Quan Khí​

Chương 1199




Chỉ còn hơn một năm nữa là sang nhiệm kỳ mới, tâm tình của Hạng Nam cũng không quá tốt. Vất vả mãi mới lên được vị trí này thì sang nhiệm kỳ mới thì mình lại phải lui xuống, nghĩ đến tình hình Hạng gia sau khi mình lui là tinh thần của hắn lại suy giảm. Đương nhiên khi ở trước mặt mọi người thì Hạng Nam vẫn thể hiện một hình tượng đạm bạc.

Hiếm khi về nhà sớm, nhìn thấy Hứa Tố Mai đang ôm cháu ngồi trên ghế xem TV, Hạng Nam liền lại gần bế Hạng Đỉnh Thiên thì tâm trạng tốt lên rất nhiều, cuối cùng Hạng gia cũng không tuyệt tự trên tay mình.

- Tại sao lại về sớm như vậy?

Hứa Tố Mai hỏi có phần ngạc nhiên.

Hạng Nam đùa nghịch với cháu trai một hồi rồi mới lên tiếng:

- Chỉ hơn một năm nữa thôi là ngày nào tôi cũng có thể ở nhà với mọi người!

Nhận ra được cảm xúc của Hạng Nam, Hứa Tố Mai cười nói:

- Như vậy cũng tốt, có thể sống lâu hơn vài tuổi. Ông nhìn lại mình hiện giờ đi, ngày nào cũng bận bận bịu bịu ngay cả nhà cũng không thèm về. Cứ toan tính chi cho mệt, sau khi về rồi thì đi các nơi một chút là có thể thoải mái rất nhiều!

- Nói thì là như thế, ai!

Hạng Nam lắc lắc đầu, hắn sao không hiểu lời của Hứa Tố Mai cơ chứ, nhưng Hứa Tố Mai sao biết được khi không có việc gì để làm cũng là một loại thống khổ.

Đang nói chuyện thì Hạng Kiền tới.

Thấy Hạng Kiền tới nhà, Hạng Nam cười nói:

- Sao hôm nay lại tới thế?

Mấy người trò chuyện một lúc, Hạng Kiền liền điều chỉnh sắc mặt, nói với Hạng Nam:

- Chú ba, chuyện ở Nam Điền chú có biết không?

Gật gật đầu, Hạng Nam cũng không nói gì thêm, Vương Trạch Vinh đã báo cáo chuyện này với hắn từ sớm rồi.

Thấy Hạng Nam gật đầu, Hứa Tố Mai cười nói:

- Uông Kiều này cũng thật là, không có việc gì lại chạy tới Nam Điền để nghe giảng bán hàng đa cấp, đúng là một đứa bé!

Hạng Kiền cũng cười nói:

- Nghe nói con bé với Lâm Khâm cũng không hòa hợp lắm.

Loại chuyện này Hạng Nam cũng không muốn nhiều lời, cứ nghĩ tới quan hệ giữa Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh là Hạng Nam lại cảm thấy khó chịu với người nhà Uông gia - Nhà đang tranh đoạt con rể của mình một cách mập mờ!

Hạng Kiền nói:

- Chú ba, lần này Bắc Kinh mượn việc này để gây rối loạn, chĩa thẳng mũi nhọn vào Trương Lam, anh thấy Trương Lam sắp gặp phiền toái to rồi.

Mới nói tới đây thì không ngờ Hạng Thành cũng tới.

Thấy Hạng Kiền cũng ở đây, Hạng Thành liền cười nói:

- Chú hai, không ngờ chú cũng tới, nhất định là tới nói về chuyện ở Nam Điền đúng không?

Hạng Kiền cười ha ha nói:

- Chú ba cũng sắp lui xuống rồi, nếu Hạng gia mà không hành động thì người khác sẽ cho là Hạng gia chúng ta đã bại rồi!

