Quan Khí​

Chương 1595




Trần Ngũ Lâm cũng biết mình đã gây họa. Y vội vàng gọi cho cô ruột – vợ của Lý Kiền Ý nhờ giúp. Y biết rõ tính cách của Lý Kiền Ý, mình gây chuyện như vậy không chừng sẽ bị cho một trận.

Trần Tuệ Hân rất thương yêu Trần Ngũ Lâm, nghe xong Trần Tuệ Hân nói, chị ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Người khác không biết nhưng Trần Tuệ Hân hiểu rõ bề ngoài mình và chồng có quan hệ tốt. Nhưng từ khi Lý Kiền Ý dựa vào Bí thư Lâm, tâm trạng phản kích chôn sâu trong lòng Lý Kiền Ý đã hiện ra. Trần gia đã không còn bất cứ cản trở gì đối với y nữa.

Hai người cũng hiểu quan làm đến cấp cao thì việc ly hôn là không thể. Cũng may Lý Kiền Ý vẫn còn giúp Trần gia, niệm tình Trần gia trước kia giúp y nên còn giữ quan hệ hòa hoãn với vợ.

Nhìn Trần Ngũ Lâm, Trần Tuệ Hân có chút đau lòng. Anh trai cô mất, chị dâu tìm một người khác của Trần gia lấy. Người chồng mới đối tốt với Trần Ngũ Lâm, không ngại làm bố của Trần Ngũ Lâm.

- Cháu làm gì vậy hả, sao cứ luôn nói tên của bố mình ra vậy?

Trần Tuệ Hân lắc đầu nói.

Trần Ngũ Lâm mặt mày u ám nói:

- Cháu chính là muốn ông ta gặp phiền phức.

Trần Tuệ Hân lắc đầu nói:

- Cháu đó. Y dù sao cũng là bố cháu, đừng gây phiền phức cho y nữa.

Cẩn thận mà nói bố dượng của Trần Tuệ Hân là thân tín của Lý Kiền Ý, Lý Kiền Ý cũng rất coi trọng người này.

Trần Ngũ Lâm bề ngoài thì nhận bố mới nhưng không ngừng tìm chuyện phiền phức cho ông ta, chuyện này Trần Tuệ Hân biết. Chị ta cũng chỉ có thể tìm mọi cách hóa giải. Ai bảo lúc trước Lý Kiền Ý cần Trần Quyền Hà ủng hộ.

- Như vậy đi, để cô hỏi xem một chút.

Trần Tuệ Hân nói với Trần Ngũ Lâm như vậy. Nhiều chuyện đều là do Trần Tuệ Hân ra mặt giải quyết nhưng chỉ có chuyện hôm nay là hơi lạ. Đặc biệt Lý Kiền Ý còn gọi tới mắng Trần Ngũ Lâm, Trần Tuệ Hân biết việc này chỉ có thể hỏi thăm Lý Kiền Ý xem sẽ như thế nào.

Trần Tuệ Hân gọi cho Lý Kiền Ý rồi hỏi qua chuyện này

Nói chuyện xong, Trần Tuệ Hân quay sang nói với Trần Ngũ Lâm:

- Chú sẽ về ngay, lúc ấy rồi bàn.

Hai người ngồi đợi một lát, Trần Ngũ Lâm cũng thấy yên tâm vì nghĩ có cô mình ra mặt thì không chuyện gì ở Bắc Kinh này không giải quyết được.

- Đang nghĩ gì thế?

Trần Tuệ Hân hỏi.

- Cô, cháu sao không nghĩ ra tên kia là ai.

- Cháu sửa tính lại đi, suốt ngày gây chuyện cho bố cháu. Bây giờ tình hình Bắc Kinh rất phức tạp, các phái tranh đoạt rất nhiều, bố cháu đang cố tranh chức giám đốc sở, đừng nhìn chỉ lên một bước nhưng nếu bố cháu lên làm giám đốc sẽ có tác dụng lớn đối với chú.

Không lâu sau Lý Kiền Ý đã vào nhà.

Vừa vào thấy Trần Ngũ Lâm ở đây, Lý Kiền Ý tức giận nói:

- Mày suốt ngày gây chuyện cho tao, sớm muộn gì cũng phải có người xử mày. Chuyện chính không làm lại chạy ra đường tranh gái, mày nghĩ mình là trời sao?

