Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 10: Sớm ngày lập di chúc đi




Edit: Tuyetdynh2705



Beta: Kim



“Anh bị điên à?”



Bờ mông bị đẩy ngã xuống theo ‘cách xa hoa thượng đế’, đặt mông trên thảm đỏ Ba Tư, cả người Chiêm Sắc không hề thấy đau đớn, lửa giận trong lòng cô bốc lên.



“Không ai dạy cô rằng không nên tùy tiện vào phòng ngủ của người khác à?”



Dưới cơn tức giận của người đàn ông, một đôi mắt như một mũi dao sắc nhọn hung ác đâm vào cô.



Phòng ngủ?!



Trong lòng cô căng thẳng, hai chữ phòng ngủ này khiến Chiêm Sắc giảm bớt tức giận một chút. Ở trong nhà của người khác, quả thật là hành động của cô có chút không phải phép.



Nặng nhọc thở ra một hơi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Nghĩ đến những bức vẽ của trẻ em không thích hợp với nơi này, lại nhìn cánh cửa bị người đàn ông nhanh chóng khép lại, bằng trực giác cô có thể kết luận rằng bên trong cánh cửa chắc chắn có những thứ Quyền Thiếu Hoàng không muốn lộ ra, cũng có thể là không muốn bị người khác động chạm vào. Hơn nữa, rất có thể những thứ này chính là lời giải đáp về những sự việc kỳ quặc xảy ra gần đây.



Nghĩ vậy nên cô đành hạ cục tức của mình xuống, dùng tinh thần chuyên nghiệp đi ‘cứu vớt’ anh ta.



“Quyền Tứ Gia, trong quá trình lớn lên của mỗi người đều sẽ phải chịu đựng một chút đả kích không thể nào biết trước được. Sau đó, những tâm tình không vui đó sẽ trở thành những vết thương không thể xóa được, bị chính bản thân mình che đậy lại mà không hề nhận thức được rằng chính mình đang chịu ảnh hưởng. Nếu không đem nỗi đau đó ra giãi bày thì làm sao có thể chữa lành được?”



Một màn phân tích cực kỳ chuyên nghiệp nhưng đổi lại anh chỉ lạnh lùng cười một cái.



“Nói rất hay!”



Mấy câu chữ lạnh lùng vừa thốt ra khỏi miệng, từ trên cao nhìn xuống quan sát cô vài giây, đột nhiên anh ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô lên.



“Nhưng cô là người không có tư cách để nói những lời này nhất, hiểu không?”



Cô không có tư cách, là thế nào?



Đã nói trên đời này chưa từng có chuyện yêu hận không có lý do, chẳng lẽ cô đã đào mộ ông bà tổ tiên của anh ta sao?



Não cô nhớ kỹ lại lần nữa, Chiêm Sắc xác định trước hôm ở KTV chưa từng gặp anh, căn cứ vào tinh thần khuyên bảo xuất phát dựa trên đạo đức nghề nghiệp đã hết rồi. Còn nữa, Quyền Tứ Gia anh ta có tính khí nóng nảy, cô không có tính khí đó sao?



Cô mím môi cười lạnh, đứng dậy cực nhanh, tháo chiếc vòng ngọc thập bát tự trên tay xuống, ném một tiếng ‘lạch cạch’ xuống đất ngay trước mặt anh.



“Hiệu suất của não bộ rối loạn, tâm trạng liên tục bất thường. Họ Quyền kia, con người nhỏ bé như tôi không cứu được anh nữa, sớm ngày lập di chúc đi.”



Dứt khoát nói xong, cô không thèm nhìn tính khí lạnh lẽo của tên điên kia nữa mà nhấc chân rời đi—



Nhíu đôi lông mày lạnh lẽo sắc bén tựa như lưỡi dao, Quyền Tứ Gia nổi giận, “Quay lại đây cho tôi!”



Cô lạnh lùng hừ một tiếng, không quay đầu lại: “Cút đi!”



Cô cất cao giọng hét xong, cảm thấy thật hả giận!



Yết hầu lên xuống một hồi, nét mặt nghiêm nghị của Quyền Tứ Gia thiếu điều muốn đóng băng, ngay lúc bóng lưng của cô biến mất được một giây tại hành lang thì đột nhiên anh đấm vào bức tường. Sau đó cúi đầu xuống chống đỡ, dáng người cao to anh tuấn không hề nhúc nhích.