Hạng Thành nhìn thoáng qua Hạng Đỉnh Thiên đang được Hạng Nam ôm, cười nói:

- Cơ hội của Hạng gia là ở tương lai, ai dám nói Hạng gia bị đánh bại chứ!

Hứa Tố Mai vội đi pha trà cho hai người.

Hạng Nam đưa cho mỗi người một điếu thuốc.

Hạng Thành xua tay nói:

- Giờ anh cai thuốc rồi, anh còn muốn sống thêm vài tuổi.

Hạng Nam cười nói:

- Em cũng muốn cai, tiếc là không cai được, chờ sau khi về hưu thì em cũng phải cai mới được!

Hứa Tố Mai nói:

- Hút thuốc lá cũng chẳng có lợi gì, mấy người các anh cai được càng nhiều càng tốt. Trạch Vinh hiện giờ cũng nghiện thuốc lá nặng, phải nói cho nó để nó cai luôn.

Nói đến Vương Trạch Vinh, Hạng Thành cũng lập tức thể hiện thái độ nghiêm túc, nhìn nhìn Hạng Kiền rồi sang Hạng Nam nói:

- Hai chú, cơ hội của Hạng gia lại tới nữa rồi!

Hạng Kiền gật đầu nói:

- Hôm nay em tới nhà chú ba chính là muốn bàn về chuyện hành động như thế nào, đây là một cơ hội, em thấy Trương Lam đối mặt với nhiều công kích như vậy thì khó có khả năng giữ được vị trí.

Hạng Thành nói:

- Tin tức truyền thông hôm nay hai chú đã xem chưa, đối phương cũng xông ra. Anh có một điểm không rõ, Vệ gia cũng không có khả năng đạt được lợi ích gì từ trong việc này, bọn họ làm huyên náo như vậy để làm gì?

Ngoài miệng Hạng Nam cũng không nói gì nhưng trong lòng lại thở dài, Vệ lão mà không nhảy ra thì không phải là Vệ lão. Vương Trạch Vinh có quan hệ như nào với hắn chứ, đây chính là nhân vật mà bất kể thế nào hắn cũng phải giúp!

Hứa Tố Mai biết rõ nội tình nhưng bà cũng chọn cách không nói vào việc này.

Hạng Kiền nói:

- Vệ lão có quan hệ với Uông gia, hắn làm như vậy theo tôi thấy mục đích chính là hi vọng giúp Trạch Vinh. Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, chú ba, chú có nhiều ý tưởng nên không thể đứng nhìn như vậy chứ?

Hạng Nam hiểu đây đều là người trong nhà cho nên cũng không giấu diếm, nói:

- Trung ương đã sớm có quyết định về các vị trí cho nhiệm kỳ sau, chỉ là chưa công bố mà thôi. Việc này nếu như là người có ý đồ thì không có khả năng không phát giác.

Hạng Thành nói:

- Tình hình chung là như thế nhưng đấy là khi không có gì bất ngờ xảy ra thì mới như vậy, hiện giờ lại xuất hiện việc không ngờ, cơ hội này đối với nhiều người mà nói thì có sức hấp dẫn rất lớn. Chu Trạch Cương cũng không có khả năng ngồi nhìn, chỉ càn Trương Lam không thể lên chức thì xác suất của Chu Trạch Cương lại càng lớn hơn nhiều!

Không thể không nói phân tích của Hạng Thành rất đúng, Hạng Nam cũng gật gật đầu, hắn đương nhiên biết ý tưởng của Chu Trạch Cương. Nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh từng nói qua Chu Trạch Cương có khả năng lên chức, hôm nay Hạng Nam lại tự vấn lại khả năng thành công của việc này.

