Quan Khí​

Chương 384




Sau hội nghị toàn thành phố, Vương Trạch Vinh một lòng quyết tâm làm tốt công tác Luân chuyển đất đai Quán Hà.

Xe chạy trên đường đến huyện Tiền Sơn, Vương Trạch Vinh dạo này liên tục đến các huyện kiểm tra chỉ đạo. Sau hội nghị công tác, phản ánh của các huyện rất tốt, các lãnh đạo rất coi trọng công việc này. Không ít huyện điều chỉnh lại tổ lãnh đạo, Bí thư, Chủ tịch huyện tự mình phụ trách công tác này.

Thông qua kiểm tra, Vương Trạch Vinh cũng phát hiện một ít vấn đề. Một ít lãnh đạo vì lợi ích kinh tế mà bỏ qua vấn đề an toàn.

Thư ký Hác Duệ Bân nói:

- Phó thị trưởng Vương, huyện Tiên Sơn có không ít mỏ than, sau khi tiến hành Luân chuyển đất đai thì có một ít nhà đầu tư vào khai thác mỏ, lợi ích thì có nhưng tồn tài không ít vấn đề an toàn.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ về tình hình này nên nói:

- Lần này đi chính là muốn xem bọn họ coi trọng công tác an toàn như thế nào, không thể vì phát triển mà quên đi sự an toàn.

Huyện Tiên Sơn là một mỏ than lớn, trước kia đều là khai thác ở quy mô nhỏ. Nhưng sau khi tiến hành Luân chuyển đất đai, các mỏ than phát triển theo hướng trung bình.

Có các mỏ rất coi trọng vấn đề an toàn, nhưng có không ít mỏ không coi trọng, thậm chí ngay cả các lãnh đạo huyện cũng có suy nghĩ này.

Ngô Quân Chính nói:

- Phó thị trưởng Vương, việc này trên huyện, thành phố đã nhiều lần nhấn mạnh nhưng theo tôi biết thì một số xã, thị trấn không coi trọng. Tôi lo lắng nếu xảy ra chuyện. Chúng ta không ngừng nhấn mạnh an toàn trong các hội nghị, nhưng có một số nơi theo đuổi lợi ích nên không chú ý an toàn. Tôi thấy nên xử lý các lãnh đạo này.

Là Chánh văn phòng, khối lượng công việc của Ngô Quân Chính rất lớn. Mỗi ngày chạy tới chạy lui các nơi, hiểu rõ tình hình. Hắn cảm thấy khó khăn rất lớn. Đương nhiên chủ yếu là do dám lãnh đạo huyện, lãnh đạo thành phố có quan hệ về lợi ích, hắn là một Chánh văn phòng chẳng thể làm gì.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu chuyện này.

Đang nói chuyện thì Hác Duệ Bân lấy điện thoại ra nhìn rồi nói:

- Phó thị trưởng, là Thị trưởng Du gọi tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng nghe điện:

- Thị trưởng, tôi là Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, anh mau chạy đến thị trấn Lư Đàn huyện Tiên Sơn, nơi đó xuất hiện sụp hầm mỏ, nghe nói có hơn năm mươi người bị nhốt dưới hầm.

Du Lâm Xương rõ ràng rất lo lắng, chẳng may năm mươi người này chết thì là chuyện lớn. Hắn có khi bị mất chức.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế cũng vội vàng nói:

- Thị trưởng, tôi sắp đến huyện Tiên Sơn, tôi lập tức đến nơi.

Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:

- Mau chạy đến huyện Tiên Sơn.

Long Dũng Đình tăng tốc chạy thật nhanh.

Ngô Quân Chính hỏi:

- Phó thị trưởng Vương, có chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Mỏ than ở thị trấn Lư Đàn bị sụp, hơn năm mươi người bị nhốt dưới đó.

Ngô Quân Chính nói:

- huyện Tiên Sơn vì kinh tế nên không coi trọng an toàn.

