Quan Khí​

Chương 1564




Ngồi trong nhà Hoa Thái Tường, Ngô Tán Lâm vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Y đang rất lo lắng về chuyện ở Ninh Tây. Vừa nghĩ tới việc con trai mình làm, y không thể nào lạc quan được.

Vương Trạch Vinh vẫn đang ở Ninh Tây. Đám người Hoàng Mạc Thiên sẽ to gan hơn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hoa Thái Tường nghe xong Ngô Tán Lâm nói về tình hình Ninh Tây, y sao không rõ Ngô Tán Lâm lo chuyện gì. Tình hình các nhà đều như nhau mà.

Hoa Thái Tường cũng có chút buồn bực. Y coi như là thanh liêm nhưng người nhà lại làm rất nhiều việc, đây cũng là điều khó có thể thay đổi. Bây giờ đang là giai đoạn rất quan trọng của y, bất cứ hành vi gì đều ảnh hưởng tới việc lên chức của y. Biện pháp tốt nhất là đè xuống, sau nghĩ biện pháp từ từ thay đổi. Nhưng Vương Trạch Vinh lại là kẻ nổi tiếng chống hủ bại trong cả nước, hắn biết việc này sẽ làm như thế nào?

Liên quan đến việc tranh chức, Hoa Thái Tường nghĩ Vương Trạch Vinh có một loạt hành động chính là nhằm vào chức Tổng bí thư.

Đám người Hạng Nam ở sau cũng hy vọng mình ngã xuống.

- Phó chủ tịch, Vương Trạch Vinh kia bây giờ như con chó điên, tìm được ai đều cắn. Hắn lần này không làm Ninh Tây náo động nhất định sẽ không bỏ qua.

Ngô Tán Lâm cũng rất tức giận với Vương Trạch Vinh. Y nghĩ Phùng Kiến Lý nếu xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh mà theo đó lần lên trên thì sẽ dính tới mình.

Hoa Thái Tường nhấp ngụm nước và nói:

- Hoàng gia cũng khó khăn mà.

Đừng nhìn chỉ là một câu nói nhưng nó lại làm mắt Ngô Tán Lâm sáng lên.

- Vẫn là Phó chủ tịch sáng suốt.

- Lão Ngô, nhiều việc phải nhìn vào bản chất vấn đề. Rất nhiều cán bộ của chúng ta nhìn nhận rõ phương hướng mà.

- Phó chủ tịch, tôi về.

Ngô Tán Lâm sau khi được Hoa Thái Tường chỉ điểm cũng vui vẻ hơn một chút.

Nhìn Ngô Tán Lâm rời đi, Hoa Thái Tường lắc đầu và thầm nói:

- Bảo sao Ngô Tán Lâm không đấu lại Vương Trạch Vinh.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường cũng có chút cảnh giác. Giữa mình và Vương Trạch Vinh thực ra không có quá nhiều quan hệ, nhưng vì sao bây giờ lại thành như thế này? Chẳng lẽ thật sự do vấn đề của con mình gây ra?

Hoa Thái Tường lắc đầu và thở dài một tiếng.

Người khác không biết Hoa Thái Tường làm Phó chủ tịch Quân ủy trung ương nên biết tình hình rõ hơn người khác. Y biết Vương Trạch Vinh là người của Bí thư Lâm, cũng biết Vương Trạch Vinh được Bí thư Trịnh coi trọng. Ở tình huống này không nói tới Bí thư Trịnh, Bí thư Lâm mới là người y phải chú ý.

Bí thư Lâm rất căm ghét kẻ hủ bại, ngài lại hết sức giúp đỡ Vương Trạch Vinh. Hoa Thái Tường lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh là người trọng tình cảm, hắn nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của Bí thư Lâm. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng là người căm ghét kẻ hủ bại, hai người này nhất định sẽ chú ý tới con của mình. Nghĩ đến tình hình Hoa gia, Hoa Thái Tường chỉ có thể thở dài một tiếng. Hoa gia lún quá sâu, chỉ cần có người bên dưới ngã thì mình nhất định sẽ bị liên lụy. Dù mình liêm khiết thì sao chứ? Chuyện chính trị voons là như vậy, chỉ có phái bên này đánh ngã phái kia, không bao giờ có chuyện người tốt đánh ngã người xấu.

