Quan Khí​

Chương 1040




Sau khi Tiền Hạo Tiên và các nhân viên có chỗ dựa được điều khỏi Bộ Thương mại, mọi người hiểu thêm về năng lực của Vương Trạch Vinh. Mọi người vốn nghĩ Tiền Hạo Tiên có thể đấu với Vương Trạch Vinh một trận nhưng giờ đột nhiên rời đi. Từ chuyện này có thể thấy dù Tiền gia nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng chỉ có thể nhịn Vương Trạch Vinh.

Từ việc này mọi người coi như hiểu trong Bộ Thương mại không ai dám nhảy ra khiêu chiến quyền uy của Vương Trạch Vinh.

Mọi người vốn nghĩ việc Vương Trạch Vinh đưa ra cải cách là không thành công. Có nhiều người đầy quan hệ như vậy, Vương Trạch Vinh nhất định sẽ xong đời. Không ngờ Vương Trạch Vinh còn làm thành. Ngay cả Tiền Hạo Tiên cũng phải lén lút rời đi.

Công tác cải cách diễn ra rất nhanh, tất cả đều lấy phương pháp công khai mà tiến hành. Khi được phóng viên phỏng vấn, Vương Trạch Vinh thậm chí còn chào mừng truyền thông đến Bộ Thương mại giám sát công khai cạnh tranh.

Theo cải cách tiến hành, Vương Trạch Vinh mặc dù không mấy khi nhận phỏng vấn nhưng bình thường hắn cũng rất bận. Làm cho hắn không ngờ chính là cách làm này của hắn được truyền thông đưa tin loạn lên. Cho rằng hắn là nhân vật ở phái cải cách Trung Quốc.

Một loạt mũ chụp lên đầu Vương Trạch Vinh, điều này làm Vương Trạch Vinh muốn nhẫn nhịn cũng khó.

Vương Trạch Vinh đến nhà Uông Nhật Thần.

Đối với việc Vương Trạch Vinh vài hôm lại đến nhà Uông Nhật Thần, có nhiều kẻ phát hiện ra. Chẳng qua mọi người nghĩ chủ yếu là quan hệ giữa Uông Nhật Thần và Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh muốn thông qua Uông Nhật Thần mà tạo quan hệ với Bí thư Lâm. Rất ít người nghĩ đến việc Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh có quan hệ kia. Dù có người nghĩ tới thì cũng không tin lời mình đoán. Vợ Vương Trạch Vinh là con gái phó Thủ tướng, Hạng Nam sao có thể chấp nhận việc này. Hơn nữa Uông gia là như thế nào, nhà người ta sao có thể chấp nhận để Vương Trạch Vinh ăn sống Uông Phỉ.

Vương Trạch Vinh vừa vào đã thấy Uông gia rất náo nhiệt. Ngoài Uông Nhật Thần thì Uông Phỉ đang nói chuyện với bố mẹ cô.

Thấy Vương Trạch Vinh vào, Uông Phỉ nhảy lên cầm cặp cho hắn rồi nói:

- Anh ăn chưa?

- Anh ăn cùng đoàn khảo sát nước Đức rồi.

Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là rất bận, về cơ bản toàn ăn ở ngoài.

- Em pha trà cho anh.

Uông Phỉ nói.

- Trạch Vinh, mau đến đây, vừa nói chuyện về cháu.

Uông Nhật Thần gọi Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Ở đây không có ai khác, Vương Trạch Vinh gọi bố mẹ Uông Phỉ:

- Bố, mẹ.

Nói thật khi có người khác, Vương Trạch Vinh toàn gọi bọn họ là bác.

Trước đây Vương Trạch Vinh gọi bọn họ là bố mẹ, mọi người đều không quen.

- Trạch Vinh, vất vả rồi.

Hôm nay trông mẹ Uông Phỉ rất vui.

Vệ Thục Phương là Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao.

Vẻ mặt Uông Chính Côn cũng đã dễ chịu hơn những lần trước. Nhìn con gái bưng trà cho Vương Trạch Vinh, trong lòng y có chút không thoải mái. Chẳng qua rất nhanh sẽ không suy nghĩ việc này nữa.