- Anh, việc rất nghiêm trọng sao?

Nghĩ đến chồng mình là Phó thủ tướng thường trực mà lo đến vậy, Trần Tuệ Hân không biết Trần Ngũ Lâm đã chọc vào ai.

Hai người mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng Trần Tuệ Hân vẫn rất quan tâm đến chuyện của Lý Kiền Ý. Lý Kiền Ý quyết không thể có chuyện gì.

Lý Kiền Ý ngồi xuống châm điếu thuốc hút và nói:

- Cũng không có gì, việc này chỉ cần xin lỗi là được.

Trước đó Lý Kiền Ý cũng đã hỏi tình hình. Y không khỏi thầm khen tên phân cục trưởng kia đã chủ động ngã xuống, nếu như không ngã mà dám động vào Vương Trạch Vinh thì vấn đề sẽ lớn hơn nữa. Y cũng đã gọi cho cho Thi Xương Vũ bảo phải chỉnh đốn lại Sở công an Bắc Kinh, khen tên Sài Tổ Ích kia.

Trần Tuệ Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không uy hiếp đến địa vị của Lý Kiền Ý là không có chuyện gì lớn.

- Nói hết câu chuyện ra xem nào.

Lý Kiền Ý nhìn Trần Ngũ Lâm và nói.

Trần Ngũ Lâm lúc này đâu dám nói dối, y nói hết câu chuyện ra một lần, không dám thêm bớt.

Lý Kiền Ý nghe xong liền nhíu mày nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì lạ.

Trần Tuệ Hân nói:

- Lão Lý, tên kia là ai, một người đàn ông mà dẫn hai người phụ nữ đi dạo trên đường, việc này dù là ai thấy cũng không hài lòng. Ngũ Lâm thấy bọn họ như vậy nên mới làm thế.

Lời này của cô cũng làm Lý Kiền Ý tái mặt. Y nghe thấy Hà Hảo khoác tay Vương Trạch Vinh đi dạo phố, Lý Kiền Ý liền có chút khó chịu.

Lý Kiền Ý rất chú ý tới Hà Hảo, đây là người phụ nữ trong hàng ngàn người mới có một, biểu hiện trên giường cũng tuyệt hảo.

Lý Kiền Ý thoáng cái suy nghĩ đến nhiều việc.

Trần Tuệ Hân hiểu nhiều về Lý Kiền Ý nên thấy vẻ mặt của chồng liền biết ngay có vấn đề.

Lý Kiền Ý khẽ lắc đầu và nghĩ có cả Thư Ý đi cùng Vương Trạch Vinh cơ mà. Lại nghĩ tới trước đó Hà Hảo cũng gọi tới nói cô đi dạo phố với Vương Trạch Vinh và Thư Ý nên xảy ra chuyện, y cảm thấy nếu Hà Hảo đã chủ động gọi tới thì sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Lý Kiền Ý tự tin Hà Hảo không dám phản bội mình.

Không thấy Lý Kiền Ý nói gì, Trần Tuệ Hân hỏi lại:

- Anh, em chưa gặp qua Lãnh đạo trung ương nào có nhiều râu cả, hắn là ai vậy?

Lý Kiền Ý hút một hơi thuốc:

- Vương Trạch Vinh.

Khi Lý Kiền Ý nói ra tên Vương Trạch Vinh, Trần Tuệ Hân và Trần Ngũ Lâm đều có chút giật mình. Bọn họ giờ mới hiểu nguyên nhân mà Lý Kiền Ý phải suy nghĩ. Nếu là Vương Trạch Vinh thì Lý Kiền Ý không thể không chú tâm. Quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý đang khá vi diệu, trước đó có vài tình hình nên Lý Kiền Ý đang muốn hàn gắn quan hệ.

Nghe thấy thế, Trần Tuệ Hân lại nghĩ đến mình đã bỏ qua một chuyện. Vương Trạch Vinh hóa trang đi dạo phố, Lý Kiền Ý sao biết đó là Vương Trạch Vinh? Lúc ấy Vương Trạch Vinh nhất định không gọi điện nói chuyện với Lý Kiền Ý, hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng có bảo vệ, căn bản không cần thông qua Lý Kiền Ý mà giải quyết vấn đề. Theo Trần Ngũ Lâm nói thì có một người phụ nữ đã gọi điện đi, chẳng lẽ là gọi cho Lý Kiền Ý.

