Quan Khí​

Chương 402




Hôm nay Chu Tài Khâm chủ trì hội nghị thường trực ủy ban, theo thông lệ số người tham gia ngoài Thị trưởng, Phó thị trưởng thì còn có Chánh văn phòng ủy ban, cục trưởng cục Tài chính.

Thành phố Quán Hà sau mấy lần điều chỉnh thì ngoài ba thường vụ thị ủy Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh, Tề Dược Cường ra thì còn có bốn Phó thị trưởng khác. Lưu Kiến do Vương Trạch Vinh đề bạt, Lý Nhân Khánh do Trương Tùng đề bạt lên; Tiền Trạch Sơn – Phó thị trưởng khoa học kỹ thuật, là người kiêm chức do Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân phái đến; ngoài ra còn một nữ Phó thị trưởng khác tên là Cam Cúc Bình.

Vương Trạch Vinh đi vào trong phòng họp. Mọi người thấy hắn đều chào hắn.

Đối với phó thị trưởng thường trực Vương Trạch Vinh này, không ai dám coi thường hắn. Càng có người cảm thấy vui vì có thể tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhiệt tình chào mọi người, những người này phần lớn thuộc về phía hắn. Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh rất yên tâm.

Đối với Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh hiểu rõ không ít về hắn. Vương Trạch Vinh đang trọng tâm thu thập tài liệu về hắn. Càng hiểu, Vương Trạch Vinh rất khen ngợi vì Chu Tài Khâm không sợ thế lực ác. Bởi vì khen nên cố gắng phối hợp trong công việc. Ngay cả đám người bên dưới cũng yêu cầu phối hợp trong công tác nhưng Chu Tài Khâm vẫn muốn gây sự. Đây là điều Vương Trạch Vinh không thể nhận.

- Phó thị trưởng Vương lên chức rồi, phải mời khách đó.

Tiền Trạch Sơn là người Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân phái tới, sớm muộn cũng về đấy.

Quán Hà có một thói quen chỉ cần lên chức thì phải mời khách ăn mừng. Sau khi Vương Trạch Vinh lên làm phó thị trưởng thường trực đúng là chưa thực hiện.

Nghe thấy Tiền Trạch Sơn nói, Lưu Kiến cũng cười nói:

- Phó thị trưởng Vương, anh phải mời khách đó.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nếu mọi người đã yêu cầu thì tối nay tôi mời.

Chu Tài Khâm đi đến ngoài cửa nghe thấy tiếng cười nói bên trong, hắn không khỏi chấn động. Xem ra Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với các Phó thị trưởng này, chẳng qua không biết có mấy người là của hắn. Chu Tài Khâm đột nhiên cảm thấy lần này mình quá vội vàng.

Chu Tài Khâm cố lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười đi vào.

- Có gì mà náo nhiệt thế?

Chu Tài Khâm đi vào bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mọi người muốn tôi mời khách.

Chu Tài Khâm cười nói:

- Vậy không thể thiếu tôi rồi.

- Không vấn đề gì, Thị trưởng có thể tham gia thì tôi rất vui.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Chu Tài Khâm bắt tay mọi người rồi ngồi xuống.

Thấy Chu Tài Khâm ngồi xuống, mọi người biết hội nghị sắp bắt đầu nên yên lặng.

Liếc nhìn mọi người một vòng, Chu Tài Khâm lại tìm được cảm giác như lúc trước mình là Bí thư huyện ủy huyện Thiên Nguyên.

Chu Tài Khâm nói:

- Hội nghị hôm nay có mấy vấn đề. Bây giờ đã là cuối năm nên mọi việc rất bận. Vì để mọi người có một kỳ nghỉ tết tốt, thành phố quyết định phát tiền thưởng. Phương án cụ thể do cục Tài chính đưa ra, mọi người bàn một chút. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ báo cáo lên Thị ủy. Đây là khoản tiền không nhỏ, cũng may tài chính cũng được. Vấn đề thứ hai là thu hút sinh viên về nông thôn, việc này mặc dù do ban Tổ chức cán bộ phụ trách nhưng ủy ban cũng cần tham gia. Vấn đề thứ ba là nghiên cứu Cục Quản lý thị trường.

Vương Trạch Vinh ghi chép trong sổ, vẻ mặt rất bình thường.

Hôm qua Chu Tài Khâm gặp phải người Cục Quản lý thị trường đánh người đã truyền ra, mấy Phó thị trưởng ở đây có ai bình thường đâu. Nghĩ đến Chu Tài Khâm đột nhiên xuất hiện trên phố đông người, phần lớn đều đoán được mục đích của Chu Tài Khâm.

Khi Chu Tài Khâm nói đến vấn đề thứ ba, mọi người lén liếc nhìn Vương Trạch Vinh đang ghi chép. Mặc dù vấn đề này đứng thứ ba nhưng không ai dám coi thường, đây mới là nội dung quan trọng nhất trong hôm nay.

Một người cố ý mà gây chuyện, một người rất tự tin, mọi người đang chờ xem kết quả.

Chu Tài Khâm vừa nói vừa quan sát hội nghị. Thấy Vương Trạch Vinh vẫn cẩn thận ghi chép mà không biểu hiện gì, Chu Tài Khâm không khỏi thất vọng.

Hai vấn đề đầu rất nhanh được biểu quyết đồng ý. Cảnh sát ai lại phản đối chứ. Chỉ cần ủy ban có tiền, hơn nữa cũng quyết định bỏ tiền thì ai phản đối chứ.

Thấy hai việc này đã xong, mọi người biết trọng điểm đã đến.

Phòng họp liền trở nên yên tĩnh, mọi người đều đợi chuyện lớn xảy ra.

Quả nhiên Chu Tài Khâm ngẩng đầu nhìn mọi người một chút rồi nói:

- bây giờ nghiên cứu Cục Quản lý thị trường, tất cả mọi người đều biết Cục Quản lý thị trường đại biểu hình tượng một thành phố. Quán Hà muốn phát triển thì công tác quản lý thị trường phải đi trước. Gần đây quần chúng nhân dân không ngừng hỏi đến vấn đề chấp pháp của Cục Quản lý thị trường. Mới đầu tôi không tin nhưng hôm qua đi dạo một vòng thì đã gặp phải người của Cục Quản lý thị trường đánh người.

Nói dến đây Chu Tài Khâm vỗ mạnh vào bàn rồi nói:

- Nhân viên Cục Quản lý thị trường chúng ta chẳng lẽ đều như vậy sao? Đánh người trên phố thì có kỷ luật không. Lúc ấy tôi đã gọi cục trưởng Bành Khoát đến hiện trường.

Chu Tài Khâm hút một hơi thuốc rồi nói tiếp:

- Bành Khoát xử lý việc này như sau, nhận lỗi, bồi thường tiền, đình chỉ công tác nhân viên đánh người. Tôi muốn đưa ra một vấn đề, tại sao công tác Cục Quản lý thị trường lại có vấn đề như vậy? Tôi cho rằng đây là Cục Quản lý thị trường thiếu một lãnh đạo hết lòng phục vụ nhân dân. Trong lòng lãnh đạo không có nhân dân thì nhân viên mới vô kỷ luật như vậy. Chúng ta cần phải chỉnh đốn công tác Cục Quản lý thị trường. Tôi đề nghị có thể đưa ra một biện pháp chỉnh đốn Cục Quản lý thị trường hay không?

Chu Tài Khâm nói xong liền dừng một chút. Hắn muốn xem phản ứng của mọi người. Nhưng kết quả làm hắn bất đắc dĩ. Các nhân viên tham gia chỉ cúi đầu uống nước, ghi sổ, có người nhắm mắt suy nghĩ. Chu Tài Khâm nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy đối phương đang cúi đầu ghi chép.

Tình hình trong hội nghị làm Chu Tài Khâm rất không hài lòng, hắn lại cảm thấy không thể khống chế tình hình.

Quán Hà khác huyện Thiên Nguyên. Khi Chu Tài Khâm lên làm Bí thư huyện ủy thì rất nhiều người ủng hộ, hắn nói một câu thì người bên dưới đều chăm chú đánh giá. Sau khi thành Thị trưởng thì không một ai phối hợp.

Bởi vì Chu Tài Khâm mới đến Quán Hà nên chưa có ai là đồng minh. Chu Tài Khâm vốn nghĩ Tề Dược Cường cũng là người mới đến như mình thì sẽ phối hợp vài câu, nhưng thấy Tề Dược Cường đang nhắm mắt, Chu Tài Khâm không khỏi thầm mắng.

Chu Tài Khâm đột nhiên thấy rất vô lực.

- Trạch Vinh, anh nói xem.

Chu Tài Khâm liền điểm danh Vương Trạch Vinh, yêu cầu hắn phát biểu.

Vương Trạch Vinh bỏ bút xuống rồi nói:

- Mọi người cũng biết công tác quản lý thị trường do tôi phụ trách, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Nói xong Vương Trạch Vinh lại cầm bút viết tiếp, sau đó lấy bao thuốc ra đưa cho mọi người.

Chu Tài Khâm thấy một hiện tượng, khi Vương Trạch Vinh ngẩng đầu định nói chuyện thì mấy người trở nên nghiêm túc giống như tên này mới là Thị trưởng vậy. Điều này làm Chu Tài Khâm raadts bất mãn.

- Được, mọi người nói đi.

Chu Tài Khâm thấy Vương Trạch Vinh không có ý phát biểu liền nói với mọi người.

Lưu Kiến đã nhìn ra đây là Chu Tài Khâm muốn thử dò xét thực lực của Vương Trạch Vinh, đây chính là hành vi công nhiên khiêu khích. Vương Trạch Vinh không tiện nói thì mình phải đứng ra. Lưu Kiến biết mình dù như thế nào cũng là người Vương hệ. Vào lúc này nhất định cần người đứng ra phản kích, nhiệm vụ này chỉ có thể là do mình.

Ngay khi Lưu Kiến định phát biểu thì chỉ nghe Phó thị trưởng Lý Nhân Khánh nói:

- Tôi xin nói một chút.

Hắn nói ra như vậy làm mọi người ngẩn ra một chút, sao lại là hắn nhảy ra trước.

Thấy không phải là Lưu Kiến nói trước, Chu Tài Khâm thở dài một tiếng. Theo hắn nghĩ người đầu tiên nhảy ra nói giúp Bành Khoát sẽ là Lưu Kiến, không ngờ lại là Lý Nhân Khánh. Chu Tài Khâm cũng hiểu một chút về Lý Nhân Khánh. Người này ở vị trí Bí thư huyện ủy khá được, năng lực là có, sau này do Trương Tùng giúp đỡ nên đã thành Phó thị trưởng. Lý Nhân Khánh có lẽ không có chỗ dựa, mình sau này phải kéo vào mới được.

- Được, lão Lý nói đi.

Chu Tài Khâm cổ vũ đối phương. Hắn đoán Lý Nhân Khánh không muốn người của Vương Trạch Vinh đứng ra, đây là giúp mình.

- Tôi thấy công tác của Cục Quản lý thị trường như sau. Chuyện này phải điều tra một chút xem nhân viên của chúng ta có làm theo quy định không. Nếu như tất cả đều theo quy định thì không thể nói bọn họ sai. Hơn nữa mọi người cũng biết khó khăn trong công tác quản lý thị trường. Nếu như bọn họ bị thiệt trong khi chấp pháp, chúng ta là lãnh đạo phải ủng hộ chứ không phải phê bình bọn họ. Theo tin tức tôi biết lần này chấp pháp theo đúng quy định, trước đó không sai. Ra tay đánh trước là người của quán, sau đó nhân viên Cục Quản lý thị trường mới ra tay đánh trả. Việc này về lý thì không đúng, nhưng về tình thì đúng. Hơn nữa từ khi đồng chí Bành Khoát đảm nhiệm công tác Cục Quản lý thị trường, tôi thấy không có gì đáng để chỉ trích.

Lý Nhân Khánh từ từ nói và nhằm thẳng vào Chu Tài Khâm.

Đây là trực tiếp phản đối Chu Tài Khâm.

Nghe Lý Nhân Khánh nói, Chu Tài Khâm vô cùng tức giận, không ngờ người đầu tiên nhảy ra phản đối hắn lại là Lý Nhân Khánh.

Vương Trạch Vinh vẫn chăm chú lắng nghe, bây giờ nghe Lý Nhân Khánh nói như vậy, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu với đối phương.