Quần Lụa

Chương 15




Nguyên Bình Chi nâng trán thở dài, nương tử mình làm sao tham tiền như thế? Nàng thuở nhỏ cũng không thiếu thốn.

"Nương tử, nàng thật lợi hại, nếu như nàng là nam tử, nhất định có thể đảmnhiệm chức vị Hộ bộ thượng thư, trông coi tiền tài thiên hạ."

CốTích Ân hì hì cười một tiếng, quơ quơ cánh tay hắn, nói: "Như thế nào?Chàng vì hoàng thượng khổ cực như vậy, lấy một chút phần thưởng cũngkhông có vấn đề?"

"Vấn đề lớn, cái này gọi là lợi dụng chứcquyền, trung gian đổ đầy túi riêng (kiếm lợi)." Nguyên Bình Chi gõ đầunhỏ của nàng một cái, ý kiến đàn bà luôn giới hạn trong lợi ích trướcmắt, nói: "Hơn nữa nàng có thể nghĩ, hoàng thượng sẽ nghĩ không nghĩ tới sao? Hắn đã sớm phái người đem tài sản Kế Thành thu về quốc khố rồi,phần lớn thổ địa U châu cũng đều của hắn, sau khi dời đô, hắn muốn dùngđất đai này phân cho công thần, nơi nào cho nàng đầu cơ tích trữ?"

Cố Tích Ân nhất thời cúi đầu, than thở tức, nói: "Thiếp còn tưởng có thể đại phát một khoản tiền phi nghĩa."

Nguyên Bình Chi cười ha ha, nói: "Nàng không cần như đưa đám, ta khổ cực xâythành trì, biểu ca sẽ phân cho ta một phần Hoàng trang ở Kế Thành, sovới nàng lén lút mua lợi hại hơn?"

Cố Tích Ân trợn to hai mắt,nhìn Nguyên Bình Chi một lúc lâu, mới lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn,hướng về phía Nguyên Bình Chi vẻ mặt trách móc.

Nguyên Bình Chi trừng nàng, hỏi: "Lại suy nghĩ lung tung cái gì?"

Cố Tích Ân ha ha cười trộm, đến bên lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hoàng thượng đốivới phu quân thật hào phóng, nếu không phải biết phu quân lợi hại, ngaycả thiếp cũng cho phu quân và hoàng thượng có tư tình."

Nguyên Bình Chi buồn cười ôm nàng, đưa tay đánh cặp mông nhỏ của nàng hai cái, nói: "Ngay cả phu quân cũng dám cười cợt, ừ?"

“Không dám. . . . . ngô ừ. . . . . . "

Màn bích che cửa sổ thư phòng rủ xuống, che giấu cảnh xuân triền miên.

Mười ngày sau.

Cố Tích Ân đang may áo, đây là loại áo hai lớp mặc mùa xuân, bề ngoài thêu gấm màu tìm dầy cộm, trên mặt hoa văn bằng chỉ tơ tằm, bên trong lótvải bông mềm mại.

Đây là Cố Tích Ân may áo khoác cho Nguyên BìnhChi, mặc dù đại tộc thế gia đều có người may riêng, nhưng người khác làm y phục có tốt hơn nữa, cũng không bằng mình tự tay may, mặc trên ngườiphu quân có cảm giác thành công rất lớn.

Cố Tích Ân chuẩn bị vìNguyên Bình Chi làm đủ xiêm áo mặc bốn mùa, bởi vì không lâu nữa, Nguyên Bình Chi sẽ lên đường tới U châu rồi.

Hoàng đế Huyền Dục côngkhai việc xây dựng kinh thành trên triều, mặc dù rất nhiều đại thần kịch liệt phản đối, nhưng Cố Tích Ân tin tưởng chỉ cần chuyện Huyền Dụcquyết định, không ai có thể ngăn cản được.

Xây dựng kinh thành mới, đã thành định cục, mà về sau sợ rằng Nguyên Bình Chi phải tạm trú lâu dài ở tiền tuyến rồi.