Nhìn Lý Kiền Ý, Trần Tuệ Hân vội vàng giấu suy nghĩ này vào trong lòng. Cô ta cảm thấy mình phải âm thầm điều tra việc này.

- Vương Trạch Vinh dám đi dạo với phụ nữ, hắn không sợ bị người đâm ra ngoài sao?

Trần Tuệ Hân hỏi.

Lý Kiền Ý lắc đầu. Y không muốn giải thích việc này làm gì. Với thân phận của bọn họ bây giờ thì dẫn phụ nữ ra ngoài thì sao chứ? Hơn nữa việc không có căn cứ, Vương Trạch Vinh đã hóa trang, hơn nữa chỉ khoác tay phụ nữ mà thôi, không phải bắt gian tại giường thì có thể làm gì hắn?

Lý Kiền Ý đứng lên nói:

- Cũng may chưa xảy ra chuyện gì lớn, vẫn có cơ hội cứu vãn. Tôi đi nói chuyện trước với Vương Trạch Vinh.

Nhìn Lý Kiền Ý vào thư phòng, Trần Ngũ Lâm cũng đứng lên xin về.

Ra khỏi nhà Lý Kiền Ý, Trần Ngũ Lâm thầm nghĩ nhất định phải tìm ra địa chỉ hai người phụ nữ kia. Nếu tìm được thì mình có thể thông qua bọn họ mà tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Lý Kiền Ý lúc này đã vào thư phòng suy nghĩ một chút rồi mới gọi cho Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, Trần Ngũ Lâm kia có họ với tôi, thằng đó luôn gây chuyện, tôi vừa mắng nó xong.

Lý Kiền Ý biết Vương Trạch Vinh muốn điều tra thì không khó để biết Trần Ngũ Lâm dựa vào ai nên quyết định nói thẳng.

Vương Trạch Vinh lúc này chính là chờ Lý Kiền Ý gọi tới.

- Tiểu Ý kéo tôi đi dạo, tôi không có việc gì nên đồng ý. Bà con của anh cần phải giáo dục lại, thấy phụ nữ là gây rối, nếu như gặp dân chúng bình thường thì sao?

Vương Trạch Vinh nói.

Lý Kiền Ý nghe được Vương Trạch Vinh đang khó chịu.

- Đúng thế, bố nó mất từ khi nó còn nhỏ nên ít được giáo dục.

- Bà con của anh rất giỏi, là phó Tổng giám đốc công ty nổi tiếng về trộm tác quyền đó.

Vương Trạch Vinh nói một câu.

Nghe Vương Trạch Vinh cố ý nhấn mạnh chữ trộm, Lý Kiền Ý nghe ra ý của đối phương.

Tình hình Công ty Thiên Độ, Lý Kiền Ý cũng biết.

Trước đây khi công ty Thiên Độ mời Trần Ngũ Lâm về làm phó Tổng giám đốc và cho không ít cổ phần, Lý Kiền Ý thấy đây là việc có lợi cho Trần Ngũ Lâm nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh có ý kiến về công ty kia, Lý Kiền Ý biết mình phải xử lý công ty này một chút.

- Trạch Vinh, chuyện này tôi cũng biết. Vì giáo dục Trần Ngũ Lâm, tôi thấy nó không thích hợp làm việc ở Thiên Độ nữa, còn công ty kia thì có người ngầm truyền tin tôi làm chỗ dựa cho công ty đó. Nực cười, Trung Quốc cần hoàn cảnh tốt để phát triển, quyết không thể tồn tại hành vi ảnh hưởng đến lợi ích nhân dân, việc trộm tác phẩm sẽ ảnh hưởng rất xấu đối với nền văn hóa, kinh tế nước ta. Tôi thấy cần phải xử lý mấy công ty như thế này mới được.

Vương Trạch Vinh nghe ra được Lý Kiền Ý muốn dùng công ty này để giảng hòa với mình.

Hắn cũng không muốn mở rộng vô hạn việc này, bây giờ Lý Kiền Ý đã đưa ra bậc thang, hắn cũng thuận thế đi xuống.

- Lý ca đứng trên cao nên thấy xa có khác. Nếu xử lý loại công ty trộm tác quyền như thế này thì dân chúng sẽ rất vui mừng.