Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 128: Tâm ý sai lầm (3)




Edit: ori



Beta: meomeo



Giữa Tân Hành và Nghê Tranh, hai năm trước Dịch Tân cũng đã lựa chọn một lần.



Trong lòng mơ hồ đã thừa nhận kết cục, lại càng thêm sợ hãi.



Anh thật sự lại rời bỏ cô lần nữa sao? Như vậy lần này, cô còn có thể chịu được không?



Két một tiếng, tiếng động cơ xe xa hoa dừng lại, đường cong trơn tru của xe thể thao bỗng nhiên dừng ở ven đường.*



“Xuống xe.”



Khuôn mặt người đàn ông trong xe âm hàn, ánh mắt vẫn như cũ rơi trên phía trước, chỉ là môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng ném ra hai chữ.



Mỹ nhân bên cạnh vốn phong tình vạn chủng, một khắc trước còn cười đến mềm mại uyển chuyển, nghe nói như thế, lúm đồng tiền thoáng chốc cứng ngắc ở trên mặt. Có chút không tin được, chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.



Người đàn ông kia cho dù là lúc lạnh lùng cũng vẫn mê người như vậy. Khiến cô… muốn ngừng mà không được.



Người đàn ông lại thật sự không có chút kiên nhẫn, ngay sau đó lại ném ra một tiếng, “Lăn xuống đi!”



Mặt của anh rõ ràng đẹp như thế; nhưng lời của anh lại có thể vô tình như vậy, tàn nhẫn như vậy. Cả khuôn mặt mỹ nhân nhất thời trắng bệch.



Rõ ràng một khắc trước, anh còn khẽ mỉm cười đáp lại cô. Rốt cuộc cô đã làm gì?



Cô cuống quít hồi tưởng, đúng rồi, câu nói sau cùng của cô là, “Lần đầu tiên em gặp Tân Hành, thật sự cảm thấy rất quen thuộc. Cô ấy xinh đẹp, trên người lại có một phần khí chất an hòa, cô gái như thế, em nhìn… cảm thấy có phần giống em.”




Quả thật, lời này của cô là có ý thăm dò, chỉ là cô tuyệt đối không ngờ rằng, người đàn ông kia sẽ lập tức trở mặt. Đây chẳng qua là một sự dò xét không ảnh hưởng đến toàn cục, cho dù cô không nên đo lường tâm tư anh vô ích, anh cũng không cần thiết như vậy với cô chứ?*



Giống như bị anh hung hăng quạt một bạt tai.



“Dịch Tân, thật xin lỗi, em không nên nói cô ấy.” Cuống quít cười, giải thích, nhịn xuống khuất nhục.



Lúc này người đàn ông dù bận vẫn ung dung quay đầu, nhìn cô cười lạnh, tà nịnh xẹt qua khóe môi, “Nghê Tranh, cô và cô ấy không giống nhau chút nào. Năm đó sao tôi có thể cho rằng cô giống cô ấy?”



Nghê Tranh nghe vậy, toàn thân chấn động, bỗng nhiên mở lớn con người “Anh nói cái gì? Em giống như cô ấy?”



Chẳng lẽ không đúng Tân Hành giống như Nghê Tranh sao?




Người đàn ông tiếp tục cười tàn nhẫn, “Nếu cô quả thật nghĩ rằng giữa hai người có ai giống ai, như vậy tôi xác thực nói cho cô biết, là cô giống cô ấy. Chỉ là cô không quá giống, cũng có chút không luân không loại.”



Giống như bị một chậu nước lạnh hất xuống đầu, Nghê Tranh chỉ cảm thấy toàn thân phát run, cô không thể tin lắc đầu, ánh mắt gần như cầu khẩn nhìn người đàn ông kia, “Không, không phải như vậy, em hiểu anh chỉ đang giận em, giận em năm đó cự tuyệt anh, cố ý muốn đi Áo. Nhưng em cũng là bất đắc dĩ, cả đời em chỉ biết đánh đàn cello, em yêu thích thứ này, em muốn tài nghệ hoàn mỹ hơn, chỉ có ở Áo em mới có thể thực hiện giấc mộng của mình. Mà khi đó, anh và em quen biết cũng chỉ nửa năm, em cho rằng anh có thể hiểu được mơ ước hơn hai mươi năm của em.”



Cô nói xong, chán nản cười một tiếng, “Nào biết, em rời khỏi chỉ hai tháng, anh đã kết hôn với người phụ nữ khác. Anh dám nói, không phải anh cố ý muốn mượn Tân Hành quên em sao?”