Hai vợ chồng mới vừa đoàn tụ chưa bao lâu, lại phải chia lìa, điều này làmCố Tích Ân rất khó chịu, nàng không thể cả ngày lẫn đêm quấn Nguyên Bình Chi không thả, cũng chỉ có thể may xiêm y cho hắn, mượn từng nét chỉ,đem tâm tình dồn vào trong đó.

"Thiếu phu nhân!" Cả phòng thanh tịch, chợt vang lên một giọng nói lớn."Thiếu phu nhân!"

Cố Tích Ân bất đắc dĩ để kim xuống, nàng vừa rồi không cẩn thận châm vào tay, chảy máu, còn rất đau .

Nàng nhìn Thu Thủy vội vội vàng vàng chạy tới, trước kia cảm thấy nha hoànnày còn có thể tin, hôm nay Thu Thủy cũng lấy chồng, thành vợ quản sự,thế nào ngược lại càng xúc động rồi?

"Thu Thủy, ngươi cũng lànương tử quản sự rồi, không thể chững chạc một chút?" Thu Nguyệt vẫnphục vụ bên cạnh Cố Tích Ân không vui phê bình nói.

"Ai yêu, đừng nhắc tới chững chạc không ổn , đã xảy ra chuyện a." Thu Thủy dùng khăntay lau lau mồ hôi trán, tiến tới bên cạnh Cố Tích Ân, nhỏ giọng nói:"Nô tì nói phu nhân, người cũng không thể chỉ chú ý thiêu thùa may vá,sao không quan tâm quan tâm chuyện bên cạnh thiếu gia?"

Cố TíchÂn nhíu nhíu mày, nói: "Hắn hôm nay bận rộn chuyện lớn, ta cũng khôngxen tay vào được, giúp hắn xử lý tốt bên trong còn chưa đủ sao?"

"Ai!" Thu thủy nhẹ nhàng dậm chân một cái, hỏi: "Hai người các ngươi a, không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, cũng không biết đảo mắt sẽ thay đổi?Biết không? Mới vừa rồi a, có người dời đến Phinh Đình Các, tự sơ (đitu)!"

"À?" Thu Nguyệt lớn tiếng cả kinh, hỏi: "Thiệt hay giả?"

Thu Thủy liếc nàng một cái, nói: "Ta có thể nói mò chuyện này sao?"

Dời đến Sính Đình Các chính là Phùng Mẫn Đình, trước đây nàng đươc Trịnhthị phu nhân thu làm nghĩa nữ, trở thành tỉ muội với các vị công tửNguyên gia, nếu thành tiểu thư Nguyên gia, muốn đơn độc ở một mình tựsơ, chủ mẫu Trịnh thị vì nàng chọn lựa nơi thích hợp cho nữ nhi - SínhĐình Các.

Cố Tích Ân nắm ngón tay chảy máu, Thu Nguyệt muốn giúp nàng mút một mút, bị nàng cự tuyệt.

Nàng nhìn Thu Thủy, hỏi: "Tự sơ, tại sao? Trước kia ta không nghe một chút tin tức nào?"

Tự sơ, chính là cô gái chưa cưới đem đuôi sam tết thành búi, không bao giờ lập gia đình, cô độc quãng đời cuối cùng.

Cô gái tự sơ, cho dù là phụ mẫu thân sinh cũng không thể cưỡng bách lậpgia đình, nhưng xã hội đối với cô gái tự sơ yêu cầu vô cùng nghiêm khắc , một khi tự sơ, cả đời không được đổi ý. Nếu như cô gái tự sơ không thểgiữu gìn trong sạch, có chuyện bất chính, sẽ bị hàng xóm láng giềngkhông tha, loạn côn đánh sau đó đem nhét vào lồng heo dìm xuống sông.

Tự sơ, đối với cô gái mà nói là là một lực chọn quyết liệt.

Thu Thủy phỉ nhổ nói: "Ta nói nữ nhân kia không đơn giản, tâm cơ sâu, rõràng muốn làm nữ nhân của thiếu gia, cố tình còn lạt mềm buộc chặt đùagiỡn. Ban đầu nàng cự tuyệt hôn sự, ta nói nàng khẩu thị tâm phi, thumua lòng người, các ngươi còn nghi ngờ ta, cuối cùng nghĩ xấu cho ta”.

