Quan Khí​

Chương 391




- Tiểu Lý, lên tỉnh một chuyến.

Lý Thư Vũ đang ngồi trong văn phòng đột nhiên nhận được điện thoại của Bách Cường.

Đối với Phó chủ tịch tỉnh vẫn là chỗ dựa của mình, mặc dù bất đắc dĩ nhưng Lý Thư Vũ vẫn luôn hầu hạ tốt:

- Vâng, em lập tức đi ngay.

Bách Cường nói rất uy nghiêm làm Lý Thư Vũ luôn cảm thấy sợ.

Khi xe đến tỉnh thành, Lý Thư Vũ đuổi lái xe về, còn mình tự đến điểm bí mật của hai người. Bách Cường gọi mình đến nhất định sẽ không gặp ở văn phòng, ngoài làm chuyện đó thì Lý Thư Vũ không nghĩ ra có chuyện gì khác.

Quả nhiên Bách Cường đã sớm chờ ở đó, vừa thấy Lý Thư Vũ, Bách Cường liền bế bổng vào phòng ngủ.

Đối với người đàn ông này, Lý Thư Vũ luôn hết lòng phục vụ. Cô có được như hôm nay hầu hết là dựa vào Bách Cường.

Thời gian cũng không dài, Bách Cường đã già nên rất nhanh đã kiệt sức.

Lý Thư Vũ không dám tỏ vẻ bất mãn, cô đứng dậy lấy khăn ấm cẩn thận lau sạch cho Bách Cường. Nhìn cơ thể già nua này, Lý Thư Vũ không khỏi nhớ đến cơ thể cường tráng của Vương Trạch Vinh. Giá như Vương Trạch Vinh nằm trên người mình thì tốt biết mấy.

Sau khi làm xong, Lý Thư Vũ liền nằm xuống bên cạnh Bách Cường.

Trong phòng rất yên tĩnh, một lúc sau Bách Cường lấy tay vân vê ngực Lý Thư Vũ rồi nói:

- Lần này gọi em lên là muốn em phối hợp làm một việc.

Lý Thư Vũ vội vàng nói:

- Chuyện gì vậy?

- Là như thế này, Quán Hà có một Công ty than Quán Hà đang đàm phán hợp tác với Công ty Gorg nước Mỹ. Hai công ty chuẩn bị hợp tác, đến lúc đó em đồng ý trong hội nghị thường ủy.

Đây hoàn toàn là ra lệnh. Bách Cường biết Lý Thư Vũ không thể phản đối mình, hôm nay gọi cô ta đến để làm việc này, ngoài ra còn cảm nhận được Lý Thư Vũ tận tâm với mình nên cho cô ta chỗ tốt.

- Là Công ty than Quán Hà ư? Em nghe nói có không ít người phản đối, làm lãng phí tài nguyên quốc gia.

Lý Thư Vũ là trưởng ban Tổ chức cán bộ nên nghe được một vài thứ. Thấy Bách Cường ra lệnh cho mình làm thế, Lý Thư Vũ liền có chút lo lắng.

Bách Cường vân vê vú Lý Thư Vũ làm cô đau đến độ đầu đầy mồ hôi.

- Chuyện khác em không cần biết, việc này em phải đồng ý.

- Được rồi.

Lý Thư Vũ biết không có người đàn ông này thì mình không có gì cả.

Trước khi Bách Cường lui xuống, Lý Thư Vũ vì bảo vệ vị trí của mình thì phải nghe lời.

Thấy Lý Thư Vũ đã đồng ý, Bách Cường nói:

- yên tâm, việc này không có hại mà chỉ có lợi. Lát nữa anh mang em đi gặp một người, có một số việc hai người tự nói chuyện.

Lý Thư Vũ thấy đó là một người Mỹ.

Bách Cường có vẻ rất quen với người Mỹ này.

- Trưởng ban Lý, Công ty Gorg chúng tôi tiến hành hợp tác với Công ty than Quán Hà, rất mong chị ủng hộ.

Sau khi giới thiệu xong, người Mỹ tên Jonh trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Lý Thư Vũ liếc nhìn Bách Cường, việc này Bách Cường đã quyết định thì cô đâu thể không đồng ý.

Thấy Lý Thư Vũ biết điều ngồi im, tâm trạng Bách Cường rất vui vẻ.

Bách Cường nói với Jonh:

- Jonh, việc này không có vấn đề gì. Trưởng ban Lý sẽ ủng hộ các anh.

- Cảm ơn trưởng ban Lý.

Jonh vui vẻ nói với Lý Thư Vũ:

- Chị Lý, chúng tôi hiểu rõ quy củ. Trước khi ký tên, chúng tôi đưa chị một triệu, sau khi ký tên sẽ đưa thêm năm triệu. Chị thấy sao?

Lý Thư Vũ thấy không ngờ là đưa cho mình từng đó tiền thì khiếp sợ. Cô vội vàng nhìn Bách Cường. Bách Cường cười nói:

- Em theo tôi lâu như vậy mà chưa đưa được gì cho em, đây là do trước đó tôi đã đàm phán với bọn họ.

Lý Thư Vũ cũng động tâm. Cô đi theo Bách Cường chính là vì tiền và quyền. Bây giờ có quyền nhưng tiền không nhiều.

- Có được không?

Lời này Lý Thư Vũ như tự hỏi mình, cũng giống như hỏi Bách Cường.

Bách Cường nói:

- Không cần em làm gì cả, trong hội nghị thường ủy em chỉ cần ủng hộ là được.

Chỉ một câu đơn giản mà có sáu triệu. Lý Thư Vũ đã rất dao động.