- Trạch Vinh, hôm nay Tiểu Phỉ đã đi khám, có thai rồi.

Uông Nhật Thần rất vui vẻ nói.

Uông Nhật Thần ở Uông gia là người khát khao có cháu nhất, bây giờ giấc mộng của ông đã thành sự thật.

Vương Trạch Vinh cũng rất vui mừng nhìn bụng Uông Phỉ.

Vương Trạch Vinh nhìn như vậy làm Uông Phỉ có chút xấu hổ, cô rất hạnh phúc.

Uông Chính Côn nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, chuyện của con và Tiểu Phỉ không thể ra ngoài ánh sáng. Cũng mây lần trước Tiểu Phỉ đã đăng ký kết hôn giả, lần này Tiểu Phỉ sẽ rời Bắc Kinh đến phía Đông một thời gian, chỉ có thể như vậy mới che mắt được mọi người.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ rồi nói:

- Con nghe mọi người.

Uông Chính Côn gật đầu nói:

- Cháu sinh ra sẽ có họ Uông.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Uông Nhật Thần đang có chút khẩn trương, hắn gật đầu nói:

- VIệc này sớm bàn rồi ạ, cứ như vậy đi.

- Ha ha, Trạch Vinh, họ nào mà chẳng là con cháu. Cháu yên tâm, họ Uông sẽ không thiệt cho con của cháu.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói.

Vệ Thục Phương là phụ nữ nên khá nhạy cảm. Bà sợ Vương Trạch Vinh vì chuyện họ của con mà có suy nghĩ nên nói:

- Trạch Vinh, làm như vậy chủ yếu là tốt cho con. Địa vị của con bây giờ đã khác, nếu muốn phát triển thêm nữa thì chuyện như thế này nhất định phải tránh.

Vương Trạch Vinh thấy Uông Phỉ cũng rất khẩn trương nên cười nói:

- Mẹ nói đúng, con không có ý kiến gì.

Vương Trạch Vinh không nghĩ đến việc nối dõi tông đường mấy. Theo hắn nghĩ thì bây giờ dù có được con trai, đời sau cũng là con trai thì ai dám đảm bảo hai ba đời sau đều là con trai. Chỉ cần là con mình thì con nào chẳng giống nhau. Hơn nữa Lữ Hàm Yên sinh con trai đầu lòng đã họ Vương, không biết chừng Long Hương Băng và Lưu Băng Tinh cũng có con thì sao?

Thấy Vương Trạch Vinh không suy nghĩ, người Uông gia mới yên tâm.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Chính Côn, anh cũng phải nỗ lực đó. Anh nhìn Vương Trạch Vinh đã là cấp Bộ trưởng, anh mới là Phó bộ trưởng.

Lời này làm Vương Trạch Vinh không được tự nhiên, vội vàng nói:

- Ông, vị trí của bố con khác, Phó bộ trưởng Bộ Khoa học công nghệ ai cũng có thể lên. Trung Quốc cần phát triển thì Khoa học công nghệ là quan trọng nhất.

Uông Chính Côn bây giờ còn rất buồn bực, ông con rể này đúng là lên chức quá nhanh, bây giờ đã vượt qua mình. Uông Nhật Thần lúc này nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, sau Đại hội lần này cháu sẽ thành Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng.

Uông Nhật Thần nói như vậy làm Vương Trạch Vinh vui mừng. Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng đại biểu mình có thể tiến vào Trung ương Đảng.

Nói ra cũng khá thú vị. Với tình hình của Vương Trạch Vinh thì hắn sớm đã thành Ủy viên dự khuyết, nhưng bây giờ mới được đưa vào. đây chủ yếu là do thời gian của hắn không đúng dịp Đại hội.