Hy vọng Ninh Tây đừng xảy ra chuyện.

Đương nhiên Ninh Tây đối với bản thân Hoa Thái Tường không phải chuyện gì lớn. Ngô Tán Lâm nếu bị liên quan thì mình bớt một quân cờ mà thôi. Vì thế Hoa Thái Tường cũng không hy vọng Ngô Tán Lâm bị ngã xuống.

….

Ngô Tán Lâm lúc này lại đang nghĩ cần phải chia rẽ Vương Trạch Vinh và Hoàng gia.

Nếu như lực lượng hai nhà này kết hợp lại thì Ninh Tây nhất định có vấn đề lớn.

Cẩn thận phân tích tình hình Ninh Tây, nếu người Hoàng gia không phối hợp thì Tiền Hồng cũng không thể làm trò gì được. Vì thế chỉ cần chia rẽ là Vương Trạch Vinh sẽ phí công vô ích ở Ninh Tây.

Làm như thế nào để chia rẽ mới là quan trọng nhất. Việc này Ngô Tán Lâm cũng hiểu chính là làm cho Hoàng gia rút ra khỏi việc này. Chỉ cần Hoàng gia rời đi, Ninh Tây sẽ thành hai nhà Ngô, Hoàng đối phó Vương Hệ.

Sau khi phân tích như thế này, Ngô Tán Lâm biết mình nên làm như thế nào. Chủ yếu nhất vẫn là do lão già Hoàng Tông Hoa kia.

Ngô Tán Lâm chạy thẳng tới nhà Hoàng Tông Hoa.

Thấy Ngô Tán Lâm tới, Hoàng Tông Hoa cười khổ một tiếng. Xem ra chuyện này khiến Hoàng gia nhất định phải quyết định nên đứng về ai.

Gần đây Hoàng Tông Hoa vẫn luôn phân tích, đặc biệt phân tích lực lượng giữa Hoa Thái Tường và Vương Trạch Vinh.

Phân tích mãi, Hoàng Tông Hoa cũng không thể đưa ra kết luận chính xác. Y cảm thấy Hoàng Tông Hoa là nhân vật có nhiều quyền lực hiện nay, Vương Trạch Vinh cũng có thể thành Tổng bí thư sau hai khóa nữa, dù là ai Hoàng gia cũng không thể chọc vào. Nhưng Hoàng gia đã bị ép đến độ phải quyết định. Bây giờ mà đứng sai đội hình đó sẽ là tai họa diệt vong với Hoàng gia.

Hôm qua Hoàng Tông Hoa đã tới nhà Bí thư Lâm.

Lúc nói chuyện, Hoàng Tông Hoa không nghe ra vấn đề gì, điều này càng làm ông thêm lo.

Hợp tác với Vương Trạch Vinh ở Ninh Tây không phải là do xúc động nhất thời, mà đó là kết quả sau khi Hoàng Tông Hoa phân tích nhiều lần.

Hoàng Tông Hoa có một suy nghĩ dù Hoa Thái Tường thật sự lên chức thì cũng chỉ có thể làm được một khóa là hết tuổi. Mà mấy năm nữa mình vẫn có thể sống. Chỉ cần ông có thể còn sống một ngày, không ai có thể làm gì được Hoàng gia. Nhưng nếu ông mất, Hoàng gia lại chưa có ai chống đỡ cục diện thì đó chính là tai nạn của Hoàng gia.

Hoàng Tông Hoa lại nghĩ tới tuổi của Vương Trạch Vinh. Hoàng Tông Hoa cũng không dám đánh cuộc xem Vương Trạch Vinh có thể lên làm Tổng bí thư không? Với tuổi của Vương Trạch Vinh thì chỉ cần hắn không phạm sai lầm thì ai dám nói hắn không thể lên đỉnh. Nếu mình đắc tội với Vương Trạch Vinh, như vậy khi ông mất thì đó sẽ là tai nạn đối với Hoàng gia.

