Quan Khí​

Chương 937




Địa điểm lần này Mạc Đại Bưu bố trí đã tốt hơn. Vương Trạch Vinh đến nơi thì Mạc Đại Bưu đã sớm dẫn người đợi ở đây.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua thì thấy Mạc Đại Bưu dẫn tới năm người.

- Bí thư Vương, mời vào trong.

Mạc Đại Bưu mời Vương Trạch Vinh vào trong.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Mạc Đại Bưu nói:

- Bí thư Vương, tôi giới thiệu một chút, mấy đồng chí này đã sớm muốn gặp ngài.

Mạc Đại Bưu nói xong, năm người đều cung kính nhìn Vương Trạch Vinh. Từ vẻ mặt có thể thấy rõ bọn họ kính sợ Vương Trạch Vinh.

Chỉ vào một người đàn ông trung niên cao lớn, Mạc Đại Bưu nói:

- Bí thư Vương, đây là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Hoàng Phi Bình.

Mạc Đại Bưu vừa giới thiệu xong, Hoàng Phi Bình đứng lên, cung kính nói:

- Bí thư Vương, đã sớm muốn nghe chỉ thị của ngài.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của y thì thầm giật mình. Bề ngoài y cung kính nhưng lại là người của Cận Trung Thuận.

Tuyệt đối là người của Cận Trung Thuận. Người như thế này tuyệt đối không thể đi theo Mạc Đại Bưu.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Mạc Đại Bưu và thấy đối phương rất vui vẻ.

Chẳng qua ngoài miệng Vương Trạch Vinh vẫn nói với Hoàng Phi Bình:

- Tôi vừa đến Xuân Dương nên rất bận. Tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện với mọi người mà không được. Bây giờ đội ngũ công an Xuân Dương bị mắng nhiều, công tác của các đồng chí rất khó khăn.

Hoàng Phi Bình nói:

- Sau khi Cục trưởng Mạc tới khiến Cục Công an thay đổi nhiều. Chúng tôi đi theo Cục trưởng công tác nên cũng tự tin.

Tên này xem ra rất được lòng Mạc Đại Bưu.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới tình hình thành phố Cục Công an Xuân Dương. Hoàng Phi Bình có thể lên làm đội trưởng cảnh sát giao thông thì nếu không có chỗ dựa thì sao được. Mạc Đại Bưu này quá nóng lòng.

- Bí thư Vương, đây là đồng chí Lâm Nhật Hùng, Phó chánh văn phòng, năng lực công tác rất tốt.

Mạc Đại Bưu lại giới thiệu người khác.

- Bí thư Vương, chào ngài.

Lâm Nhật Hùng cung kính nói.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua và muốn chửi Mạc Đại Bưu một trận. Tên Lâm Nhật Hùng này rõ ràng là người của Cố Hiến Cao.

Hai người xuất hiện đều là người ngoài, tâm trạng Vương Trạch Vinh không tốt. Mạc Đại Bưu sau khi tới Xuân Dương có hai kẻ là nội gián trong năm người y thu nhận.

Mạc Đại Bưu cũng giới thiệu ba người còn lại. Theo Vương Trạch Vinh thấy đều là người của Mạc Đại Bưu.

Trưởng phòng giám sát An ninh mạng Ngô Tái Giang là một người thấp, đeo kính mắt, nói chuyện rất nghiêm túc.

Phó đội trưởng đội điều tra tội phạm kinh tế Cung Văn Cường là người còn trẻ và khá đẹp trai.

Phó phân Cục trưởng phân cục Linh Hồ - Liễu Chính Dũng ngồi đó rất ngay ngắn.

Vương Trạch Vinh thấy tình hình Cục Công an còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ. Mạc Đại Bưu nhất định cũng dành nhiều tâm trí để thu nhân viên nhưng hiệu quả không cao.