Lúc Nghê Tranh nói đến Tân Hành, trong đôi mắt lại có gió bức người, nhìn chằm chằm Dịch Tân, mang theo chất vấn.



Nhưng Dịch Tân cũng không trả lời cô, chỉ cười lành lạnh, “Nghê Tranh, cô biết sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Tân Hành ở đâu không? Tân Hành không cho rằng bản thân thông minh, mà trên thực tế cô ấy rất thông minh. Nhưng cô, vẫn tự cao là mình thông minh, trên thực tế cô rất ngu!”



“Cô đối với tôi, cũng chỉ là chiêu thuật vờ tha để bắt thật. Cái gọi là mơ ước, chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn cô vọng tưởng.” Dịch Tân tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm vào cô, không chút lưu tình phơi bày sự ngụy trang mà cô tự cho là không chê vào đâu được, “Trước cô, đã có rất nhiều phụ nữ đạo hạnh không biết hơn bao nhiêu dùng rồi!”



“Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng đùa bỡn bằng một ít thông minh ở trước mặt tôi. Cô, còn xa cũng không đủ tư cách!”




Cuối cùng anh cũng cảnh cáo một tiếng, giọng nói dịu dàng mê người, càng giống như đang nói yêu ngữ.



Nghê Tranh chỉ cảm thấy trong mắt có ướt át rơi xuống, tầm mắt có chút mơ hồ, cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm người đàn ông kia, âm thanh lại kịch liệt, “Không, không thể nào. Nếu như anh thật sự không yêu em, tại sao hai năm trước em cho anh biết em gặp nguy hiểm, anh lập tức bay tới? Mà bây giờ, em bị MạcTương Đằng dây dưa, em báo anh biết thì anh lập tức giúp em thoát khỏi hắn? Chẳng lẽ anh có thể phủ nhận đó không phải là đau lòng, không phải nhớ thương, không phải yêu sao?!”



Người phụ nữ xinh đẹp một tiếng tiếp một tiếng, như chất vấn, rơi vào chỗ của anh. Người đàn ông đột nhiên không nói thêm gì nữa, vẻ mặt giống như có chút xa xăm.



Ánh mắt vẫn như cũ hướng về phía người phụ nữ, chỉ là tinh thần qua một cái chớp mắt lại không có ở đây. Thoáng qua rồi biến mất, anh nghiêng người, chậm rãi đến gần gương mặt mỹ lệ, tiếp cận cô ở một cự ly, ánh mắt tà tứ, âm thanh trầm thấp hấp dẫn, “Đừng khiến tôi hối hận đã giúp cô lần này, nếu không, sẽ có người đàn ông xấu xa gấp bội lần Mạc Tương Đằng quấn lấy cô, có lẽ, còn không chỉ một người.”



Anh bằng tư thái dịu dàng bỏ lại một câu uy hiếp đáng sợ nhất, mặc cho người phụ nữ tựa vào ghế ngồi hoảng sợ lại tuyệt vọng nhìn anh, còn chính mình dù bận vẫn ung dung ngồi ngay ngắn lại, không nhìn người phụ nữ, “Đi xuống đi.”



Người phụ nữ phong tình vạn chủng rốt cuộc mang theo nước mắt ràn rụa xuống xe, lúc này Dịch Tân mới tựa gần thành ghế, hiện lên sự mệt mỏi.



Anh khẽ híp mắt, trong đầu toàn là người phụ nữ kia.



Người phụ nữ quật cường khiến anh không phải nói hai lời.



“Em và Nghê tiểu thư mặc dù giống nhau, nhưng tóm lại là hai người khác biệt…”



Âm thanh dịu dàng đó, lại mang theo một cỗ u oán, anh biết, đó là cô nói cho anh nghe.



Chẳng lẽ anh ở bên cô hơn hai năm, còn biểu hiện không đủ rõ ràng sao? Tại sao trước mắt lòi ra một người phụ nữ, cô liền bắt đầu chất vấn anh, mà không nguyện ý tin tưởng anh chứ?



Trêu tức anh? Cho nên mới không trực tiếp đuổi Nhê Tranh ra ngoài, ngược lại ở trước mặt cô ta còn làm ra một bộ dịu dàng giả tạo. Anh khó hiểu mà lái xe ra ngoài, lại khó hiểu mà đuổi người xuống, khó hiểu mà dừng xe ở khu cấm đỗ, nhớ cô