Vương Trạch Vinh lập tức gọi điện cho Chủ tịch huyện Tào Huy.

- Chủ tịch Tào, thị trấn Lư Đàn là như thế nào?

Tào Huy là Chủ tịch huyện Tiên Sơn, nghe thấy mỏ than sụp, hắn lo lắng hơn bất cứ ai. Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi điện, hắn vội vàng nói:

- Phó thị trưởng Vương, tôi bây giờ đang chạy đến hiện trường, tình hình không rõ, bây giờ chỉ biết có 53 người bị nhốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh mau chạy đến đó, tôi sẽ thông báo các cơ quan cứu hộ.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến lực lượng huyện Tiên Sơn không đủ, hắn liền gọi cho cục trưởng cục Vệ sinh môi trường Quách Văn Cường.

- Cục trưởng Quách, thị trấn Lư Đàn – huyện Tiên Sơn bị sập mỏ than, anh lập tức tổ chức nhân viên đến cứu trợ.

Quách Văn Cường lập tức nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi lập tức tự mình dẫn đội đến hiện trường.

Thấy xe Vương Trạch Vinh đến, Tào Huy vội vàng chạy đến.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Sao rồi?

- Đó là một mỏ than trung bình, khi khai thác đột nhiên sập hầm làm 53 thợ mỏ bị nhốt dưới đó. Bây giờ đang đào bới nhưng vì diện tích bị sập quá lớn nên muốn thông được rất khó khăn.

- Có không khí vào được hay không?

Vương Trạch Vinh lo lắng nhất là không có không khí khiến người chết.

Tào Huy nói:

- Có ống thông gió.

Gần tiếng sau tiến độ đào bới vẫn rất chậm. Vương Trạch Vinh và Tào Huy rất lo lắng, cứ tiếp tục như vậy thì phải vài ngày may ra mới xong.

Trương Tùng cũng gọi điện tới:

- Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?

Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình rồi nói:

- Tôi đang ở hiện trường, đáng tiếc lực lượng kỹ thuật ở đây lạc hậu, tôi đã điều một ít nhân viên quặng mỏ xung quanh đến cứu trợ.

Trương Tùng nói:

- Tôi và Thị trưởng Du đang đến. Trên tỉnh cũng biết việc này, Phó chủ tịch tỉnh Tần Kế Tường cũng đã chạy tới.

Vương Trạch Vinh nghe thấy ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng đến thì thấy áp lực rất lớn. Hắn nói với Tào Huy:

- Chủ tịch Tào, Phó chủ tịch tỉnh Tần đang chạy đến, lần này trên tỉnh rất chú ý.

Tào Huy sợ hãi nói:

- Bí thư Khang Tiến Ba đến Thượng Hải khảo sát, xảy ra chuyện này thì tôi cũng phải thông báo với Bí thư.

Vương Trạch Vinh biết Khang Tiến Ba tham gia đoàn khảo sát do cục Công nghiệp tổ chức:

- Có lẽ anh ta trong lúc nhất thời cũng không về kịp, anh phải phụ trách công tác huyện. Tôi sẽ phụ trách ở đây.

Trương Tùng và Du Lâm Xương cũng đã đến, nghe thấy xảy ra chuyện lớn như vậy hai người bọn họ đều sợ hãi.

Trương Tùng nói:

- Tình hình thế nào rồi?

Vương Trạch Vinh nói:

- Vấn đề không nhỏ, người vẫn ở bên dưới, chưa liên lạc được.

Du Lâm Xương phê bình Tào Huy:

- Huyện anh làm gì thế, thành phố luôn chú trọng an toàn mà các anh cứ nghe như gió thoảng qua tai. Nếu xảy ra chuyện gì thì xem các anh báo cáo với Thị ủy như thế nào?

Quách Văn Cường tổ chức đội cứu trợ khá lớn, một loạt xe cấp cứu cũng chạy tới. Thấy Quách Văn Cường đến nơi, hơn nữa còn mang theo nhiều bác sĩ, Trương Tùng liền bắt tay hắn mà nói:

- Lão Quách rất tốt.