Một hồi sau ——



Chờ lúc anh quay trở lại phòng khách, trên mặt ngoại trừ sự u ám ra thì gần như không còn biểu cảm nào khác.



Tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía Thiết Thủ, “Sao lại để cô ấy chạy loạn khắp nơi?”



Hai người bọn họ vừa tranh cãi, đương nhiên Thiết Thủ nghe thấy được, “Tứ Gia, cô ấy muốn đi vệ sinh, tôi không thể ngăn cản được.”



“Cậu nói với cô ấy thế nào?”



“Rẽ trái, đi thẳng.”



“Mẹ kiếp, còn không phân biệt được phương hướng nữa. Kiếp trước nhất định cô ta là một đứa ngốc đầu thai.”



Một câu chửi không nóng không lạnh, ý vị trong câu nói của Quyền Tứ Gia sâu xa cực kỳ. Như là tự giễu? Như là oán trách? Lại giống như không biết làm thế nào. Nói xong, lại không giải thích được mà nhếch khóe miệng gợi cảm một cái, khiến sát khí sắc bén gay gắt che giấu đi không ít.



Làm đại quản gia quản lý việc trong việc ngoài của Quyền Tứ Gia, Thiết Thủ đương nhiên là vạn phần tháo vát.



Ở trước mặt người đàn ông cứng như thép, anh có thể nói nhiều được sao?



Không ngờ giây kế tiếp, Quyền Tứ Gia lại gọi tên anh ta.



“Thiết Thủ.”



“Có.”



“Vệ Quý Bắc nói, hai chiếc hàng không mẫu hạm* viện 317 phía Bắc phản động dùng hỏa tiễn, lập tức phải tiến hành niêm phong kiểm tra số liệu. Tin tức Bat bên kia sao rồi?”



(*Tàu sân bay, hay còn gọi là hàng không mẫu hạm, là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay – trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển.)



“Báo cáo, vẫn chưa có tin tức. Kể từ lúc Bat đột nhập vào nước ta cho đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.”



Phải biết rằng, đối với phần tử gián điệp mà nói, nếu anh ta hoạt động mới có thể có chút manh mối. Nếu như anh ta vẫn duy trì trạng thái im hơi lặng tiếng, vậy chẳng khác nào một người bình thường rồi. Ở một nơi hơn tỷ dân, chỉ vỏn vẹn mỗi thành phố trong nước thôi cũng đã mấy ngàn vạn người, muốn tìm một người bình thường không biết tướng mạo, chẳng khác nào mò kim đáy biển.



Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Quyền Tứ Gia đứng dậy, gợn sóng trong ánh mắt lạnh lẽo đã lặng xuống, đâu còn là người đàn ông tính khí nóng nảy khi nãy?



“Chuẩn bị xe, đến căn cứ.”




“Vâng.” Thiết Thủ nhấc mí mắt, trên khuôn mặt tuấn tú có chút chần chừ, “…Tứ Gia…phía bên Chiêm tiểu thư thì…?”



Nhìn chuỗi ngọc thập bát tự một lần nữa bị vứt bỏ, Quyền Tứ Gia nhíu mày: “Cô ấy….”



Một lời mới thốt ra khỏi miệng, không còn sau đó nữa.



Anh thở hắt ra, bực bội kéo cổ áo sơ mi xuống, mím môi nhanh chóng sải bước ra ngoài.



*



Chiêm Sắc còn không biết mình đã đi nhầm hướng, dọc đường đi đến trạm xe buýt tâm tình cô cũng đã bình tĩnh lại.



Để người khác chọc tức mình, không đáng giá. Dù sao cũng chỉ là một người đàn ông gặp mặt vài lần.



Không phải là anh ta có điều gì khác thường, chính là anh thật sự quá đặc biệt, so với tất cả đàn ông mà cô đã từng gặp quả thật rất không giống nhau. Lần đầu tiên gặp anh, cũng không hiểu tại sao anh lại kéo cô vào làm ra tình huống ám muội. Lần thứ hai gặp anh, tuy lạnh nhạt hà khắc nhưng cuối cùng anh vẫn giúp cô, tuy rằng anh nhẫn tâm ném cô vào hồ nước, nhưng cô đoán là vì muốn giải thuốc trên người cô. Lần thứ ba gặp mặt, anh nửa đùa nửa thật theo đuổi cô, hoàn toàn không phát triển theo logic bình thường nào cả.



Mà chuyện ngày hôm nay, lại càng không khoa học.



Lẽ nào anh là người thích chơi trò tán gái?