Thu Nguyệt chần chờ nói: "Chẳng lẽ là thật? Nàng kia cũng quá đáng đi, đùabỡn cái gì? Thiếu gia nói muốn thu nàng, nàng lại cự tuyệt, cự tuyệt lại tự sơ?"

Cố Tích Ân chỉ cảm thấy đầu từng trận đau, vẫn được ĐạiCông Chúa che chở, tiểu cô nương cảm giác mình hoàn toàn không thích ứng được loại nữ nhân lục đục đấu đá.

Nàng phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp hiểu Phùng Mẫn Đình.

Những ngày qua nàng còn cảm thấy Phùng Mẫn Đình tự tôn, là một cô nương đáng bội phục, sao đảo mắt lại có thủ đoạn như vậy?

Nguyên Bình Chi đem tài sản Phùng Mẫn Du tích góp từng tí một trong mấy nămnay tất cả đều cho Phùng Mẫn Đình, hơn nữa còn tự mình thêm rất nhiều;Trịnh thị phu nhân cũng cho Phùng Mẫn Đình không ít tiền riêng, thudưỡng nghĩa nữ; Cố Tích Ân cũng tặng nàng không ít vàng bạc châu báu,cảm tạ Phùng gia cứu trượng phu của nàng.

Lại nói, hôm nay PhùngMẫn Đình gia sản phong phú, coi như là tiểu phú bà rồi, hơn nữa thànhnghĩa nữ Nguyên phủ, thân phận đột nhiên thay đổi, về sau cũng có thểnói là đại nhân vật, nàng còn muốn cái gì, lại đi tự sơ?

Nàng dùng phương thức này biểu đạt mình vĩnh không kết hôn, là muốn chứng minh cái gì?

Nếu như nàng không thể đường hoàng gả cho Nguyên Bình Chi, như vậy liền tình nguyện cô độc quãng đời còn lại?

Để cho nàng gả, nàng không lấy; nàng không lấy chồng, rồi lại tự sơ, làmcho mình đáng thương , muốn làm ai thương hai, thu hút ánh mắt của ai?

Cố Tích Ân chỉ cảm thấy uất ức ngăn ở ngực, khó chịu khiến nàng gần như không thở nổi.

Nàng thật muốn vọt tới trước mặt Phùng Mẫn Đình, hét to mấy câu: ngươi muốngả liền gả, gọn gàng linh hoạt, cần gì làm nhiều mờ ám như vậy?

Ngươi vì cái gì? Muốn cái gì?

Muốn biểu hiện ta không thể dung người, biểu hiện ngươi si tình tuyệt đối sao?

Một lòng muốn đoạt được Nguyên Bình Chi sao?

"Thiếu phu nhân? Người đừng vội, đừng nóng vội, cái này có gì hay? Nàng muốngiày vò là chuyện của nàng, chỉ cần Tứ thiếu gia không để ý tới nàng,nàng có thể thế nào?" Thu Nguyệt thấy sắc mặt Cố Tích Ân tái nhợt, vộivàng bưng ly nước trà đưa cho nàng, trấn an nói: "Uống chút nước thôngcổ, bực tức loại nữ nhân này làm gì, không đáng giá."

Cố Tích Ânphất tay, lắc đầu một cái, nói: "Thu Nguyệt, ta khó chịu chết, sao nữnhân thành thân phải gặp nhiều chuyện khó như vậy? Trước kia ta khônghiểu mẫu thân tại sao cố ý muốn cô độc ở phủ công chúa, hiện tại mớihiểu được, nữ nhân rất ầm ĩ. Nàng ta còn chưa gả cho phu quân, có thểgiày vò như vậy, nếu như ban đầu thuận thế, đáp ứng gả, cuộc sống của ta sau này sợ rằng thật muốn sống không bằng chết."