Chẳng qua nghĩ tới Ủy viên dự khuyết không dễ thành Ủy viên chính thức, Vương Trạch Vinh rất nhanh bình tĩnh lại. Uông Nhật Thần nói:

- Ủy viên dự khuyết bây giờ đã khác trước, nhưng một người muốn thành Ủy viên Trung ương Đảng thì nhất định phải qua bước này. Theo suy nghĩ của mọi người thì cháu nên trực tiếp thành Ủy viên Trung ương Đảng, nhưng theo ý mấy ông lão thì cho cháu quá độ một chút là tốt nhất.

Vương Trạch Vinh gật đầu, ở việc này mình không có kinh nghiệm bằng các ông lão, nghe bọn họ nói nhất định không sai.

Uông Phỉ cười nói:

- Bố cũng là Ủy viên dự khuyết, hai người là đồng nghiệp rồi.

Lời này làm Uông Chính Côn hơi nóng mặt. Mình đến bây giờ không hơn con rể.

Nhớ đến lúc Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ, khi đó mình hơn hẳn Vương Trạch Vinh, không ngờ chỉ vài năm mà đã ngang cấp.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Uông Chính Côn thầm nghĩ thằng bé này còn có thể lên nữa không? Sau khi ăn xong về phòng, Vương Trạch Vinh ôm Uông Phỉ ngồi trên ghế xem Tv và hỏi:

- Kiểm tra nam hay nữ chưa em?

Uông Phỉ lắc đầu nói:

- Chưa, bây giờ mới kiểm tra là có thai.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nhìn ông vui như vậy kìa. Ông muốn bé trai, chẳng may là bé gái thì chắc buồn lắm.

- Trạch Vinh, chẳng may là con gái thì sao?

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Em nghĩ gì thế, nếu là con gái anh cũng thích. Lớn lên xinh như em vậy.

Uông Phỉ rất hạnh phúc, dựa đầu vào vai Vương Trạch Vinh mà nói:

- Nếu là như vậy thì không chừng em sẽ phải có con lần nữa.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ xã hội đều bị người quyền quý làm sa đọa, dẫn đầu vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình.

Khẽ đấm Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ cười nói:

- Anh nghĩ em muốn à, là ông đó.

Vương Trạch Vinh cảm thấy các phương diện của Uông Nhật Thần đều tốt, chỉ riêng chuyện này là không thể giải thích.

Truyện Bắc Kinh rất nhanh truyền ra, Vương Trạch Vinh làm loạn ở Bộ Thương mại không những không sao mà còn thành Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng.

Đây là một tín hiệu nói rõ Trung ương coi trọng Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này có tiền đồ rất lớn. Thông qua cải cách ở Bộ Thương mại, một loạt nhân tài được đưa lên vị trí mới. Thôi Hiệu Cương đã thành Cục trưởng Cục nước Mỹ.

Thấy thành công của mình, Vương Trạch Vinh lắc đầu vì thấy rõ trong chuyện này có không ít sơ hở.

Lần này hắn đầu tiên đưa ra phương án thi năng lực, sau đó người qua khỏi được tiến hành phỏng vấn. phương pháp mặc dù có không ít sơ hở nhưng tốt hơn không làm nhiều. Cho dù có sơ hở thì cũng không sao, mình đã thành người của phái cải cách. Nghĩ đến Dương Hồng Đảng điều sang bộ khác làm Cục trưởng, Vương Trạch Vinh phát hiện vòng tròn ở Trung Quốc luân chuyển nhanh thật. Đến cấp độ nhất định thì muốn làm người ta mất chức đúng là rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh cuối cùng đã hiểu rõ ràng. Chuyện dù sao cũng là như vậy, mình phụ trách tốt công tác của mình là được, chuyện của người khác không cần quan tâm. Lần này đã đắc tội với một nhóm người, như vậy không có lợi cho sự phát triển.

Chẳng qua làm chuyện gì thì cũng sẽ đắc tội với ai đó.

Người vui nhất bây giờ chính là Bộ trưởng Bộ Thương mại Khương Trường Chính. Sau khi cải cách, y liền được Lãnh đạo trung ương coi trọng. Gần đây có một tin tức cho thấy y sẽ thành Bí thư thành phố trực thuộc Trung ương.