Quan Khí​

Chương 620




Vương Trạch Vinh có cái nhìn khá lớn đối với Cục trưởng cục Công an Tra Tiểu Vĩ. Hắn phát hiện Tra Tiểu Vĩ qua lại rất gần với Hàn Chính Cương. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không thể khống chế được cục Công an.

- Thông báo ngày mai tôi đến cục Công an nghe báo cáo công việc.

Vương Trạch Vinh nói với thư ký Thường Tiến Duy.

Nhìn Thường Tiến Duy đi ra, Vương Trạch Vinh lắc đầu, thư ký tạm thời này xem ra không dùng được rồi. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút liền gọi Khương Tắc Xương lại, yêu cầu Khương Tắc Xương tìm một thư ký mới cho mình.

Tuy rằng Khương Tắc Xương bây giờ đã sang Văn phòng ủy ban công tác nhưng Vương Trạch Vinh dùng quen nên có việc sẽ sai Khương Tắc Xương đi làm.

Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư, gần đây tôi phát hiện một nhân tài, chẳng qua không biết ngài có dùng không?

Thấy Khương Tắc Xương chần chờ như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh học cách nói chuyện ấp a ấp úng như vậy từ bao giờ, có chuyện gì thì nói đi.

Khương Tắc Xương nói:

- Người này vốn là thư ký của Bí thư huyện ủy Nguyên Lâm - Vương Bội Tuyền. Vị Bí thư này đã sang thành phố khác làm Phó thị trưởng thường trực, không biết vì nguyên nhân gì mà không đưa đi mà lại đến khu Khai Phát trong huyện làm một Chủ nhiệm. Theo tôi biết bây giờ Bí thư huyện ủy trước đó bởi vì không hòa hợp với Vương Bội Tuyền nên cũng giận lây và điều chỉnh tên này đến phòng Thủy Lợi làm Trưởng phòng.

Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:

- Anh biết người này?

Khương Tắc Xương có chút xấu hổ mà nói:

- Cái gì cũng không giấu được Bí thư Vương, đó là bạn học của tôi. Chẳng qua năng lực rất được.

Nghe thấy thế nên Vương Trạch Vinh nói:

- Anh đưa tình huống và mấy bài viết của người này cho tôi xem.

Khương Tắc Xương vui vẻ nói:

- Tôi lập tức đi tìm.

Khương Tắc Xương đi về văn phòng của mình rồi gọi cho Tô Hành Chỉ.

- Hành Chỉ, lần này ông phải mời khách đó, tôi vừa đề cử ông với Bí thư Vương.

Khi nhận được điện thoại của Khương Tắc Xương, Tô Hành Chỉ đang ngồi trong văn phòng.

Hôm nay Tô Hành Chỉ bị Chu Nghênh Tùng phê bình trong hội nghị. Đây là do Chu Nghênh Tùng kiểm tra công việc phòng Thủy Lợi liền phê bình, đây hoàn toàn làm cho Tô Hành Chỉ mất mặt. Nhưng Chu Nghênh Tùng là Bí thư huyện ủy, mình căn bản không có cách nào. Tô Hành Chỉ biết đây là Chu Nghênh Tùng chuẩn bị điều mình đi.

- Làm sao bây giờ?

Tô Hành Chỉ ngồi đó mà suy nghĩ, ý nghĩ đi theo Vương Bội Tuyền lại hiện lên trong đầu. Y có chút hối hận vì không theo lão lãnh đạo. Thư ký của một Phó thị trưởng thường trực còn tốt hơn tình hình của mình bây giờ rất nhiều.

- Trưởng phòng Tô, tôi đã nói chuyện với mấy Phó Trưởng phòng thì đội trưởng đội giám sát Thủy lợi Khâu Quốc Chí sẽ về hưu, Hoàng Xã Giang ở văn phòng đảm nhiệm chức vụ này, anh thấy thế nào?

Nhìn Đái Chính Cương cười hì hì đi vào, Tô Hành Chỉ không khỏi bực bội. Đái Chính Cương gần đây không coi hắn vào đâu vì có Bí thư huyện ủy Chu Nghênh Tùng ủng hộ. Hôm nay mặc dù đến hỏi mình nhưng thực ra bởi vì không ngừng bị đối phương chèn ép nên Tô Hành Chỉ gần như không còn bao quyền lực ở đây.

Tô Hành Chỉ cố nhẫn nhịn mà nói:

- Được rồi, nếu mọi người đồng ý thì tôi không có ý kiến.