Hạng Kiền tuy rằng cũng không ở địa vị cao như Hạng Nam nhưng hắn cũng có phân tích riêng đối với chuyện này. Nghe thấy hai người nói chuyện như vậy, Hạng Kiền nói:

- Tình hình Hạng gia chắc mọi người cũng rõ, sau khi chú ba lui xuống thì Hạng gia có thể không còn một nhân vật mạnh mẽ nào. Cho đến giờ, tôi lo là sẽ có một số người nhảy ra gây sự, trong tình hình như thế thì đối với Hạng gia mà nói, nhất định phải có một nhân vật hùng mạnh đứng ra. Mọi người cũng biết là bên dưới Hạng gia tuy nói cũng có một vài nhân tài nhưng số nhân tài này cũng là phụ thuộc vào Hạng gia chúng ta mà thôi, nếu Hạng gia không có người nào trấn giữ thì khả năng sụp đổ là rất cao, chúng ta phải suy xét kỹ lưỡng việc này mới được!

Hạng Thành đương nhiên là sốt ruột vì chuyện này, nhìn về phía Hạng Nam nói:

- Chú ba, tôi biết chú gần đây cũng đang tiến hành một số an bài, khắp nơi trong cả nước đều có người Hạng hệ. Nhưng chúng ta đã gặp quá nhiều chuyện rồi, nếu chỉ vẻn vẹn có như vậy thì chưa đủ, nhất định phải giống như chú hai nói mới được, cần phải có một người trấn giữ tình cảnh, mà muốn trấn trụ bọn họ, làm cho bọn họ không có ý nghĩ tách rời Hạng gia thì điều quan trọng nhất là Hạng gia phải có ít nhất một người là ủy viên bộ chính trị! Đương nhiên, tuy rằng chú lui xuống nhưng chỉ cần còn ngồi đây thì kẻ khác cũng không dám làm loạn, nhưng tại vị và không tại vị có khác biệt quá lớn. Chú nhìn tôi và chú hai khắc biết, sức ảnh hưởng của chúng tội bây giờ không còn được như xưa nữa.

Thấy bọn họ nói nhiều như vậy, Hứa Tố Mai hiểu được ít nhiều, nói:

- Chẳng lẽ ý của các anh là muốn đẩy Trạch Vinh lên?

Hạng Thành gật gật đầu.

Hạng Kiền cười khổ một tiếng nói:

- Tình hình của Hạng gia thì mọi người đều biết, Hạng Quang và Hạng Định căn bản là không leo lên được, nếu dựa vào hai đứa này thì Hạng gia nhất định sẽ có kết cục suy bại. Nhìn lại thì cũng chỉ có Trạch Vinh là có đủ điều kiện thôi!

Hứa Tố Mai đương nhiên cũng hi vọng Vương Trạch Vinh có thể tiến thêm một bước, nghe xong lời này vô cùng mừng rỡ, nói với Hạng Nam:

- Lão Hạng, ông thấy việc này có khả năng hay không?

Kỳ thực Hạng Nam đã sớm nghĩ tới đủ loại biến hóa trong đó, nghe thấy Hứa Tố Mai hỏi thì hơi gật đầu nói:

- Nếu vị trí Trương Lam thực sự phát sinh biến hóa thì Chu Trạch Cương có khả năng sẽ trở thành thủ tướng. Nếu như vậy thì vị trí phó thủ tướng của hắn phải kéo từ dưới lên, việc người được chọn này khó mà nói được. Trước tiên cũng không phải nghĩ tới việc này, chúng ta có thể tưởng tượng rằng nếu ủy viên bộ chính trị mà có người bị động thì sẽ phải bù thêm vào một người, đây chính là một cơ hội cho Trạch Vinh.

Hạng Thành lúc này mới mỉm cười gật đầu nói:

- Nghe chú hai nói gần đây Vệ lão hoạt động rất tích cực, rồi cả bên lão Uông cũng vậy. Qua đó chúng ta có thể nhìn ra tất cả mọi người đều hi vọng Vương Trạch Vinh trở thành ủy viên bộ chính trị, nhưng tôi không hiểu là người khác đều đã động thủ mà sao chú ba còn ngồi yên ở đây, do đó hôm nay tôi mới tới để tìm hiểu ý tưởng chú ba một chút.

