Quan Khí​

Chương 1083




Mấy ngày nay Uông Chính Phong rất lo lắng.

Sau khi Vương Trạch Vinh nói ra ba người kia, Uông Chính Phong rất coi trọng. Y thầm phái người theo dõi. Chưa theo dõi còn đỡ, vừa theo dõi thì Uông Chính Phong rất giật mình, ba người này rất thần bí. Không ngờ người mà y vẫn cho rằng rất trung thành lại còn làm những chuyện y không biết.

Làm Uông Chính Phong sợ chính là trong đó có một người hình như có quan hệ với Thập cục thần bí. Thập cục do ai nắm giữ là điều Uông Chính Phong hiểu rất rõ.

Nghĩ tới đây, Uông Chính Phong không thể ngồi yên.

Có lẽ Thập cục phát triển và vô tình đưa người vào quân đội. Nhưng dù là tình huống gì thì Uông Chính Phong cũng phải chú ý.

Từ việc này Uông Chính Phong bắt đầu nghi ngờ người của mình. Trong thời gian này Uông Chính Phong dành nhiều thời gian tìm hiểu thân tín của mình.

Trầm ngâm suy nghĩ, Uông Chính Phong càng lúc càng có cảm giác tốt đối với Vương Trạch Vinh. Ở chuyện này Uông Chính Phong không thể không phục Vương Trạch Vinh, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên Vương Trạch Vinh này cái khác không nói, chỉ việc nhìn người thì mình không thể so sánh. Nếu không phải Vương Trạch Vinh chỉ điểm thì mình đúng là không thể phát hiện đám người kia có vấn đề. Uông Chính Phong bắt đầu cảm thấy nghi ngờ vì mình.

- Có tình hình gì?

Nhìn binh lính đứng đó, Uông Chính Phong hỏi.

- Thủ trưởng, một người tên là Giang Anh Hà đã đến Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh có quan hệ rất thân thiết với cô ta. Cô ta mang theo con gái. Giang Anh Hà trước đây từng công tác với Vương Trạch Vinh, hai người mặc dù không có lời đồn gì nhưng quan hệ rất tốt. Sau đó khi Vương Trạch Vinh lên chức thì Giang Anh Hà đột nhiên làm ăn lớn. Con gái của cô ta rất có thể là con của Vương Trạch Vinh.

Nếu Vương Trạch Vinh nghe được như vậy thì không khỏi thầm than người của Uông Chính Phong quá lợi hại.

Uông Chính Phong nhíu mày nói:

- Là con gái?

- Vâng.

- Bỏ đi.

Uông Chính Phong xua tay nói.

Uông Chính Phong lẩm bẩm một tiếng:

- Được rồi, coi như trả lại ân tình.

Uông Chính Phong biết đến địa vị của Vương Trạch Vinh, muốn giết hết người phụ nữ của hắn là không thể. Cho dù giết thì sao, không chừng Vương Trạch Vinh còn có thêm vài người phụ nữ xuất sắc hơn chứ. Chỉ cần không uy hiếp tới lợi ích của Uông gia thì sẽ để yên. Giang Anh Hà kia chỉ có con gái thì không có gì phải sợ.

Đến cấp bậc của Uông Chính Phong, y chủ yếu nhìn đến khẳ năng phát triển của một người.

Bỏ qua chuyện của Giang Anh Hà, Uông Chính Phong lại bắt đầu suy nghĩ.

Ba thân tín này có động hay không? Điều này làm Uông Chính Phong rất khó xử. Có lẽ động tới thì sẽ làm người đứng sau kia chú ý. Không động thì sự tồn tại của bọn họ cũng không tốt đối với mình.

Uông Chính Phong thực ra cũng không có suy nghĩ tranh đoạt vị trí. Y biết mình đã lên đỉnh, muốn làm chính là chuẩn bị cho con của Uông Phỉ. Đây là hy vọng tương lai của Uông gia. Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất bây giờ là giữ mình.

- Có một Lữ Hàm Yên, lại có Giang Anh Hà, còn cả Long Hương Băng, không ngờ Vương Trạch Vinh còn có ba người phụ nữ. Hàm Yên được Hạng gia ủng hộ, Giang Anh Hà tồn tại có thể coi như là người nắm tài sản của Vương Trạch Vinh, không thể thiếu. Long Hương Băng kia không có, chẳng qua theo tìm hiểu thì ả là người đắc lực của Giang Anh Hà, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thì cũng không uy hiếp gì. Đàn ông nào chẳng háo sắc, bây giờ cần lo việc của mình.

Thực ra Uông Chính Phong cũng có chút lo lắng vì chuyện trước đây mình làm.

Từ chuyện đó có thể nhìn ra Vương Trạch Vinh tuy còn trẻ nhưng khả năng nhẫn nhịn rất mạnh. Nếu là người trẻ khác thì nhất định sẽ buồn chán, nhưng Vương Trạch Vinh có thể thấy không những không buồn mà càng thêm kiên định. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh cũng hy vọng có tiếng nói của mình.

