Quan Khí​

Chương 693




Đang khi cán bộ tỉnh Giang Sơn tranh nhau đứng về phía Hồng Quân thì không ai biết Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Long Cảm Tình dẫn một tổ công tác lặng lẽ đến tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh được Ngô Uy Hoa gọi điện tới nói cho việc này:

- Vương ca, tỉnh Giang Sơn sẽ chấn động rồi.

Mấy tên thiếu gia này có tin rất nhanh. Người của Ủy ban kỷ luật Trung ương vừa đến tỉnh Giang Sơn, bọn họ lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đang thầm nghĩ có mấy người bạn tỉnh Giang Sơn cũng có lợi đó chứ.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tình huống gì vậy?

Ngô Uy Hoa nói:

- Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương – Long Cảm Tình dẫn tổ công tác đã đến tỉnh Giang Sơn điều tra chuyện họ hàng của Hồng Quân.

Đã tới rồi.

Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng.

- Vương ca, tôi nghe lão gia tử nói lần này Hồng Quân dù qua cửa cũng không thể tiến bộ. Vợ và con y có nhiều vấn đề. Anh nói Hồng Quân sao lại có vợ con như vậy chứ?

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cười thầm trong lòng. Đám Ngô Uy Hoa này có ai tốt hơn chứ, đều là đám thiếu gia. Lại nghĩ đến mình, Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hĩa. Đến trình độ nhất định thì việc rất nhỏ cũng có thể bị đối thủ lợi dụng. Bản thân Hồng Quân không có vấn đề gì. Đáng tiếc vợ và con y quá tham.

Chính trị thực ra rất kỳ quái, khó đôi khi chuyện rất lớn hóa thành nhỏ, nhưng một việc người ta nghĩ không ảnh hưởng gì lại thành việc quá lớn.

Nghĩ đến Hồng Quân, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình huống của mình. Điểm lo nhất của hắn bây giờ là bố mẹ, cũng may bọn họ không tham như vợ Hồng Quân, chỉ bị người ta lợi dụng một chút mà thôi. Vương Trạch Vinh quyết định phải đưa hai người sớm rời khỏi huyện Khai Hà.

Sau khi có tin này, Vương Trạch Vinh càng tự tin. Y không rõ ràng bây giờ Hồng Quân có cảm giác như thế nào, nói vậy Hồng Quân cũng có thể biết là do Uông Nhật Thần ra tay.

Sau khi nghe điện xong, Vương Trạch Vinh đi vào phòng hội nghị.

Các thường vụ đã sớm tới, Hội nghị thường ủy hôm nay nghiên cứu việc lựa chọn Phó chánh văn phòng Ủy ban.

Chánh văn phòng Ủy ban là Khương Tắc Xương, một Phó chánh văn phòng khác là Lưu Băng Lệ - chị ta sắp về hưu và không dựa vào phía nào, một lòng vì công việc. Chị ta mặc dù không là người của Vương Trạch Vinh nhưng hắn thấy đối phương có năng lực mạnh, làm việc nghiêm túc nên mới giữ đối phương. Cứ như vậy Phùng Triêu Lâm cảm thấy người phụ nữ này dựa vào Vương Trạch Vinh. Y là Thị trưởng mà văn phòng không có ai là người của mình, Phùng Triêu Lâm rất khó chịu với việc này. Nghĩ tới Khương Tắc Xương luôn báo cáo việc của mình với Vương Trạch Vinh, y rất muốn đưa người của mình vào Văn phòng ủy ban.

Sau khi bàn với Cận Hình Đào, Phùng Triêu Lâm dự định đề bạt một Chánh văn phòng Huyện ủy bên dưới lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban, chỉ cần việc này thành công thì mình sẽ khiến Khương Tắc Xương mất quyền và khống chế được Văn phòng ủy ban vào tay.

Việc này Vương Trạch Vinh căn bản không thể để Phùng Triêu Lâm thành công. Hắn bây giờ coi như suy nghĩ nhất định phải diệt tất cả ý đồ của đối thủ. Hắn biết Phùng Triêu Lâm muốn từ từ bồi dưỡng người của mình và khiến Khương Tắc Xương mất quyền.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh tổ chức Hội nghị thường ủy hôm nay là muốn quan sát tình hình các thường vụ một chút.

Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá rồi dự định xem mọi người nói như thế nào.

Cận Hình Đào nói đầu tiên:

- Theo sự phát triển của Thường Hồng, công tác của Ủy ban càng lúc càng nặng. Ban Tổ chức cán bộ đã nghiên cứu và được Phó bí thư Các đồng ý, cũng đã báo cáo với Bí thư Vương và đưa ra hai sự lựa chọn cho chức Phó chánh văn phòng Ủy ban. Tôi sẽ giới thiệu hai đồng chí cho mọi người thảo luận.

Cận Hình Đào rất nhanh giới thiệu tình hình hai ứng viên.

Mọi người vừa nghe Cận Hình Đào nói vừa quan sát thái độ của Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm. Đừng nhìn đây là hai ứng viên, người bên trước là người của Phùng Triêu Lâm, người phía sau là trung lập, đây là người có năng lực nhưng không biết cư xử. Cận Hình Đào đưa y tới chỉ là cho có mà thôi.

Đừng nhìn chỉ là một Phó chánh văn phòng Ủy ban nhưng do Phùng Triêu Lâm không thể không đạt được. Gần đây y lén hoạt động rất mạnh. Vương Trạch Vinh muốn xem y làm như thế nào.