Hạng Kiền cũng nói:

- Ý của em cũng giống bác cả, đúng là nghĩ mãi mà không rõ chú ba tính như thế nào.

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, Hạng Nam mỉm cười nói:

- Trương Lam thế chỗ là quyết định của trung ương, giờ có người muốn động tới Trương Lam tức là chống đối trung ương. Cho dù cuối cùng Trương Lam có ngã xuống thì chúng ta cũng không thể có bất kỳ hành động gì, người khác có thể nhưng Hạng gia chúng ta quyết không thể động!

- Vì sao vậy?

Hứa Tố Mai hỏi.

Nhìn mấy người, Hạng Nam nói:

- Tôi chỉ có thể nói cho mấy người biết rằng, Hạng gia không động thì Trạch Vinh sẽ có cơ hội, còn nếu Hạng gia động thì cơ hội của Trạch Vinh sẽ nhỏ đi nhiều!

Lúc này Hạng Thành gật đầu nói:

- Xem ra là tôi đã nôn nóng! Chú ba nói đúng!

Hạng Kiền cũng hiểu được ít nhiều, nói:

- Đích thực là thiếu chút nữa lầm lỡ, kiến thức của chú ba đúng là cao hơn chúng tôi một bậc!

Lúc này Hạng Nam nói:

- Tôi vẫn luôn chú ý tới sự phát triển tình thế, từ tình hình hiện tại thì một số thế lực đã bện vào nhau làm một rồi, tin rằng trung ương không thể không triệu tập một hội nghị nghiên cứu việc này. Bên truyền thông tuy rằng lợi hại nhưng mấu chốt vẫn là do các thế lực mượn việc này mà làm, ai bảo chuyện bán hàng đa cấp là chuyện ai cũng hô đánh chứ! Rồi đây sẽ nhanh chóng có một vài nhân vật được trung ương quyết định sẽ bị ảnh hưởng, khả năng Trương Lam lên chức lần này càng lúc càng nhỏ.

Mấy người nghe được phân tích của Hạng Nam đều âm thầm gật đầu, trong việc này Hạng Nam đã phân tích thấu triệt, truyền thông dù có quyết liệt tới mức nào thì cũng không có tác dụng nhiều lắm. Mấu chốt vẫn là một số nhân vật mà có sức ảnh hưởng rất mạnh, sự tồn tại của bọn họ thì ngay cả đám người tổng bí thư Lâm cũng không thể coi thường, lời của bọn họ nói cũng rất có sức nặng.

- Chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao?

Hạng Kiền hỏi.

Hạng Nam cười nói:

- Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả, không làm thì sao có thể có cơm ăn, chúng ta không làm cũng không có nghĩa là không có ai thay chúng ta làm. Có bọn lão Uông, Vệ lão, rồi cũng không thiếu đám người có quan hệ với Trạch Vinh, bọn họ không phải đã bắt đầu gây sức ép sao? Việc chúng ta cần làm bây giờ là để một số người nhìn ra chuyện này không phải do Trạch Vinh giật dây mà là do nhân tâm cùng hướng về. Chỉ có như vậy thì Trạch Vinh mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.

Nói tới đây hắn cười cười nói:

- Trong chuyện này Trạch Vinh xử lý rất tốt, khi xử lý bán hàng đa cấp ở Nam Điền nó cũng không lôi Trương Xung ra mà lấy sự luận sự. Nó không lôi Trương Xung ra thì cũng không có nghĩa là người khác không động tới. Giờ Trạch Vinh đang dốc lòng vào công tác, Nam Điền đang phát triển phi tốc, sự phát triển của Nam Điền so với những chuyện khác có thể chứng minh nhiều vấn đề, tin rằng trung ương có thể nhìn ra được điều này!