh còn nghĩ cô ghét bỏ mình rồi, bản thân anh sắp overthinking đến nơi thì anh mới chợt nhớ ra, hôm nay Doãn Hân Nghiên có tiết học nên cô không trả lời tin nhắn là chuyện bình thường.

Mãi cho đến lúc cô tan học thì mới nhìn thấy tin nhắn của Uông Mạc, cô đọc qua cũng chỉ phì cười, lại nhắn.

[Doãn Hân Nghiên]: Nó rất có ý nghĩa đối với em, nếu anh biết nó quý giá thì nhớ đừng làm mất đấy!

[Doãn Hân Nghiên]: Nhưng mà… Em vẫn hi vọng anh sẽ bình an hơn là chiếc ghim cài áo, Uông Mạc, anh nhất định phải quay về đấy!

Cơ mà lúc Doãn Hân Nghiên hồi âm lại thì Uông Mạc lại đang bận rồi.