Bởi vì có người ngoài nên Vương Trạch Vinh không thể nói nhiều, chỉ nói đủ thứ chuyện trên đời.

- Bí thư Vương, bây giờ Cục Công an sẽ tiến hành cạnh tranh, không biết ngài có chỉ thị gì không?

Hoàng Phi Bình nói.

Thấy mọi người uống nhiều, Hoàng Phi Bình mượn rượu mà nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Công tác cần mọi người đi làm, việc này do tập thể thảo luận, tôi cũng không tiện nói gì. Chẳng qua lần này sẽ lưu lại không ít cán bộ, chuyện không thể làm gấp mà.

Mạc Đại Bưu nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì ngẩn ra, Bí thư Vương sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ không tin những người này?

Y có suy nghĩ này nên không nói xen vào.

Lâm Nhật Hùng nói:

- Tôi cho rằng nhất định phải đưa các đồng chí một lòng vì công việc lên vị trí, bây giờ có nhiều đồng chí có năng lực mà không được sử dụng. Tôi thấy phải nhân cơ hội đề bạt các đồng chí này. Tôi có không ít sự lựa chọn.

Hoàng Phi Bình cũng nói theo:

- Tiểu Lâm nói đúng, lần này điều chỉnh phải đưa người thích hợp lên vị trí.

Hai tên này đều mượn rượu mà gài ý.

Mạc Đại Bưu trừng mắt nhìn hai người mà nói:

- Nói loạn, chúng ta sử dụng cán bộ sao có thể nói như vậy. Ở việc này tôi phải phê bình hai anh vài câu. Cho dù là người thân cũng không thể, lần này là cạnh tranh công bằng, các cấp sẽ tham gia giám sát. Chúng ta sẽ đảm bảo sự công bằng để Xuân Dương phát triển.

Hoàng Phi Bình vội vàng gật đầu nói:

- Bí thư Vương đây là đứng ở góc độ cao mà nghĩ, chúng tôi nghĩ không chu đáo.

Sau khi ăn uống xong, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời tham gia tiết mục của Lâm Nhật Hùng.

Vương Trạch Vinh vừa về nhà chưa lâu thì Mạc Đại Bưu đã tới.

Mạc Đại Bưu vừa vào đã nói:

- Bí thư Vương, có phải có gì không đúng?

Thấy Mạc Đại Bưu có phản ứng nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh bảo y ngồi xuống rồi nói:

- Anh hiểu thế nào về bọn họ?

Mạc Đại Bưu nói:

- Tôi mới tới Xuân Dương, những người này cũng có vẻ muốn dựa vào. Vì công việc nên tôi mới cố kéo bọn họ, bây giờ xem ra mấy người này đều có thể dùng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Theo tôi biết thì Hoàng Phi Bình là người của Cận Trung Thuận, Lâm Nhật Hùng là người của Đồng Trường Hải hoặc là Cố Hiến Cao, tôi thấy có lẽ là người của Cố Hiến Cao.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Đại Bưu ngẩn ra. Y không ngờ năm người dẫn đến lại có hai kẻ nội gián.

Nghĩ tới đối phương đã đưa hai người đến bên cạnh mình, Mạc Đại Bưu thấy mình quá kém. Y không hỏi Vương Trạch Vinh biết tin từ đâu. Theo y nghĩ Bí thư Vương nhất định dựa vào quan hệ nào đó mà biết tình hình.

Rót cho Mạc Đại Bưu cốc nước, Vương Trạch Vinh nói:

- Làm việc không nên quá gấp gáp. Anh có biết là tôi hôm nay phát hiện một máy quay trộm trong phòng này, đây là theo dõi tôi.

Mạc Đại Bưu há hốc mồm nhìn Vương Trạch Vinh. Y rất xấu hổ.

- Mẹ nó chứ, đây là chơi đểu chúng ta.

Mạc Đại Bưu mắng một câu.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ba người còn lại đều có thể dùng, anh phải dùng cho tốt. Hai người kia cũng phải dùng tốt.

