Quan Khí​

Chương 869




Qua những gì vừa làm được cho thư ký của mình, Lâm Đạo Nguyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ông cùng mấy người và Trạch Vinh vào trong phòng nói chuyện.

Ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, nhìn thấy mọi người có vẻ nặng nề, Lâm Đạo Nguyên khẽ mỉm cười, ông biết mình nên làm chút chuyện.

- Mọi người làm sao vậy? Tổ chức điều chỉnh tỉnh Gianng Sơn, đây là do tổ chức đã suy xét kĩ càng, mục đích chủ yếu chắc chắn là mọi người đã biết. Hiện tại bây giờ Thường Hồng đang dần trở thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới, pin đã thay thế cho dầu mỏ. Sự việc này từ trước chúng ta cũng không dám nghĩ đến, nhưng giờ đã thành hiện thực, việc này đã có ảnh hưởng rất lớn. Bộ máy Giang Sơn đã trở thành một lực lượng cực mạnh, bước tiếp theo cục diện sẽ còn phải đối mặt với những phức tạp và thay đổi, việc này sẽ gây trở ngại tới sự phát triển của Giang Sơn.

Lâm Đạo Nguyên mở miệng là liền kết nối việc này thành sự kiện liên quan đến lợi ích quốc gia.

Lời này tất cả mọi người đều hiểu, ý tưởng của cấp trên hẳn cũng như vậy. Đối với sự điều chỉnh bộ máy ở Giang Sơn, cũng xuất phát từ ý tưởng trên để tiến hành suy xét. Quan hệ giữa Giang Sơn và nước ngoài sẽ tiến hành kết giao rộng rãi. Nếu cứ tiếp tục đấu tranh sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Giang Sơn, sự phát triển của quốc gia, đặc biệt là phương diện chính trị. Nhưng đối với cục diện của mọi người thì được hiểu là liên quan tới Uông hệ ở Giang Sơn. Phần lớn cán bộ thuộc người của Uông hệ phải đối mặt với tình hình này. Việc này đã ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người, kể cả địa vị cũng rất lớn.

Lâm Đạo Nguyên còn nói thêm:

- Chúng ta hiểu rõ được ý đồ của cấp trên, quyết không thể làm sai ý đồ của cấp trên. Tuy nhiên trong quá trình triển khai công tác, mọi người cần phải hết sức coi trọng sự hợp tác đoàn kết. Tôi xem như đã lui ra, nhưng trong tỉnh ủy còn có ba đồng chí Doanh Hà, Ngũ Tĩnh và Trạch Vinh, các cậu cần phải đoàn kết mới được.

Nghe Lâm Đạo Nguyên nói ra điều này, tất cả mọi người đều lặng lẽ gật đầu. Bây giờ mọi người của Uông hệ phải hình hành một lực lượng mới được. Không còn được Uông Nhật Thần đứng sau ủng hộ, mọi người hoàn toàn phải tự lực, không ai còn hi vọng dựa vào lực lượng hậu thuẫn nào nữa. Vương Trạch Vinh cũng hiểu rất rõ sự tình như lời của Lâm Đạo Nguyên. Hôm nay Lâm Đạo Nguyên triệu tập mọi người lại đây, mục đích là không ngoài mong muốn mọi người đồng lòng đoàn kết lại.

Ngũ Tĩnh nói:

- Bí thư Lâm nói rất đúng.

Lục Bích Tuyết nhìn Lâm Đạo Nguyên, trong lòng cô thầm nghĩ: Dù sao mình cũng đã lui xuống, không có gì phải băn khoăn, hay là chính mình nói rõ cho mọi người.

Nghĩ đến đây, Lục Bích Tuyết nói:

- Tôi có ý tưởng, không đúng mọi người hãy thảo luận.

Lâm Đạo Nguyên cười nói:

- Có gì cứ nói đi, mọi người ở đây đều là người một nhà.

Hắn nhìn về phía Lục Bích Tuyết tỏ vẻ khen ngợi.

Một câu nói người nhà đã làm cho mọi người gần nhau hơn, Lục Bích Tuyết mỉm cười nói:

- Sau khi tỉnh Giang Sơn trải qua lần điều chỉnh này chắc chắn sẽ còn có hành động. Tuy nói chúng ta biết ý đồ của cấp trên, nhưng với cấp dưới cũng cần phải giúp mọi người hiểu rõ chứ?

Nhìn Giang Doanh Hà, Lục Bích Tuyết nói:

- Bí thư Giang cũng đã một lần lui ra như thế, tôi nghĩ xem ra mọi người cũng đã suy xét được.

Giang Doanh Hà mỉm cười nói:

- Chị Lục nói rất đúng.

Lúc này Lâm Đạo Nguyên nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh à, bước tiếp theo tình hình ở Giang Sơn cậu nên quan tâm nhiều hơn, không còn chỉ giới hạn trong Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tôi vẫn theo sát các vị lãnh đạo.

