Quấn Lấy Không Buông

Chương 49




Đột nhiên, nàng lấy tấm bùa ẩn thân ra rồi lách mình nấp vào phía sau một cái cây.

"Sư huynh!"

Hai giọng nói loáng thoáng cách nàng ngày càng gần, nghe xưng hô có thể đoán ra hai người này quen biết nhau.

Mặc dù nàng chưa từng tham gia, nhưng nàng cũng biết, người đầu tiên đến tầng thứ chín mới có được sự thừa nhận của Cửu trọng tháp. Sức dụ hoặc của công pháp Thiên Giai có mấy ai có thể chống cự. Vì thế những ý nghĩ như tiên hạ thủ vi cường, loại trừ đối thủ cạnh tranh chắc chắn không phải là suy nghĩ của duy nhất một người.

Hai bóng người đang ngự kiếm, dường như bọn họ đang rất gấp, trên thân kiếm dán đầy mấy tấm bùa tăng tốc. Họ bay càng lúc càng gần, thỉnh thoảng lại quay về sau ném ra một trận bàn.

"Sư huynh! Nó đuổi đến rồi!" Cô gái kia kinh hãi, lại tăng tốc.

Người đàn ông nhíu chặt mày, bắt đầu gia tăng tốc độ, cắn chặt răng nói, "Đã hết trận bàn rồi!"

Mấy trận bàn kia đều là những trận bàn cao cấp, nếu đặt ở trên mặt đất có thể tạo thành một khốn trận thiên nhiên, cũng có tác dụng đối với cái thứ đang đuổi phía sau kia. Bọn họ đã tận dụng mấy món này để chạy thoát khỏi nó.

Cô gái nghe xong gương mặt liền trầm xuống, dồn linh lực vào thanh kiếm dưới chân...

Bỗng nhiên Tinh Nhan cảm thấy có gì đó không đúng.

Một cảm giác kỳ dị từ phía sau tràn tới, luồng khí lạnh vừa quét qua cánh tay nàng đã khiến lông tơ dựng đứng hết lên.

Đây là cảnh báo nguy hiểm...

Nguy hiểm! Chạy mau!

Trong lòng không ngừng nhắc nhở, Tinh Nhan sầm mặt, cũng không quan tâm có bị lộ hay không, nàng quay người bay ngược hướng với hai người kia.

Cảm giác nguy hiểm này...kẻ kia chắc chắn đã hóa thần!

Cô gái kia trông thấy bóng lưng của nàng, hai mắt bừng sáng, chuyển hướng bay theo nàng.

Sự chênh lệch giữa kỳ Nguyên Anh và Kim Đan đỉnh phong rất lớn.

Tốc độ Tinh Nhan vượt hẳn so với hai người bọn họ, dù họ có sử dụng bao nhiêu bùa chú thì cũng chỉ đuổi kịp bóng lưng của nàng.

Sao lại nhanh như thế!

Cảm giác được mùi tanh nồng từ phía sau, cô gái cắn răng, dứt khoát lấy một tấm bùa màu vàng từ trong túi ra, hô to, "Sư huynh!"

Ba tầng đầu khảo nghiệm tư cách của người thi. Người không có tư cách tham gia sẽ bị loại bỏ. Nhưng đến tầng thứ tư sẽ không còn loại bỏ nữa, nếu chôn thân trong đó thì sẽ hồn phi phách tán ngay.

Người đàn ông kia hiểu ý, móc ra một túi bột phấn ném lên tấm bùa kia.

Tấm bùa bỗng chốc biến thành một cánh tay khổng lồ vươn tới giữ chặt Tinh Nhan lại rồi ném về phía sau.

Tinh Nhan cảm thấy có một sức mạnh khóa chặt mình lại, dồn ép không khí xung quanh, nàng muốn nhấc tay lên cũng không thể. Sau đó có một sức mạnh khổng lồ đánh ập lên người nàng rồi ném nàng về phía sau.

Tinh Nhan phun ra một ngụm máu.

Mùi tanh hôi ngày càng đến gần, bóng đen khổng lồ ấy như muốn che lấp cả bầu trời.

Tinh Nhan vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hàng cây phía sau đổ rạp xuống và nước bọt tanh tưởi nhỏ xuống.

Con quái thú kia có bốn chân, trên chóp đuôi có một khối thịt cứng rắn. Ở vị trí giữa hai con mắt có một cái sừng đang nhú lên, trông vừa ghê tởm vừa hung ác.

--- Là giao*.

*Giao long.

Mùi hương thảo mộc trên người nàng khiến con giao kia bị chọc tức, đôi mắt đỏ ngầu chuyển hướng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm tăng tốc tiến lại gần.

Rõ ràng, mục tiêu của nó đã thay đổi.

Lúc này, hai người kia đã đổi hướng bay đi xa.

Nàng di chuyển tầm mắt, một sức mạnh cực lớn tiến đến gần, giọng nói gào thét rời đi trong đầu khiến da đầu nàng tê dại, toàn thân rét run...

Tinh Nhan ngược lại đứng im tại chỗ, nàng liếm máu, gương mặt lạnh lùng.

"Sư huynh! Chúng ta thành công rồi!" Cô gái kia thả lỏng cả người.

Bọn họ không còn nằm trong tầm ngắm của con giao long kia nữa.

"Chúng ta đối xử với nàng ta như vậy có phải hơi quá đáng..." Người đàn ông kia nói.

"Sư huynh!" Cô gái kia ngắt lời, "Nàng ta là ma tu!"

Sao vậy? Lúc hắn ném túi bột kia không phải rất vui sướng ư?