Mạc Đại Bưu hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên cười nói:

- Chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chơi chúng một chút.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nhân cơ hội này tôi sẽ giúp anh khống chế Cục Công an.

Mạc Đại Bưu gật đầu nói:

- Chủ yếu là thời gian quá gấp nên tội phạm sai lần. Sau nhất định sẽ không xuất hiện vấn đề này.

Ngay khi Mạc Đại Bưu đến chỗ Vương Trạch Vinh, Hoàng Phi Bình cũng thầm đến nhà Cận Trung Thuận.

- Anh rể.

Hoàng Phi Bình không ngờ lại gọi Cận Trung Thuận như vậy.

Nghe thấy Hoàng Phi Bình gọi mình như vậy, mặc dù là trong thư phòng của mình nhưng Cận Trung Thuận vẫn nhìn quanh.

Cận Trung Thuận sa sầm mặt nói:

- Bảo bao lần rồi, cậu không được gọi tôi như vậy.

Hoàng Phi Bình vội vàng nói:

- Chị đã sinh con cho anh, gọi như vậy đúng mà.

Cận Trung Thuận nói:

- Quan hệ này không thể để ai biết.

- Em hiểu, anh rể. Em bây giờ đã tiếp cận được Mạc Đại Bưu, bọn chúng có động tĩnh gì là em biết ngay.

Cận Trung Thuận đúng là rất buồn bực, Hoàng Phi Bình đã đưa một chị họ nhưng trẻ tuổi đến ngủ với y, không ngờ ả đó lại có thai, bây giờ sinh ra một cậu con trai, Hoàng Phi Bình coi như họ hàng bí mật của y.

- Sau này cố gắng không đến chỗ tôi, gọi điện là được.

Cận Trung Thuận trầm giọng nói.

- Anh rể, hôm nay em nghe được một chút tình hình.

Hoàng Phi Bình liền nói tình hình buổi tối nay ra.

Nghe Hoàng Phi Bình nói, Cận Trung Thuận gật đầu nói:

- Đây là rõ ràng, Vương Trạch Vinh cũng muốn nhân việc này bố trí người của mình, đây là việc tốt. Cậu cố gắng đề cử người của mình cho Mạc Đại Bưu, để đề bạt bọn họ.

Hoàng Phi Bình cười ha hả nói:

- Mạc Đại Bưu này tính như thế nào cũng không ngờ bọn chúng lại đưa người của chúng ta lên.

- Hừ, phải cẩn thận một chút. Cố Hiến Cao cũng không phải kẻ ngu dốt. Vương Trạch Vinh làm như vậy, y cũng sẽ có hành động. Tôi đoán bên cạnh Mạc Đại Bưu cũng có người của Cố Hiến Cao, cậu phải chú ý.

- Anh yên tâm, em đoán Lâm Nhật Hùng kia là người của Cố Hiến Cao.

Cận Trung Thuận gật đầu nói:

- Lần này nếu thuận lợi thì sau khi đánh ngã Mạc Đại Bưu, cậu chuẩn bị tiếp nhận chức Cục trưởng Cục Công an, quyết không thể để Cục Công an rơi vào tay Cố Hiến Cao.

Hoàng Phi Bình vội vàng nói:

- Chị luôn nhắc đến anh.

Nghĩ tới cô ả xinh đẹp kia, Cận Trung Thuận nhìn Hoàng Phi Bình và thầm nghĩ hai người này sao khác nhau vậy.

Cận Trung Thuận nói:

- Trong thời gian này rất bận, tôi sẽ tranh thủ thời gian đi xem.

Tình hình như vậy cũng xảy ra ở chỗ Cố Hiến Cao. Sau khi nghe người của mình nói, Cố Hiến Cao nói:

- Làm rất tốt, bọn chúng không phải muốn đề bạt người sao, vậy đưa người cho chúng.