Đái Chính Cương cười ha hả rời đi. Y đang rất đắc ý, hôm nay Bí thư Chu làm Tô Hành Chỉ mất mặt trong hội nghị, xem ra Tô Hành Chỉ sắp mất chức rồi.

Tô Hành Chỉ nhận được điện thoại của Khương Tắc Xương thì vừa lúc Đái Chính Cương rời đi.

Nghe thấy tin này Tô Hành Chỉ rất vui vẻ nói:

- Lão Khương, Bí thư Vương nói như thế nào?

Khương Tắc Xương nói:

- Tôi đã nói giúp cậu rất nhiều, bây giờ quan trọng là xem cậu thôi. Bí thư Vương muốn xem ít bài viết của cậu, cậu lập tức mang lên thành phố.

Tô Hành Chỉ lập tức đồng ý, các thứ trong văn phòng nên hắn cầm lấy và chạy ra ngoài.

Thấy Đái Chính Cương đi ra, Chánh văn phòng Điền Trấn Hùng đi theo, thấy xung quanh không có ai liền nhỏ giọng nói với Tô Hành Chỉ:

- Trưởng phòng Tô, tôi nghe thấy ít lời không tốt với Trưởng phòng, cần chú ý.

Hắn là người của Tô Hành Chỉ, đương nhiên rất chú tâm đến tình hình của Tô Hành Chỉ. Gần đây sau khi thấy tình hình của Trưởng phòng, y cũng lo lắng vì tiền đồ của mình.

Tô Hành Chỉ nói:

- Tôi ra ngoài có việc, có chuyện gì gọi điện cho tôi.

- Xin Trưởng phòng yên tâm, có tình hình gì tôi lập tức báo cáo.

Xe rất nhanh lên thành phố, Tô Hành Chỉ có chút lo lắng, mình nếu như có thể thành thư ký của Bí thư Vương thì coi như hoàn toàn xoay người. Nhìn Khương Tắc Xương bây giờ đó, chỉ là thư ký của Vương Trạch Vinh, trước không tốt hơn mình mà giờ đã là Chánh văn phòng Ủy ban thành phố.

Khương Tắc Xương đề cử Tô Hành Chỉ với Vương Trạch Vinh là do coi trọng năng lực của người này. Dù là học đại học hay là bây giờ thì Tô Hành Chỉ cũng giỏi hơn hắn. Nếu không vì bạn gái thì có lẽ bây giờ Tô Hành Chỉ cũng giống như mình.

Cầm lấy mấy bài viết mà Tô Hành Chỉ đưa cho, Khương Tắc Xương cười nói:

- Ông được đó, đăng nhiều bài báo như vậy đấy.

Tô Hành Chỉ mặc dù là biến hoá của Khương Tắc Xương nhưng vẫn tỏ vẻ cung kính:

- Sao có thể so sánh với ông anh.

- Được rồi, hôm nay ông đừng về. Tôi đưa mấy thứ này cho Bí thư Vương xem, có lẽ Bí thư Vương sẽ gặp ông. Ông chuẩn bị đi.

Khương Tắc Xương biết Vương Trạch Vinh bây giờ rất muốn mau chóng tìm thư ký, nên lập tức đến chỗ Vương Trạch Vinh.

Đặt bài viết của Tô Hành Chỉ xuống một bên, Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư Vương, đây là mấy bài báo của Tô Hành Chỉ mấy năm qua.

- Để tôi xem xem.

Lịch của Vương Trạch Vinh hôm nay không nhiều, hắn cũng không xem bài báo của Tô Hành Chỉ mà cầm lấy một bản báo cáo mà tên này viết cho Bí thư huyện ủy.

Vương Trạch Vinh không muốn tìm một thư sinh mà là một thư ký có đủ năng lực. Hắn biết một bản báo cáo mặc dù không bằng một bài báo nhưng lại tỏ rõ năng lực của một người.

Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Từ thứ này có thể thấy Tô Hành Chỉ hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo, sau đó từ mấy thứ này có thể thấy tác phong cẩn thận trong công việc của Tô Hành Chỉ. Hơn nữa cũng có thể thấy Tô Hành Chỉ là người linh hoạt trong công việc.

Bây giờ cần xem miệng lưỡi và năng lực hành động của người này.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Khương Tắc Xương rồi nói:

- Anh gọi anh ta lại đây.

Khương Tắc Xương khá vui vẻ, điều này nói rõ về cơ bản Vương Trạch Vinh đã muốn chọn Tô Hành Chỉ:

- Tôi bảo cậu ta tối đến nhà Bí thư hay là bây giờ đến văn phòng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hay là đến nhà tôi đi.

