Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 70: Bí mật nhỏ




Trên đường quay về nhà thì hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng phải thuyết phục gia đình chồng rằng cô không có ý định phá bỏ đứa bé, thậm chí có khi so với họ thì cô còn mong mỏi đứa bé này hơn nhiều.

Nhưng rồi Vi Tuyến chỉ nhìn cô, lại nói:

- Nghiên Nghiên, nhưng tại sao đột nhiên con lại đến bệnh viện kiểm tra?

- Thật ra là do buổi sáng này Đổng Ninh đã…

- Cái gì? Cô ta làm gì con? Con chỉ cần nói thôi, mẹ sẽ ngay lập tức đánh chết cô ta!

- Không có, không có, không có! Cô ta không có làm gì con hết. Nhưng buổi sáng này khi cô ta nhắc đến chuyện mang thai thì khiến con tự sực nhớ thôi… Vì dù sao thì con và Uông Mạc cũng đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng tại sao con vẫn chưa mang thai.

Đến đây Doãn Hân Nghiên lại còn nắm chặt trong tay tấm ảnh siêu âm em bé, tuy hiện tại đứa bé vẫn còn rất nhỏ nhưng cô cũng bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của nó rồi.

Nhưng nói ra thì kì lạ thật đó, rõ ràng lúc trước cô đã nhìn thấy Đổng Ninh đã nôn nghén rất dữ dội, thậm chí là trên mạng cũng nói rằng dấu hiệu cho biết bản thân mang thai là nôn nghén. Nhưng dù cô đã có thai hơn hai tháng nhưng hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào cả.

Thèm ăn cũng không, nôn nghén cũng không, buồn ngủ… Ừ thì cái này lúc nào cô cũng thấy buồn ngủ nên cô cũng không chắc nữa.

Tuy nhiên, cô lại nghĩ đến một giả thuyết rất thú vị.

Chính là bé con trong bụng biết rõ cha đang bận rộn đi làm ở xa, mẹ chỉ có một mình nên bé con không muốn khiến mẹ mệt mỏi, vì thế nên cô mới không hề có biểu hiện nào gọi là thai nghén cả.

- Cha, mẹ, Lục Chi, chuyện con mang thai tạm thời đừng nói cho người khác biết được không ạ?

- Sao vậy chị dâu? Chị mang thai là chuyện vui mà? Sao lại giấu chứ?

- Chị muốn để cho Uông Mạc một bất ngờ.

Uông gia nghe vậy cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau mà không ai nói với ai câu nào nữa, Doãn Hân Nghiên cảm thấy không khí hình như có gì đó không đúng lắm.

Cô liền nhìn sang cha mẹ, rồi lại nhìn sang Uông Lục Chi, nói:

- Có… Chuyện gì vậy?

Uông Lục Chi lúc này liền muốn quỳ xuống dập đầu tạ tội với cô, nhưng ngặt một nỗi là trong xe hơi chật nên không thể làm thế, cho nên Uông Lục Chi đã nhìn cô, nói:

- Chị dâu… Thật ra vừa rồi khi thấy chị ở bệnh viện thì em đã lỡ gọi nhắn tin cho gia đình…

- Lục Chi… Ý em là…

- Anh cả đã hỏi địa chỉ… Và em cũng lỡ báo luôn rồi.

Doãn Hân Nghiên bây giờ chỉ biết đưa tay đỡ trán, xem ra thì anh chồng nhà cô chắc sẽ tức tốc chạy về trối chết cho xem. Nhưng mà bây giờ cô cũng đâu còn ở bệnh viện chứ? Lỡ như Uông Mạc chạy đến bệnh viện người ta làm loạn thì sao?

Nhưng rồi Uông Lục Chi rất nhanh liền nói:

- Chị đừng lo, em đã nhắn với anh cả rồi, em nói rằng chúng ta đang về nhà, nếu anh ấy thật sự quay về thì chắc là sẽ về nhà đó.

- Uông Lục Chi, em đúng là biết cách khiến chị bất ngờ thật đó.

Uông Lục Chi lúc này liền cúi đầu, hai tay cũng nắm chặt lấy nhau, còn nhỏ giọng nói:

- Em nhin nhỗi…

[…]

Nhưng khi cả nhà về thì vẫn chưa thấy Uông Mạc đâu, ngay lúc đó Doãn Hân Nghiên liền lấy điện thoại ra để gọi cho anh nhưng dường như anh đang bận nên không thể nghe máy. Thấy anh không nghe máy thì Doãn Hân Nghiên lại chuyển sang nhắn tin.

[Doãn Hân Nghiên]: Em không sao hết, nên anh cũng đừng lo lắng, anh cũng không cần quay về đâu. Anh cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình đi, em sẽ chờ anh mà.

Đợi khi Doãn Hân Nghiên đã gửi tin xong thì một nhà bốn người cũng đã đi vào bên trong nhà, Đổng Ninh nhìn thấy mọi người đều về còn rất hào hứng lấy tấm ảnh siêu âm cho cha mẹ “chồng tương lai” xem, cơ mà lúc đó Vi Tuyến và Uông Bác Văn cũng chỉ cầm lấy rồi xem qua một chút lại thôi.

Vi Tuyến nhìn Doãn Hân Nghiên, nói:

- Nghiên Nghiên, hay con lên phòng nghỉ ngơi trước đi, chút nữa có cơm thì mẹ sẽ gọi con xuống ăn.

- Dạ.

Nói xong Doãn Hân Nghiên cũng đi lên phòng, còn Vi Tuyến thì căn dặn nhà bếp nấu vài món mà cô thích. Nhưng nghĩ ngợi một lúc thì bà ấy cũng nhìn Đổng Ninh, nói:

- Có muốn ăn gì thì nói nhà bếp nấu cho đi nhé. Đang mang thai thì đừng làm việc nhà nhiều, lỡ như đứa bé xảy ra chuyện gì thì sao?

- Con biết rồi thưa mẹ.

- Khoan hãy gọi mẹ đi, đợi khi nào cô và Uông Tráng kết hôn thì gọi sau cũng chưa muộn.

Hiển nhiên Đổng Ninh cũng chỉ mỉm cười, việc cô ta trì hoàn kết hôn đã là nhúng nhường lớn lắm rồi, lẽ nào Uông gia này còn muốn cô ta phải hi sinh cái khác nữa sao?

Đừng hòng!