Nàng ta hiên ngang nói, "Ma tu toàn làm chuyện ác, chạm trán với đạo tu của chúng ta thì không phải ta chết thì ngươi chết..."

Nàng chưa dứt lời đã bị tắt ngang cổ họng.

Cảm giác nguy hiểm từ phía sau ập tới, cô gái kia chưa kịp phản ứng chỉ thấy toàn thân đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị vỡ vụn, vùng đan điền như bị nứt ra, có một ngọn lửa màu đen bao vây nàng ta.

Sau đó phóng thẳng vào linh hồn nàng ta.

Người đàn ông bên cạnh khàn giọng kêu rên.

Cô gái cúi đầu xuống nhìn mũi tên cắm ngay trước ngực mình...kẻ kia...làm sao có thể...có thời gian truy đuổi...

Bọn họ đã tính rất kỹ, muốn thoát khỏi giao long còn khó huống chi còn sức mà đi truy đuổi hai người họ...

Nàng ta dùng hết khí lực quay người lại.

Chỉ thấy giao long như che khuất cả bầu trời tạo thành một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô gái kia, nhưng nàng dường như không quan tâm. So với giao long khổng lồ, nàng lại càng nhỏ bé gầy yếu, nhưng trong ánh mắt nàng lại hiện lên một vẻ điên cuồng.

Một lúc sau, ngọn lửa màu đen tăng tốc.

Linh hồn của nàng ta dần dần bị dập tắt. Ánh mắt lưu lại cuối cùng chính là hình ảnh giao long với cái miệng đầy răng nhọn đang chảy nước miếng ròng ròng và người đang bị che khuất bởi bóng tối kia.

Nàng ta mấp máy môi, đồ điên...

Ngọn lửa màu đen cũng dần biến mất, để lại hai làn khói, gió thổi qua liền tan biến...

...

Bấy giờ Tinh Nhan mới thu hồi tầm mắt.

Nàng không quay người rời đi mà ngẩng đầu chờ đợi.

Còn 50 mét...

20 mét...

Con giao long tham lam há to miệng, hàm răng hiện ra ánh sáng màu xanh, ngày càng đến gần.

9 mét...

5 mét...

3 mét...ngay lúc này!

Nàng nhanh chóng tránh khỏi cái lưỡi đỏ hỏn của giao long, đưa tay lấy một cái bình nhỏ từ trong làn sương đỏ ném ra ngoài.

Khoảng cách quá gần, Tinh Nhan lại dùng hết sức cho nên con giao long chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có thứ gì đó rơi vào miệng nó.

Cái bình nhỏ đựng nhựa của cây ác mộng nổ tung trong miệng giao long.

Thân thể dài hơn ngàn mét bỗng nhiên rơi ầm xuống đất.

Tinh Nhan không để ý đến cơ thể đang kháng nghị, nàng nuốt ngụm máu xuống miệng, tốc độ ở chân càng tăng nhanh.

Với tốc độ của giao long thì nàng khó mà thoát được. Chỉ có nhựa cây ác mộng mới có thể giành lại hy vọng sống cho nàng...

***

Ở phía bên này.

Bên trong rặng mây.

Một cái cây lượn lờ trong mây, nhưng quả trên cây đã biến mất, dường như đã bị người nào hát, phía dưới gốc cây có một thi thể màu đen.

Có người chạy đến, dừng lại chào, "Giới Sân đại sư."

Hòa thượng quay đầu, ngón tay vẫn còn mang theo màu đỏ tươi mới, vết máu không ngừng rơi xuống. Nhưng ánh mắt lại vô cùng khoan dung, toàn thân hắn như tỏa ra kim quang.

Hắn khép mắt, niệm phật, khiến người ta cảm thấy chỉ cần nghi ngờ hắn thôi cũng là một tội lỗi. "A di đà phật, nếu thí chủ không chê có thể cùng đi."

Người kia không hề đề phòng liền bước đến tiến vào truyền tống trận.

Truyền tống trận phát ra một luồng ánh sáng màu xanh.

Đúng lúc này, ba người cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm giác nguy hiểm mơ hồ truyền đến khiến ai nấy đều biến sắc.

Giới Sân ôn hòa cười một tiếng, chậm chạp gẩy tràng hạt trong tay. Hắn đang định cất lời an ủi thì tràng hạt bỗng dưng bị siết căng.

Ở phía chân trời, một cái đầu rồng màu đỏ bỗng nhiên thét lên.

"A di đà phật, phật độ chúng sinh, để bần tăng đến đó xem thử." Giới Sân chắp tay trước ngực, vừa nói xong liền biến mất.

Người tu tiên, người không vì mình trời tru đất diệt, đây là chuyện thường tình, lúc này danh dự cũng không còn quan trọng nữa.

Hai người nhìn qua, miệng thì khen Giới Sân đại sư có lòng thương người nhưng không một ai bước ra khỏi truyền tống trận. Một giây sau, truyền tống trận lóe lên rồi biến mất không còn bóng người.

Giữa không trùng, hồng long giao đấu với giao long to gấp mấy lần nó, quấn lấy nhau cắn xé...

--- Ngàn cân treo sợi tóc.

Tốc độ gẩy tràng hạt của hòa thượng ngày càng nhanh, ánh mắt bình thản giờ đây đã thay đổi, hắn dùng linh lực tăng tốc nhanh thêm...

Trên không trung.

Hắc giao há cái mồm to như bồn máu, cắn một cái vào thân huyết long. Huyết long cũng không chịu thua, giống như đã chạm vào tính hung ác của nó, móng rồng sắc bén hung hăng đâm vào vị trí nguy hiểm của hắc giao...