Trong nhà Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Tô Hành Chỉ một lúc rồi nói:

- Tại sao anh không cùng đi với Vương Bội Tuyền?

Không ai ngờ Vương Trạch Vinh lại hỏi như vậy, Khương Tắc Xương lập tức có chút lo lắng. Nếu Tô Hành Chỉ trả lời không tốt thì chuyện này sẽ xong, trong lòng mặc dù lo lắng nhưng không dám nói gì.

Tô Hành Chỉ cũng rất lo lắng, hắn thật không ngờ Vương Trạch Vinh lại nói như vậy.

- Bí thư Vương, Bí thư Vương Bội Tuyền trước khi đi cho tôi hai con đường. Một là ở lại huyện hay sang thành phố kia. Tôi ở lại là do bạn gái của mình, ngoài ra là Bí thư Vương Bội Tuyền hy vọng tôi có thể làm tốt khu Khai Phát do một tay Bí thư Vương Bội Tuyền làm ra. Đáng tiếc tôi không hoàn thành nhiệm vụ.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, xem ra Tô Hành Chỉ là người trọng tình cảm, không tùy tiện phản bội lãnh đạo.

- Nghe nói Chu Nghênh Tùng điều anh từ Chủ nhiệm khu Khai Phát đến làm Trưởng phòng Thủy Lợi, anh có ý kiến gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Tô Hành Chỉ nói:

- Đây là quyết định của Huyện ủy, tôi phục tùng phân công.

- Anh không có suy nghĩ gì sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Tô Hành Chỉ nói:

- Không có suy nghĩ là giả, nhưng Huyện ủy đã có quyết định thì tôi sẽ chấp hành.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Anh là người huyện Nguyên Lâm, anh có cái nhìn gì với Huyện ủy này thì cứ nói ra cho tôi nghe.

Tô Hành Chỉ thầm nói mình dám tùy tiện nói ra sao? Đây hoàn toàn là Vương Trạch Vinh bố trí một cái bẫy cho mình chui vào. Nếu như thật sự nói chuyện của Huyện ủy ra, nhất là nói bậy về Chu Nghênh Tùng thì chức thư ký này sẽ bốc hơi. Tô Hành Chỉ cẩn thận nói:

- Mỗi một bộ máy đều có biện pháp của mình. Là lãnh đạo cơ sở, tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Huyện ủy. Bởi vì công tác của tôi chỉ ở mức cực hạn nên không tiện nói gì. Tôi sợ rằng nói ra sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh nói:

- Được, cứ như vậy đi.

Nhìn hai người rời đi, Vương Trạch Vinh đã có quyết định tạm thời dùng Tô Hành Chỉ.

Sau khi ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, sau lưng Tô Hành Chỉ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nói với Khương Tắc Xương:

- Bí thư Vương hỏi thật khó trả lời.

Khương Tắc Xương nói:

- Trở về chuẩn bị một chút, tôi đoán Bí thư Vương đã coi trọng ông.

Tô Hành Chỉ khó hiểu hỏi:

- Ông sao lại nhìn ra?

Khương Tắc Xương nói:

- Ông hôm nay trả lời rất tốt, nếu như ông tùy tiện bình luận công việc trong huyện thì coi như mất chức thư ký. Tôi cũng lo lắng cho ông.

Tô Hành Chỉ về đến huyện đã là nửa đêm, trong đầu vẫn suy nghĩ lại lời nói của Bí thư Vương, càng nghĩ càng thấy trong câu hỏi của Bí thư Vương có không ít cái bẫy. Cũng may mình chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì khó vượt qua kiểm tra.

- Hành Chỉ, hôm nay anh đi đâu thế, người ta lo muốn chết.

Bạn gái Khương Tắc Xương sớm đã ở chung với hắn, hôm nay cả ngày không thấy, gọi điện thì tắt mắt nên rất lo lắng. Thấy Tô Hành Chỉ về, Lý Vân Lệ quan tâm mà hỏi.

Tô Hành Chỉ cười nói:

- anh có thể có việc gì chứ, chẳng qua chỉ là lên thành phố mà thôi.

Nghe thấy Tô Hành Chỉ lên thành phố, Lý Vân Lệ thở dài nói:

- Hành Chỉ, đều do em đòi ở lại Nguyên Lâm. Nếu không thì cuộc sống của anh không khổ sở như vậy đâu.

Tô Hành Chỉ nói:

- Không có gì đâu, không phải anh có một người vợ xinh đẹp sao?