Vương Trạch Vinh nhìn lướt qua các thường vụ. Hắn về cơ bản biết ý kiến của mọi người. Trương Chấn Trung vẫn trung lập, chẳng qua làm Vương Trạch Vinh giật mình là Tào Tín Xuân lại trung lập, xem ra y không hiểu tình hình ở tỉnh Giang Sơn rồi. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ gia tộc của Tào Tín Xuân không biết việc Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn.

Trần Bảo Hàng từ lần đó đứng về phía mình thì đã ủng hộ mình vài lần, hôm nay y sẽ đứng trung lập. Chẳng qua Sử Chí Hòa lại làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên, quan khí của đối phương hoàn toàn nhất trí với mình.

Thấy quan khí của Sử Chí Hòa như vậy, Vương Trạch Vinh liền gật đầu với y. Sử Chí Hòa cũng cười cười đáp lại.

Vẻ mặt hai người đều rất bí mật để không ai phát hiện ra.

Sử Chí Hòa lần này đã hạ quyết tâm. Thời gian này y cẩn thận phân tích tình hình nhân viên Thường Hồng, so sánh Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm. Sử Chí Hòa quyết định là dựa vào độ tuổi của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trẻ như vậy đã là Bí thư thị ủy, hơn nữa còn được Tổng bí thư tin tưởng thì chỉ cần không phạm sai lầm nhgieme trọng thì cũng sẽ thắng Phùng Triêu Lâm. Sử Chí Hòa biết mình mấy năm nữa sẽ về hưu, bây giờ quan trọng nhất là tạo phúc cho con cái mà thôi. Bây giờ đắc tội với Vương Trạch Vinh thì kẻ thiệt là con cái mình.

Ngoài Sử Chí Hòa thì làm người ta ngạc nhiên là Lưu Gia Hà lại trở nên trung lập, y vẫn đứng về phía Phùng Triêu Lâm không ngờ lại thay đổi thái độ.

Tâm trạng Phùng Triêu Lâm lúc này cũng rất tốt, thời gian qua y hoạt động đã có hiệu quả. Hai người Tào Tín Xuân và Trần Bảo Hàng bây giờ không phản đối việc của mình, cho dù bọn họ không ủng hộ mình thì chỉ cần trung lập là được rồi, như vậy phe thắng của mình là rất lớn.

- Việc này Phó bí thư Các đã hỏi ý kiến tôi, vì tiết kiệm thời gian nên tôi thấy biểu quyết một chút thôi.

Phùng Triêu Lâm hy vọng thông qua biểu quyết để đả kích Vương Trạch Vinh.

Ngô Kim Thành lúc này lại đứng ra nói:

- Tôi thấy hai ứng viên mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra không phải là tốt nhất, chỉ hai lựa chọn là quá ít. Tôi thấy đồng chí Hoàng Như Tú – Phó chủ tịch Huyện Hồng An có thể đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng này.

Các Vũ Tuấn biến sắc nói:

- ban Tổ chức cán bộ khảo sát rất cụ thể, nếu đưa ra Hội nghị thường ủy thì chúng ta cứ theo trình tự mà làm.

Phùng Triêu Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, Bí thư thấy sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phó bí thư Các nói đúng, cứ theo trình tự đi. Nếu mọi người thấy hai lựa chọn này không được thì để lần sau bàn tiếp.

Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ thì thấy khá thú vị.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi cười nói:

- Đồng ý phương án của ban Tổ chức cán bộ thì mời giơ tay.

Hắn không nói đồng ý ai mà chỉ nói là đồng ý phương án.

Phùng Triêu Lâm nhíu mày thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này lắm chuyện quá, một việc lại biến thành hai lần, mặc dù có chút không hài lòng thì y vẫn giơ tay lên đầu tiên.

Sau đó Các Vũ Tuấn, Cận Hình Đào và Triệu Lâm Phân đều giơ tay lên.

Phùng Triêu Lâm thấy thế liền giật mình nhìn Phó bí thư Lưu Gia Hà. Chỉ thấy Lưu Gia Hà nhắm mắt không hề có ý giơ tay.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Bỏ cuộc xin mời giơ tay.

Lần này số người giơ tay nhiều hơn gồm: Trương Chấn Trung, Dư Bội Luân, Lưu Gia Hà, Trần Bảo Hàng, Tào Tín Xuân.

Bây giờ căn bản không cần giơ tay, sáu phiếu còn lại là bên phản đối.

Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ rồi từ tốn nói:

- Xem ra ý kiến quá khác nhau. Đồng chí Khương Tắc Xương đành phải tiếp tục đảm nhiệm công việc. Từ việc này chúng ta cũng thấy rõ một vài vấn đề. Ban Tổ chức cán bộ chúng ta khi đề bạt, bồi dưỡng, tuyển dụng cán bộ có vấn đề, vì sao hai người đưa ra đều không được đa số thường vụ ủng hộ? Điều này đáng phải suy nghĩ.

Nói đến đây Vương Trạch Vinh nhìn Các Vũ Tuấn rồi nói:

- Phó bí thư Các, anh là Phó bí thư phụ trách Đảng, quần chúng. Tôi thấy anh phải đi xuống, công tác tổ chức là quan trọng nhất của Đảng, nhất định không thể thả lỏng. Chúng ta làm việc gì cũng phải coi trọng việc này đầu tiên.

Vương Trạch Vinh nói xong liền tuyên bố tan họp.

Nhìn Vương Trạch Vinh từ từ rời đi, Phùng Triêu Lâm nhìn các thường vụ xung quanh rồi cầm quyển sổ đi nhanh ra ngoài.

Phùng Triêu Lâm vừa đi vừa thầm nghĩ mình sai ở đâu? Sao Lưu Gia Hà lại thành phe trung lập?

Càng khó hiểu là Sử Chí Hòa, tên này lại đứng về phía Vương Trạch Vinh.