Lý Thư Vũ gật đầu không nói gì nữa. Bách Cường có quan hệ rất tốt với tên Jonh, rất nhiều chuyện cũng không giấu nhau. Lý Thư Vũ có thể đoán được Bách Cường đã được bao nhiêu chỗ tốt nên mới thế.

- Vậy là được rồi.

Bách Cường cười nói.

- Jonh, điều cần làm thì chúng tôi đã làm, các công tác khác do bên anh.

Bách Cường nói.

Jonh nói:

- Yên tâm, việc này có thêm trưởng ban Lý thì không vấn đề gì nữa.

Về đến Quán Hà, Lý Thư Vũ rất rối. Chỉ trong nháy mắt mà có thêm sáu triệu, Lý Thư Vũ lại sợ bị đi tù vì số tiền này.

Lý Thư Vũ vô thức gọi cho Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, Công ty than Quán Hà và Công ty Gorg nước Mỹ đang bàn chuyện hợp tác, anh thấy thế nào?

Nghe thấy Lý Thư Vũ đột nhiên hỏi chuyện về Công ty than Quán Hà, Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm. Sao Lý Thư Vũ lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ cô ta cũng bị mua chuộc rồi ư?

Nghĩ vậy nên Vương Trạch Vinh nói:

- Theo tôi biết tài sản của Công ty than Quán Hà khoảng bốn năm tỷ, vậy mà Công ty Gorg chỉ bỏ ra 20 triệu để lấy được 50% cổ phần, tài nguyên quốc gia sao có thể để bọn họ đạt được với giá đó.

Lý Thư Vũ mặc dù cũng biết tài nguyên quốc gia bị tổn hại nhưng không ngờ lớn như vậy. Cô thầm nghĩ khó trách bọn họ lại có thể bỏ ra sáu triệu để mua chuộc mình.

- Là như vậy ư?

Lý Thư Vũ nhẹ nhàng nói. Nghĩ đến món lợi lớn như vậy, Lý Thư Vũ không còn biết gì nữa.

Nghe giọng điệu của Lý Thư Vũ, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất lo lắng. Nếu như Lý Thư Vũ bị hãm sâu vào trong này thì cô ta coi như đã xong.

- Thư Vũ, tôi nhắc nhở chị một câu. Chuyện này chị tuyệt đối đừng bị lún vào đó, nếu không hậu quả sau này sẽ rất nghiêm trọng.

Vương Trạch Vinh cảnh báo một câu với Lý Thư Vũ.

- Yên tâm, tôi biết.

Lý Thư Vũ dập máy xong càng thêm lo lắng. Chẳng qua trong đầu cô ta lại hiện lên số tiền rất lớn.

Mình chỉ cần tỏ vẻ đồng ý trong hội nghị thường ủy là được mà. Lý Thư Vũ suy nghĩ một chút thì lòng tham đã chiếm ưu thế. Có sáu triệu thì dù không làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ nữa mình cũng sống sung sướng.

Lý Thư Vũ cuối cùng quyết định sẽ đồng ý với việc này.

Vương Trạch Vinh lúc này lại đang suy nghĩ, Lý Thư Vũ không thể tự nhiên mà gọi đến hỏi một câu vu vơ như vậy.

- Phó thị trưởng Vương, chúng tôi tìm được không ít tài liệu.

Vu Dương hưng phấn đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh. Vừa vào văn phòng liền bắt đầu báo cáo. Thì ra một kế toán của công ty cũng là người có lòng, thấy tài nguyên quốc gia bị nước ngoài chiếm đoạt, hắn liền lén giấu tài liệu đi. Mà người này lại có họ hàng với cấp dưới của Vu Dương, vì thế Vu Dương đã biết tình hình.

Vương Trạch Vinh cũng không hỏi Vu Dương tình hình cụ thể. Có thứ này thì sẽ rất quan trọng đối với công tác điều tra của cấp trên. Vương Trạch Vinh nói với Vu Dương:

- Vu Dương, việc này tôi sẽ không nhúng tay. Anh mau liên lạc với giám đốc Lý, tin rằng bọn họ đang cần mấy thứ này.

Vu Dương nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi sẽ làm tốt.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cần nói chuyện với Trương Tùng để xem hắn có ý gì.

Vương Trạch Vinh đến chỗ Trương Tùng rồi nói:

- Trương ca, tôi nghe được một ít tin tức, nói là việc hợp tác giữa Công ty than Quán Hà và Công ty Gorg là lãng phí tài nguyên quốc gia. Anh thấy thế nào?

Trương Tùng hút một hơi thuốc rồi nói:

- Việc này là do Thị trưởng Du phụ trách, tôi ít quan tâm. Chẳng qua nghe nói tiến triển rất tốt. Có thể giúp một công ty thoát phá sản cũng là chuyện tốt với sự phát triển của Quán Hà.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy không khỏi giật mình. Hắn không tin Trương Tùng không biết tình hình Công ty than Quán Hà kia. Là một Bí thư thị ủy, hắn phải hiểu rõ tình hình các công ty lớn trong thành phố.

Không ngờ Trương Tùng nói như vậy, một là Trương Tùng hy vọng đám Du Lâm Xương có chuyện, hai là hắn cũng bị dính vào.

- Trương ca, tôi cảm thấy việc này nên thận trọng là tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện này thì đó là tổn thất rất lớn đối với tài nguyên quốc gia.

Vương Trạch Vinh phải nói những lời thật lòng ra với Trương Tùng.

- Trạch Vinh, công tác bên ủy ban do Thị trưởng Du phụ trách, tôi tin anh ta sẽ xử lý tốt.