- Sau này em sẽ không ảnh hưởng đến anh nữa, anh đi đâu em sẽ theo anh đến đó. Nghe nói Chu Nghênh Tùng kia muốn điều anh đi, nếu không được thì đừng làm quan nữa. Hai vợ chồng chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, hoặc lên tỉnh làm thuê. Em không tin với năng lực của anh lại đói.

Lý Vân Lệ ôm Tô Hành Chỉ mà nói.

Tô Hành Chỉ trêu chọc:

- Chẳng may không tìm được việc thì sao?

Lý Vân Lệ nói:

- Hay là anh đi nhờ Bí thư Vương Bội Tuyền một chút đi. Bí thư Vương Bội Tuyền nhất định sẽ nhận anh, em lần này nhất định đi cùng anh.

Thấy Lý Vân Lệ vẫn rất yêu dù mình đang thất thế, Tô Hành Chỉ thầm nghĩ mình chọn đúng rồi.

Hôm sau khi đi làm, Bí thư huyện ủy nhận được thông báo của Chánh văn phòng Thị ủy gọi tới, yêu cầu Chu Nghênh Tùng bố trí công tác của Tô Hành Chỉ, hơn nữa nói Tô Hành Chỉ sẽ thành thư ký của Bí thư Vương Trạch Vinh.

Nhận được cuộc điện này, Chu Nghênh Tùng ngồi ngẩn ra đó một lúc. Nhớ đến thái độ của mình với Tô Hành Chỉ, y không khỏi bực bội. Sao Tô Hành Chỉ lại thành thư ký của Vương Trạch Vinh.

- Mời đồng chí Tô Hành Chỉ lại đây?

Cố điều chỉnh tâm trạng, Chu Nghênh Tùng nói với thư ký.

Thư ký cũng cảm thấy khó hiểu, hôm nay làm sao thế này, Bí thư Chu không ngờ dùng chữ “mời” đối với Tô Hành Chỉ.

Nhìn Tô Hành Chỉ đi vào, Chu Nghênh Tùng tươi cười đi tới chủ động bắt tay Chu Nghênh Tùng rồi nói:

- Đồng chí Tiểu Tô, công tác ở phòng Thủy Lợi rất tốt. Từ sau khi đồng chí đến phòng Thủy Lợi, phòng đã có không ít thành tích, mau ngồi xuống.

Vừa nói vừa bắt tay Tô Hành Chỉ, tay kia dìu Tô Hành Chỉ ngồi xuống.

Chẳng lẽ đã thành? Tô Hành Chỉ nhìn bộ dạng này của Chu Nghênh Tùng mà rất kích động.

- Tiểu Triệu, mau rót nước cho Trưởng phòng Tô.

Chu Nghênh Tùng lớn tiếng nói với thư ký đang trợn mắt há mồm đứng bên.

- Tiểu Tô, cậu cũng biết tôi vốn bận rộn công việc nên không quan tâm tốt, nếu có chỗ nào không ổn thì cậu thông cảm.

Tô Hành Chỉ cười nói:

- Bí thư rất quan tâm đến tôi.

Nghe thấy thế, Chu Nghênh Tùng nhìn Tô Hành Chỉ rồi cười ha hả:

- Tiểu Tô, cậu là người Nguyên Lâm, nghe nói em trai cậu công tác ở xã, gần đây Ủy ban muốn điều chỉnh, tôi dự định điều cậu ta lên Ủy ban huyện công tác. Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.

- Em trai tôi mới công tác có vài tháng, năng lực cũng không được nên cần rèn luyện thêm.

- Ha ha, cậu không được rồi. Tôi biết biểu hiện của em trai cậu rất được. Cứ quyết định như vậy đi, tôi phụ trách.

Không đợi Tô Hành Chỉ nói gì, Chu Nghênh Tùng nói thêm:

- Đồng chí Lý Vân Lệ có biểu hiện rất tốt tại Huyện đoàn, tôi đã suy nghĩ và thấy nên thêm trọng trách. Chức Phó bí thư Huyện đoàn sẽ khá thích hợp với cô ấy.

Thấy Chu Nghênh Tùng rất rõ ràng dùng lợi ích để tạo quan hệ với mình, Tô Hành Chỉ không còn gì để nói. Hai việc này mình không thể từ chối, làm như thế nào giờ?

- Cảm ơn Bí thư quan tâm. Tôi tin bọn họ cũng sẽ giống tôi, rất hài lòng với phân công của tổ chức.

Tô Hành Chỉ cũng không nghĩ đắc tội với Chu Nghênh Tùng.

[/FONT]