Thu Thủy bấtmãn nói: "Thiếu phu nhân, người cũng không thể không có uy phong, diệtchí khí của mình á. Vị kia có gì đặc biệt hơn người? Không phải lấy đứcbán đức, lấy thân báo đáp sao? Nàng trên miệng nói thật hay, dáng vẻthật tốt, nhưng trên thực tế làm chuyện bôi nhọ huynh trưởng nàng! Nàngthành nghĩa nữ của phu nhân, tiểu thư Nguyên gia, hiện tại lại tự sơ,vĩnh viễn không gả, không thể danh chánh ngôn thuận nhờ cậy Nguyên phủcả đời?"

Cố Tích Ân nói: "Theo nàng đi, muốn như thế nào liền như thế ấy."

"Ai nha, thiếu phu nhân, người không thể nghĩ như vậy, không thể để nàngmuốn làm gì thì lam! Người biết nàng tự sơ là có tính toán gì hay không? Nàng nói muốn đi theo Tứ thiếu gia tới Phương bắc, giúp hắn xây dựngkinh thành mới, hoàn thành nguyện vọng huynh trưởng nàng!"

Cố Tích Ân đứng lên, thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Chuyện này làm thật?"

Thu Thủy dùng sức gật đầu, nói: "Thiên chân vạn xác!" (tuyệt đối chính xác)

Cố Tích Ân một hồi choáng váng đầu, hoa mắt, nàng đỡ cánh tay Thu Nguyệt mới đứng vững thân thể.

Qua một lúc lâu, nàng mới oán hận nói: "Buồn cười!"

Viện Tử Đằng? Bên ngoài thư phòng.

Nguyên Bình Chi nghe Phùng Mẫn Đình nói muốn đi theo hắn đến phương bắc, nhànnhạt cự tuyệt nói: "Huynh hiểu muội tưởng niệm huynh trưởng, nhưng xâythành trì không phải chuyện đùa, không để cho nữ nhân nhúng tay vào."

Cái thời đại này đối với nữ nhân có rất nhiều kỳ thị, tỷ như ra khơi thuyền bè không cho phép nữ nhân lên thuyền , cho là điềm xấu, sẽ dẫn đến đắmthuyền.

Mà xây dựng kinh thành mới sẽ ảnh hưởng đại sự của mộthoàng triều mấy trăm năm, càng thêm không cho phép nữ nhân nhúng taytrong đó.

Phùng Mẫn Đình lẳng lặng nói: "Muội sẽ không nhúng tayxây thành trì, chỉ muốn vì huynh xử lý chút chuyện cuộc sống vụn vặt.Huynh quanh năm bên ngoài, không ai giúp một tay, cuộc sống không tiện ? Hôm nay chúng ta là huynh muội, cũng không có gì kiêng kị ."

Theo truyền thống, nam nhân xuất ngoại kiếm sống, hoặc làm quan, hoặc buônbán, hoặc làm kinh doanh khác, thê tử không thể đi theo, phải ở nhà thay thế trượng phu hiếu kính cha mẹ chồng, theo trượng phu đi xa ngược lạilà tiểu thiếp hoặc Đại nha hoàn thông phòng.

Loại quy củ này, nam nhân rất ưa thích, vợ cả chính thất rất ghét, nhưng tam tòng tứ đức không thể không tuân theo.

Phùng Mẫn Đình hiển nhiên đã bắt được chỗ sơ hở này, nghĩ cùng với NguyênBình Chi đi xa, đến địa phương xa xôi, chỉ có nàng bồi bên người hắn,cho dù không phải thê tử hắn thì như thế nào?

Chỉ cần nhìn hắn, bảo vệ hắn, nàng liền hài lòng.

Nàng ước muốn không nhiều, thật, nàng không hy vọng xa vời trở thành thêthiếp của hắn, vì mất thể diện huynh, nàng không thể không cự tuyệt ýthu nạp của Nguyên Bình Chi. Nhưng nàng cũng không nghĩ tái giá vớingười khác, lòng nàng chỉ ở trên người hắn, lặng lẽ chờ đợi bên cạnhhắn, lặng lẽ thương hắn cả đời, như vậy đủ rồi.

Nguyên Bình Chicười cười, nói: "Mẫn Đình, huynh rất cảm tạ ý tốt của muội, nhưng lầnnày đi Phương bắc, huynh sẽ mang theo gia quyến. Cho nên, thật không cần làm phiền muội."