Sợ chính là Vương Trạch Vinh không có chí tiến thủ mà thôi. Một lãnh đạo cao cấp không có sự tàn nhẫn và quyến đoán là không thể. Uông Chính Phong đúng là đang dùng suy nghĩ của mình mà tính toán Vương Trạch Vinh.

Uông Chính Phong là người chuyên quyền nên bây giờ lại coi trọng Vương Trạch Vinh. Y không hy vọng phá vỡ tâm trạng của Vương Trạch Vinh bây giờ. Nếu giết Giang Anh Hà kia, y không biết có thể là đả kích quá lớn và làm Vương Trạch Vinh bị chìm xuống không?

Uông Chính Phong hiểu khá nhiều về Vương Trạch Vinh, đặc biệt cũng thử Vương Trạch Vinh, ngoài việc nhỏ ra thì chỉ không uy hiếp tới Uông gia, các việc khác có thể bỏ một bên.

Uông Chính Phong gọi người tiến vào và nói:

- Bắt đầu từ bây giờ rút lui tất cả nhân viên.

Uông Chính Phong cũng đã nghĩ kỹ Vương Trạch Vinh bây giờ phát triển đều có lợi cho sự phát triển của Uông gia, không cần phải ảnh hưởng tới sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh phát triển thuận lợi, con của Uông Phỉ là con của Vương Trạch Vinh, hắn chẳng lẽ không giúp con mình sao?

Tâm trạng Uông Chính Phong rất không tốt. Lúc đầu vì sự phát triển của mình mà gả con gái cho thằng ranh Lâm Khâm kia. Theo Uông Chính Phong biết thì Lâm Khâm còn có một con riêng.

Uông Chính Phong đập bàn và rất tức giận. Con gái mình có gì không tốt mà Lâm Khâm kia không cần vợ, lại chạy ra ngoài quan hệ.

Có nên xử lý ả và thằng bé kia của Lâm Khâm không? Điều này Uông Chính Phong đã nghĩ rất nhiều nhưng không dám hành động.

Tổng bí thư chẳng lẽ không biết tình hình của Lâm Khâm? Có Thập cục, Tổng bí thư hoàn toàn có thể khống chế mọi việc. Nhưng đến bây giờ vẫn không tỏ vẻ gì thì là sao? Uông Chính Phong liền thở dài một tiếng. Con gái mình chưa có cháu cho Lâm gia, đây là việc lớn.

Ở tình hình này, ả và đứa bé kia biến mất thì Tổng bí thư sẽ nghi ngờ mình đầu tiên, việc này thật sự không thể coi thường.

Đúng là vì có suy nghĩ này nên Uông Chính Phong mới lo lắng việc xử lý ba người kia. Mình có bị người theo dõi không?

Đương nhiên Uông Chính Phong cũng biết việc này là không nhất định.

Không làm gì là sự lựa chọn tốt nhất.

Uông Chính Phong đang đau đầu thì Vương Trạch Vinh đang hưởng thụ hạnh phúc với mẹ con Tiểu Giang.

Con gái Vương Trạch Vinh càng lúc càng giống Tiểu Giang, rất đẹp. Đứa bé cũng biết bố mình là Vương Trạch Vinh, nhìn thấy Vương Trạch Vinh, đứa bé liền gọi bố làm Vương Trạch Vinh chảy nước mắt.

Hắn chưa làm trách nhiệm một người bố. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nợ mẹ con Tiểu Giang rất nhiều. Mấy hôm nay ngoài đi làm thì Vương Trạch Vinh dành hết thời gian bên mẹ con Tiểu Giang.

Đứa bé rất tò mò về bố, từ sau khi biết bố là người thường xuyên xuất hiện trên Tv, đứa bé cố gắng thu thập tài liệu, hình ảnh về Vương Trạch Vinh.

Trong phòng đứa bé, Vương Trạch Vinh nhìn con gái lấy tư liệu về mình và coi như bảo bối, hắn khẽ vuốt tóc đứa bé. Hắn không biết mình nên làm như thế nào để bù đắp.

- Trạch Vinh, con đã dùng rất nhiều công sức mới thu thập được. Anh nhìn xem đây đều là những khi anh xuất hiện trên Tv.

Tiểu Giang nhìn đứa bé mà nói.

- Bố là lãnh đạo đẹp trai nhất.

Đứa bé rất tự hào nói.

- Bố con đương nhiên là đẹp trai nhất rồi, ở đó toàn ông lão thì sao có thể so sánh.

Tiểu Giang cười nói.

Vương Trạch Vinh nghe nói thế liền không nói gì, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Giang và nói với đứa bé:

- Con gái, con muốn gì cứ nói.

- Con không cần gì cả, muốn bố thường xuyên ở bên con.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhìn Tiểu Giang mà nói:

- Em dạy con rất tốt.

Đứa bé cũng không có nói những gì mình muốn mà chỉ nói muốn ông bố thường xuyên ở bên mình. Như vậy nói rõ Tiểu Giang dạy con rất tốt.