Du Lâm Xương cũng nói:

- Các anh chờ ở một bên, chỉ cần có người được cứu ra thì phải hết sức cứu bọn họ.

Quách Văn Cường đang định nói chuyện thì Vương Trạch Vinh đã nói:

- Bố trí người của anh đi cứu trợ.

Giám đốc khu mỏ tìm được Tào Huy rồi nói:

- Chủ tịch Tào, chúng tôi dự định mở một con đường ở đây, có thể mau chóng thông được.

Xảy ra chuyện này hắn đúng là rất sợ, nói chuyện cũng run lên.

Tào Huy lập tức nói:

- Tôi không cần biết các anh làm gì, nhất định phải cứu người.

Nửa ngày sau khi công tác tiến hành được một nửa thì tổ công tác tỉnh đã tới.

Phó chủ tịch tỉnh Tần Kế Tường xuống xe liền gọi Trương Tùng đến hỏi tình hình.

Xảy ra chuyện này làm lãnh đạo các cấp đều lo lắng. Vương Trạch Vinh biết mình không thể làm được gì. Hắn rất muốn tự tay đào đất nhưng thấy công nhân làm việc chuyên nghiệp, hắn lại thôi.

- Liên lạc được rồi.

Giám đốc khu mỏ chạy tới nói. Cuối cùng đã liên lạc được với người bên dưới, hắn cũng yên tâm hơn.

Nghe thấy đã có thể liên lạc, Phó chủ tịch tỉnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bên dưới còn sống 51 người, hai người bị đất đè chết.

Nghe thấy chỉ có hai người chết, Tào Huy thở phào nhẹ nhõm.

Sau một ngày một đêm đào bới, 51 người đã được cứu sống. Đội cứu hộ đưa mọi người đến bệnh viện huyện. Công tác tiếp theo là mau chóng giúp mọi người hồi phục.

Các công tác phía sau do huyện phụ trách. Trong phòng hội nghị huyện Tiên Sơn, Phó chủ tịch tỉnh Tần nghiêm mặt phê bình công tác an toàn của Quán Hà, đặc biệt khi nói đến việc phát triển kinh tế mà quên an toàn, hắn nói rất nghiêm khắc.

Công tác Luân chuyển đất đai do Vương Trạch Vinh phụ trách, mà mỏ than này được thành lập khi triển khai công tác Luân chuyển đất đai.

Phó chủ tịch tỉnh Tần mặc dù không điểm danh phê bình công tác Luân chuyển đất đai Quán Hà, nhưng ý của hắn là rất rõ ràng.

Nghe thấy ý này của phó chủ tịch tỉnh Tần, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy tự trách. Thời gian này hắn vì theo đuổi triển khai công tác mà thả lỏng an toàn.

Kết quả xử lý rất nhanh đã có, trưởng phòng Than đá huyện Tiên Sơn bị cách chức, Phó chủ tịch tỉnh phụ trách bị kỷ luật bằng biên bản. Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Tiên Sơn bị cách chức, Bí thư thị trấn Lư Đàn bị kỷ luật bằng văn bản, Chủ tịch thị trấn bị giáng chức.

- Phó thị trưởng Vương, trên mạng nói về việc mỏ quặng ở huyện Tiên Sơn.

Hác Duệ Bân nói với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cẩn thận đọc, càng đọc càng thấy bài viết này có vấn đề.

Đây là một bài viết hoàn toàn chối bổ công tác Luân chuyển đất đai của Thành phố Quán Hà. Trong bài viết này, tác giả không chỉ nói về vụ sập mỏ than lần này, càng mở rộng ra các cái khác. Nói Quán Hà vì thu hút đầu tư nên không để ý đến vấn đề nguy hại, hoàn toàn là phê bình công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà.

Bài viết này có ý gì? Vương Trạch Vinh châm thuốc ngồi hút và suy nghĩ. Mục đích rất rõ ràng, đó là bôi đen công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà.