Quan Khí​

Chương 612




Đây là nhà hàng cao nhất Phượng Hải, ngồi trên tầng cao nhất có thể thấy hết toàn cảnh thành phố

- Vương ca, nơi này thế nào? Cũng được đó chứ?

Tiền Thanh Chí cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không nói gì, chỉ nghe Diệp Ba nói:

- Ở Thường Hồng lâu như vậy, mỗi ngày ngoài rác rưởi thì toàn đồ bỏ, cả người tôi rất khó chịu. Bây giờ ngồi ở đây, tâm trạng đúng là khác hẳn.

Mấy người bọn họ rất chú tâm xây dựng mấy tiểu khu tại Thường Hồng, sau khi động đất cần chính là tốc độ. Vì giúp Vương Trạch Vinh nên bọn họ coi như lần đầu tiên dụng tâm làm việc.

Vương Tú Toàn nói:

- Nếu như vừa chơi gái vừa ngắm cảnh ở đây thì thật sảng khoái.

Vừa nói trên mặt liền lộ ra vẻ rất thỏa mãn như y đang chơi gái vậy.

- Ha ha, đề nghị này của ông được đó. Hay là tôi bố trí mấy người đẹp đến, mọi người thử một lần xem sao?

Trịnh Tuệ Kiệt rất sung sướng mà phụ họa.

Tiền Thanh Chí nói:

- Các vị, tôi đã nói với phó giám đốc Điền gọi nhân viên ngân hàng đến đây, mọi người có thể từ từ hưởng thụ.

Nghe thấy hắn không ngờ bố trí nhân viên công sở, mắt mấy tên kia đều sáng rực lên.

Hầu Dã nói:

- Một tên phó giám đốc mà dám loạn dụng chức quyền, không biết các cô gái kia có bị ép buộc không?

Tiền Thanh Chí nói:

- Cái gì chứ, gì mà tự nguyện hay không. Yên tâm đi, coi trọng ai thì giúp người ta một ít, các cô ấy sẽ rất cảm ơn. Chúng ta là con cháu nhà gia giáo, sao có thể làm chuyện ép buộc cơ chứ.

Diệp Ba nói:

- Đây là hủ bại.

Nói đến đây, trên mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng.

Tiền Thanh Chí nói:

- Được rồi, trong nước còn tốt đó, ông không nhìn nước Nhật Bản bên cạnh đi, chơi càng sướng hơn. Mấy hôm trước tôi đọc báo thấy một nội dung không thể không than thở.. Một Chủ tịch công ty không ngờ yêu cầu hơn một ngàn nhân viên trần truồng đi làm. Mẹ nó chứ, đó là cảnh gì chứ?

Mã Hạo Dân thở dài nói:

- Đúng là mở rộng tầm mắt, không biết công ty này khi gặp người có phải cũng trần trồng không nhỉ?

Nghe mấy tên này càng lúc càng lung tung, Vương Trạch Vinh ho khan một tiếng rồi nói:

- Không nên nói linh tinh nữa, tôi tìm các chú đến đây là có việc nhờ các chú giúp.

Ngô Uy Hoa nói:

- Không phải chỉ là đắc tội Phú Thì Cách thôi sao? Có gì cơ chứ, nhà bọn họ bây giờ bận lắm, đâu thể quản đến anh.

Hắn tưởng Vương Trạch Vinh lo đắc tội với Phó bí thư Tỉnh ủy Phú Thì Cách sẽ khó khăn, việc này bọn họ đương nhiên biết.

Vương Trạch Vinh vốn muốn nói chuyện công nghệ cao, nghe thấy bọn họ nói như vậy liền động tâm nói:

- Phú gia sao rồi?

Ngô Uy Hoa cười nói:

- Vương ca, việc này là do anh gây ra, anh sao không biết?

Vương Trạch Vinh nói:

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Ngô Uy Hoa nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Anh thật sự không biết sao?

- Nói mau đi, rốt cuộc là có việc gì?

Vương Tú Toàn nói chen vào:

- Để tôi nói đi, Phú Dũng không phải có một thằng bạn thân lấy được hạng mục ở Thường Hồng sao?

Việc này Vương Trạch Vinh biết, hắn đã ra lệnh thu công trình kia về nên gật đầu nói:

- Tôi biết, giám đốc công ty kia tên là Chương Bách Cương, nghe nói công trình này là do y lấy được từ chỗ Phú Dũng.

Vương Tú Toàn nói:

- Sở công an đã bắt được chứng cứ buôn lậu của tên này, hơn nữa đã bắt y. Sau khi y bị bắt và khai ra rất nhiều thứ có giá trị, trong đó có một điều là rất nhiều chuyện đều là Phú Dũng bày ra và tham dự. Ngoài ra Chương Bách Cương còn thuê cả xã hội đen.

Nghe đến đây Vương Trạch Vinh liền hiểu một chút, kéo Phú Dũng ra, vậy Phú Thì Cách sẽ như thế nào?

Ngô Uy Hoa cười nói:

- Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua lần này có người muốn gây khó dễ Phú gia một chút.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bảo sao đến bây giờ vẫn không thấy Phú Thì Cách có động tĩnh gì, mình còn tưởng là đã xong rồi.

Ngô Uy Hoa nói tiếp:

- Tôi nhận được tin tức là có người thấy thế lực của Phú gia tại Trung ương không nhỏ, hy vọng mượn việc này chèn ép một chút. Đương nhiên cũng là do lợi ích gây ra hết. Vương ca, việc này anh chưa thể tham gia vào, phát triển Thường Hồng mới là quan trọng.

Vương Trạch Vinh biết lời này nhất định là mấy người như bố Ngô Uy Hoa nói, hắn cười nói:

- Chỉ cần chưa ảnh hưởng đến tôi là được.

Hắn lúc này coi như thở dài một tiếng. Từ việc này có thể thấy Uông gia và mấy thế lực khác đang làm khó Phú gia, đây hoàn toàn là vì chuyện bầu cử khóa tới.

Hầu Dã nói:

- Vương ca, anh hôm nay hẹn mọi người đến đây là có việc gì thế?

Vương Trạch Vinh vốn đang định nói chuyện nên lập tức nói ra.

- Là như thế này, Thường Hồng được xác định xây dựng làm Thành phố công nghệ cao. Mặc dù việc này Trung ương và tỉnh sẽ có bố trí, cũng sẽ đưa một vài hạng mục tới, nhưng chủ yếu phải dựa vào chính bản thân Thường Hồng. Bây giờ đã có chính sách xúc tiến phát triển công nghệ cao, thiếu chính là công ty lĩnh vực này đến đầu tư. Tôi muốn bàn với các cậu xem có thể kéo vài công ty có thực lực không?

Diệp Ba nói:

- Vương ca, anh nói ý của mình ra đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Sau khi chúng tôi nghiên cứu thì cho rằng đối với Thường Hồng mà nói điểm quan trọng nhất định phải có sản nghiệp do mình nắm trong tay, tiếp theo là thu hút các tập đoàn lớn của nước ngoài vào đầu tư, sau đó là phát triển đầu tư mạo hiểm để giúp đỡ một vài công ty công nghệ có tiềm năng.

Diệp Ba nói:

- Thường Hồng muốn phát triển đầu tiên phải có người dẫn đầu, nếu có điều này thì ngành đó mới có thể hình thành.

Tiền Thanh Chí nói:

- Điều này tôi không rõ mấy, tất cả nghe Vương ca.

Đám thiếu gia thấy Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển nên bắt đầu chỉ là chơi đùa theo Vương Trạch Vinh học Thái cực quyền, bây giờ đã gắn chặt lợi ích của mình vào Vương Trạch Vinh.

Diệp Ba suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vương ca, tôi nghĩ một chút. Thường Hồng đã được Trung ương xác định làm Thành phố công nghệ cao, chính sách nhất định là rất tốt, đồng thời Trung ương cũng sẽ trợ giúp công nghệ cao, điều này không có tác dụng mấy với chúng ta. Chẳng qua tôi biết một việc Trung Quốc cũng không phải không có kỹ thuật mà thiếu tài chính ủng hộ. Tôi tin nếu có tài chính ủng hộ, rất nhiều hạng mục không kém gì nước ngoài. Tôi đã tìm hiểu thì thấy rất nhiều công nghệ đã đăng ký bản quyền nhưng không được áp dụng.

Vương Trạch Vinh về cơ bản hiểu ý của Diệp Ba. Lúc này Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Ông nói thẳng đi, làm như thế nào?

Diệp Ba cười nói:

- Ông gấp quá đó, chúng ta không phải có chút tiền sao? Sao không lợi dụng khoản tiền này, lợi dụng ưu thế đầu tư của Thường Hồng, thành lập tập đoàn đầu tư công nghệ cao mạo hiểm, tìm kỹ thuật, lựa chọn kỹ thuật có tiềm năng mà đầu tư. Tôi tin rằng đầu tư không nhiều nhưng sẽ có lợi nhuận rất lớn.

Mắt Tiền Thanh Chí sáng rực lên mà nói:

- Tài chính của chúng ta có thể xây dựng ra các hạng mục rồi sẽ thu mua một vài công ty, tổng hợp công nghệ lại, không biết chừng sẽ kiếm rất nhiều tiền.

Ngô Uy Hoa nghe Tiền Thanh Chí nói như vậy liền khen:

- Lão Tiền nói rất đúng, tôi thấy việc này rất được. Hay là mỗi người chúng ta đầu tư 200 triệu thử xem sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Biến Thường Hồng thành trụ sở công nghệ cao, đây đúng là biện pháp rất tốt.

Hầu Dã nói:

- Chúng ta ở đây có cả Vương ca là tám người, nếu thêm Uông Phỉ thì là chín người, mỗi người 200 triệu, tổng cộng là một tỷ tám. Chẳng qua chúng ta tốt nhất nên mời một giám đốc chuyên nghiệp phụ trách công ty.

Ngô Uy Hoa nói:

- Mấy người chúng ta phải tìm một nhân tài mới được, nếu không sẽ mất mặt.

Vương Trạch Vinh vốn không muốn tham gia vào, nhưng nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy liền lập tức nghĩ đến Tiểu Giang. Để Tiểu Giang đi về thay thế mình thì là sự lựa chọn rất thích hợp.

Mấy người càng nói càng sôi nổi, đặt ra mấy phương hướng phát triển cho công ty sắp thành lập. Một là khai thác công nghệ cao, hai là thu hút công ty nước ngoài vào.

Đám người này đều đã làm ăn lâu dài, càng nói càng thấy cơ hội và tương lai. Vương Trạch Vinh không bằng bọn họ ở mặt này nên chỉ có thể ngồi bên mà nghe.

Vương Trạch Vinh thấy bọn họ hưng phấn như vậy thì khá vui vẻ. Chỉ cần bọn họ nguyện ý làm, ngành công nghệ cao của Thường Hồng nhất định sẽ phát triển. Mấy người này quan hệ rất rộng, nếu làm tốt thì dễ hơn người bình thường rất nhiều.

Sau khi bàn bạc xong, Ngô Uy Hoa nói:

- Vương ca, anh phải mau tìm người thay mặt mình đi, còn có cũng phải chuẩn bị 200 triệu đấy. Nếu không đủ thì bọn này cho anh vay.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Việc của tôi thì không vấn đề gì, chẳng qua sau này tôi không thể làm cùng mọi người.

Vương Tú Toàn nói:

- Bọn này về sau phải dựa vào anh. Anh không cần làm gì, chỉ cần đứng sau là được rồi.

Vương Trạch Vinh nhìn những người này và biết quần thể lợi ích khổng lồ coi như đã chính thức hình thành. Có quần thể này thì mọi người mới coi như cùng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.