Lời này của Trạch Vinh làm mọi người cười phá lên.

Sau khi cười xong, Lâm Đạo Nguyên nghiêm mặt nói:

- Trạch Vinh, chúng ta rồi đều lui xuống, Doanh Hà cũng không còn làm lâu nữa, ý của tôi là cậu sẽ phải gánh vác nhiều trọng trách. Cậu yên tâm, tất cả mọi người sẽ phối hợp cho công tác của cậu được tốt.

Giang Doanh Hà nói:

- Ý của Bí thư Lâm cũng là ý của tôi, lúc này chúng tôi có thể giúp đỡ gì được là làm ngay.

Ý tưởng này là hoàn toàn muốn trút gánh nặng của Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn lên vai mình.

Trong lòng Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Ý của số một rất rõ, chính là không muốn mình liên quan đến công việc ở tỉnh. Bây giờ mấy lãnh đạo tỉnh ủy cũng nóng lòng muốn mình xung phong lên trước.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh sẽ không thể làm trái lời số một nên nói:

- Bí thư Lâm, ông quên là tôi sẽ đi học ở trường Đảng một năm à?

Ngũ Tĩnh nói:

- Trạch Vinh, nói thật lúc này chúng ta phải liên kết lại, mà điều này chỉ có cậu mới làm được.

Nói như vậy là đã rõ ràng. Vương Trạch Vinh đem ánh mắt nhìn về phía Giang Doanh Hà.

Chỉ thấy Giang Doanh Hà gật đầu nói:

- Trạch Vinh, sau này cậu phải đảm nhiệm nhiều công việc.

Cô hiểu được tình hình hiện tại của mình. Bây giờ là không có khả năng lại nhận chức ở điạ phương nào nữa, chỉ có thể đi theo Uông Nhật Thần. Rõ ràng Vương Trạch Vinh chính là tiếng nói của Uông hệ ở Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tôi sẽ phối hợp tốt với mọi người.

Nhìn thái độ của mọi người, Vương Trạch Vinh biết bắt đầu từ bây giờ, chính mình đã xác lập địa vị trung tâm của Uông hệ ở Giang Sơn.

Nhân viên của Uông hệ sau khi li khai cũng không có biện pháp gì, cơ bản không có gì trả đòn. Chỉ có mình tiến hành thì mọi người mới có thể đoàn kết một khối. Nếu mọi người tình nguyện phối hợp, Vương Trạch Vinh cũng muốn làm, đương nhiên không có khả năng đẩy họ ra. Việc đối đãi với Lăng Vũ Trình, chỉ cần không gây ra lỗi gì lớn tổn hại đến lợi ích của mọi người thì cũng sẽ dễ dàng nhúng tay vào đó.

Một lúc sau mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, ngâm chân. Lâm Đạo Nguyên thích chơi mạt chược nhưng Vương Trạch Vinh không thích trò này. Nhìn thấy tât cả mọi người đang vui đùa. Vương Trạch Vinh lấy cớ ở nhà có việc cáo từ ra về.

Cuộc tụ hội hôm nay rõ ràng mọi người cố ý muốn mình gánh vác.

Tuy rằng thông qua lần tụ họp này, Vương Trạch Vinh trở thành lãnh đạo người của Uông hệ ở Giang Sơn. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không thích việc này. Nghĩ tới việc mỗi người một câu biến mình thành kỳ vọng của mọi người, đột nhiên Vương Trạch Vinh thấy mất hứng với mấy người của Uông hệ.

Tìm một phòng trà, Vương Trạch Vinh ngồi vào một chỗ trầm tư uống trà.

Phòng trà này trước kia Vương Trạch Vinh chưa từng tới, chỉ khi chạy xe đến đây cảm giác nơi này thấy thích, cho nên mới dừng xe lại ghé vào.

Đặt mình vào bầu không khí trong lành, chìm trong âm nhạc du dương làm cho tâm trạng người ta cực kì khoan khoái.

Trên một chiếc xích đu, Vương Trạch Vinh ngồi bên ấm trà, vừa suy nghĩ về tình hình của mình.

Đối với những người này của Uông hệ, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được tâm trạng của họ. Hiện tại Uông Nhật Thần đã rõ ý đồ của số một. Nếu bây giờ ông ta tiến hành cam thiệp vào công việc ở Giang Sơn, đối với Uông gia mà nói cũng không phải là một chuyện tốt. Tuy rằng là chỗ thân thích, nhưng ông ta thừa hiểu là tình hình này chắc chắn là không thể tham gia. Cho nên hiện tại ông ta mới tỏ thái độ không quan tâm tới tỉnh Giang Sơn.