Nếu nói Hoàng Tông Hoa không hận Vương Trạch Vinh là không thể. Hoàng gia như thế này là do Vương Trạch Vinh gây gia. Nhưng vì tương lai của Hoàng gia, Hoàng Tông Hoa lại phải đứng về phía Vương Trạch Vinh.

Ngô Tán Lâm đến với mục đích gì thì Hoàng Tông Hoa hiểu. Y cũng thầm phục khi Ngô Tán Lâm nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chia rẽ. Nhưng suy nghĩ của ông sao có thể để đám người Ngô Tán Lâm biết.

Ngay khi Ngô Tán Lâm tới Hoàng gia, Vương Trạch Vinh ở Ninh Tây cũng nhận được tin này.

Biết việc này, Vương Trạch Vinh chỉ cười cười một tiếng. Hắn đã sớm phân tích về tình hình Hoàng gia, hơn nữa hắn cũng đã trao đổi với Vệ Hồng Lâm về việc này.

Theo Vệ Hồng Lâm nói thì Hoàng Tông Hoa là người lão luyện, ông ta hiểu rõ Hoàng gia cần làm như thế nào. Vệ Hồng Lâm còn nói một vấn đề rất quan trọng đó là các ông lo nhất là vấn đề phát triển của gia tộc sau khi bọn họ mất. Bọn họ còn sống thì không ai dám dễ dàng đắc tội bọn họ một cách quá đáng. Nhưng nếu ngày nào đó bọn họ mất thì gia tộc mà không có ai chống đỡ, đó chính là lúc gia tộc suy thoái.

Vệ Hồng Lâm lúc ấy còn nói với Vương Trạch Vinh, Hoàng Tông Hoa chỉ cần chọn đứng về phía Vương Trạch Vinh chứ không có con đường nào khác. Nếu thật sự đi theo con đường khác thì lúc xảy ra chuyện, Hoàng gia sẽ bị các gia tộc khác ở Bắc Kinh công kích.

Sau khi Ngô Tán Lâm tới nhà Hoàng Tông Hoa, Miêu Đình cũng mang trà lên cho y.

- Hoàng lão gần đây có khỏe không? Tôi vẫn muốn tới thăm ngài nhưng bận quá.

Ngô Tán Lâm quan tâm nói.

- Ôi, tôi già rồi nên cả người có chuyện, cơ thể càng lúc càng yếu.

Hoàng Tông Hoa thở dài nói.

- Đúng thế, nhìn những người trẻ tuổi đầy năng động, chúng ta già rồi nên không thể không phục.

Nói chuyện vài câu, Ngô Tán Lâm nói:

- Hoàng lão, tình hình Ninh Tây có một số việc rất không bình thường.

Thấy Ngô Tán Lâm đã nói tới Ninh Tây, Hoàng Tông Hoa nhíu mày nói:

- Mạc Thiên đã lâu không gọi cho tôi, xảy ra chuyện gì?

Thấy Hoàng Tông Hoa giả vờ, Ngô Tán Lâm không thể không nói chuyện ở Ninh Tây ra một lần.

- Hoàng lão, đồng chí Mạc Thiên thì ngài phải nói một chút, có một số việc không thể làm loạn, Phó chủ tịch Hoa rất quan tâm chuyện ở Ninh Tây.

Nghe tới đây, mặt Hoàng Tông Hoa đổi khác, thở cũng hổn hển, đập ghế và nói:

- Thằng ranh này.

Vừa mắng, Hoàng Tông Hoa cũng đứng lên.

Vừa mắng được hai câu, Hoàng Tông Hoa run lên và lảo đảo ngã về phía Ngô Tán Lâm.

Tay ông cũng túm lấy cổ áo Ngô Tán Lâm.

Không ngờ Hoàng Tông Hoa lại hành động như vậy, Ngô Tán Lâm hối hoảng vội vàng đỡ lấy rồi lớn tiếng nói:

- Mau gọi bác sĩ.