Đối với những người này, thái độ này của Uông Nhật Thần ở tỉnh Giang Sơn chính là một chuyện lớn. Mất đi sự ủng hộ của Uông Nhật Thần đằng sau, tại tỉnh Giang Sơn này có không ít người có quan hệ cấp cao, tất nhiên là chỉ trong nháy mắt bọn họ sẽ cảm thấy nguy cơ.

Sau khi lấy một điếu thuốc ra châm, Vương Trạch Vinh hút một hơi, chậm rãi phun khói ra, trên mặt mỉm cười.

Giang Doanh Hà là người hiểu rõ tình hình của mình nhất, muốn làm lại cũng không làm lại nổi, ngoài Uông Nhật Thần ra không còn hậu thuẫn nào hùng mạnh nữa. Ngũ Tĩnh lại tỏ ra quá chuyên nghiệp, không có khả năng gánh vác đại sự. Bọn họ là hai thường ủy tỉnh nhưng đều không thể gánh vác đại sự, người khác lại càng không thể.

Cũng khó trách bọn họ muốn mình là người tiến lên trước.

Vương Trạch Vinh không phản đối trách nhiệm. Mấu chốt là thời điểm hiện tại tình hình ở Giang Sơn không cho phép làm việc này. Người khác không biết nhưng Vương Trạch Vinh thì biết rất rõ. Lời của số một vẫn còn in rõ trong lòng. Trước mắt, Vương Trạch Vinh biết mình chỉ có một con đường là phải phối hợp tốt với Lăng Vũ Trình, nắm Giang Sơn trong tay.

Hiểu rõ những việc này rồi, Vương Trạch Vinh lại phân tích tình hình bước tiếp theo ở Giang Sơn sau khi điều chỉnh. Chủ tịch tỉnh là Quách Chí Thường, là người của Thủ tướng cũ. Tuy rằng Thủ tướng đã lui xuống nhưng thực lực ở trung ương của ông ta vẫn đang còn rất lớn. Hắn đến đây cũng là để kết quả cân bằng, chắc chắn hắn sẽ không quan hệ chặt chẽ với Lăng Vũ Trình.

Trưởng ban Tuyên giáo Thất Thọ Duy là người của Lâm hệ, hắn sẽ nghe theo lời của Lăng Vũ Trình, hơn nữa còn có Hoàng Vũ. Như vậy Lăng Vũ Trình đã nắm giữ ba phiếu. Hiện tại, rõ ràng là Ngưu Thanh Nguyên cũng đã đứng về phía Lăng Vũ Trình, cứ như vậy thì Lăng Vũ Trình đã chiếm bốn phiếu.

Sau lưng Bí thư ủy ban kỷ luật Vương Khải Định vẫn là tình hình mà Vương Trạch Vinh trọng điểm xem xét. Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng đã biết tình hình hậu trường của Vương Khải Định. Bà xã hắn là Cổ Khiến Chi, là cháu gái của phó Bí thư ủy ban kỷ luật Trung ương, không trách được cho tới bây giờ hắn vẫn mưa gió bất động, nhìn chung Vương Khải Định sẽ không tùy tiện tham gia tranh đấu.

Xương Lưu Bình mới tới làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, là người của chủ tịch đại hội đại biểu nhân dân, chắc hẳn hắn cũng đứng về phía Lăng Vũ Trình.

Thoạt nhìn Lăng Vũ Trình chiếm bốn phiếu, thêm một Xương Lưu Bình cũng mới năm phiếu. Hiện tại bên trong tỉnh ủy Giang Sơn có mười lăm phiếu, nếu có hai phiếu nữa Lăng Vũ Trình mới nắm trong tay được tỉnh ủy Giang Sơn, rõ ràng Lăng Vũ Trình đang kém hai phiếu.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh mới bừng tỉnh, chẳng trách Bí thư Lâm cũng đã nói với mình. Hóa ra ông ta cũng đã tính toán cả mình trong đó. Trong công tác của Lăng Vũ Trình bước tiếp theo làm cho người của Uông hệ phải đứng về phía Lăng Vũ Trình, có như vậy Lăng Vũ Trình mới có đủ khả năng giành phần thắng.

Bây giờ Vương Trạch Vinh mới chính thức hiểu được ý đồ của số một.

Thở dài một tiếng, Vương Trạch Vinh biết hiện tại cơ bản mình không có sự lựa chọn, bất kể như thế nào cũng phải đứng về phía Lăng Vũ Trình. Chỉ có như vậy số một mới xem mình đủ tư cách. Bí thư Lâm cũng đã giải thích cho mình một ít, không quan tâm cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm.

Tuy nhiên, cũng tùy theo tình hình mà hành động. Nếu kết cục như vậy, mình không phải là không trả đòn mà còn phải trao đổi thêm với Lăng Vũ Trình. Đừng nhìn phía mình chỉ có ba người, ba người này tồn tại ở tỉnh Giang Sơn, là lực lượng lớn thứ hai, rất có triển vọng.