Cô đã 25 tuổi, không phải độ tuổi làm trò bồng bột nữa. Cô không chơi nổi.



“Chiêm lão sư—”



Lúc giọng nói ôn hòa của Vệ Quý Bắc truyền tới, đầu óc của Chiêm Sắc vẫn còn đang suy nghĩ.



Quay đầu lại, nhìn người đàn ông cười mỉm qua tấm kính được kéo xuống phân nửa, cô vén đầu tóc đang rũ xuống ra phía sau tai, thân thiện tiếp lời, “Vệ tiên sinh, chào anh, anh không đến gặp Vệ Thác sao?”




“Đang chuẩn bị đi. Đi nhờ không?”



“Được!”



Gấp cây dù đang ướt đẫm nước, Chiêm Sắc không hề làm ra vẻ liền bước lên xe.



Vệ Quý Bắc vốn không phải dạng đàn ông nói nhiều, chuyện của cô với Quyền Thiếu Hoàng lúc đó anh ta cũng không hỏi cô lấy một câu. Không nhanh không chậm mà nói đi nói lại, đề tài nói chuyện đều là những triết lý trong cuộc sống, còn đặc biệt yên ủi tâm tình đang lo âu của cô lúc này.



Thế nhưng, sự lo âu lắng xuống, lòng hiếu kỳ lại nổi lên.



“Vệ tiên sinh, mạo muội hỏi anh một câu, anh có biết gì về Quyền Thiếu Hoàng không?”



Im lặng một chút, Vệ Quý Bắc nhẹ nhàng cười nói, “Tôi nghĩ không có ai có thể hiểu rõ cậu ta.”



Chiêm Sắc ngượng ngùng cười, cô nghĩ những lời này quá chính xác.



Cái tên Vương Bát Đản* tàn độc kia, ai có thể hiểu nổi anh ta chứ?!



(*Vương Bát Đản: rùa rụt cổ)



Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng những bức tranh trẻ con trên tường trong căn phòng cứ như mọc rễ trong đầu của cô, khiến cô giống như một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không hiểu rõ chuyện này khiến cả người cô có chút không được tự nhiên. Vì thế cô hỏi, “Vậy thì, anh ta có con rồi phải không?”



“Hửm, không có. Nhiều năm rồi tôi vẫn chưa thấy cậu ta qua lại với bất kì người nào.” Vệ Quý Bắc nhàn nhạt trả lời, chần chừ một chút rồi lại bật cười nhìn cô, “Đương nhiên, cô thì khác.”



“Tôi? Vệ tiên sinh anh đừng đùa. Tôi chỉ đi làm việc, không ngờ tới tính khí của anh ta lại kém đến thế.”



Cô khẽ nhìn biểu cảm cười như không cười của anh ta, rõ ràng là cô không nói dối nhưng không hiểu sao mặt cô lại nóng lên.



Có vẻ như Vệ Quý Bắc không thấy được vẻ mặt của cô, còn cười nói, “Chiêm lão sư, có những người sẽ vô cùng yêu công việc. Cho dù kết quả làm việc có ra sao đi chăng nữa thì họ cũng không đưa tình cảm cá nhân quá nhiều vào công việc. Trên thực tế bọn họ không biết rằng phần công việc đó có lẽ không phù hợp với bản thân họ.”



Lần này, tâm can Chiêm Sắc đều đau đớn.



Quả nhiên là không thể khinh thường những người đàn ông trưởng thành có tri thức. Nhưng Vệ Quý Bắc vẫn có ý khuyên bảo, cực kỳ giống một đàn anh hoặc có lẽ giống trưởng bối tốt bụng. Tuy rằng những lời này khá giống câu ‘cô không thích hợp với anh ấy’ của Ngải sở trưởng, nhưng lại dễ dàng lọt vào lỗ tai của cô hơn.



“Cũng phải, Vệ tiên sinh, anh nói rất đúng.”



Tựa hồ đoán được cô muốn tìm hiểu về Quyền Thiếu Hoàng, Vệ Quý Bắc cười ha hả, giọng nói cũng nhẹ dần, “Tôi quen cậu ta cũng lâu rồi nhưng tôi không biết rõ về cậu ta lắm. Ngoại trừ việc biết cậu ta nhiều hơn người khác một chút, chính là ngoại trừ quyền thế cùng việc nắm giữ tài sản khổng lồ của cậu ta, chỉ còn bố mẹ đã qua đời khi cậu ta còn nhỏ và hai người anh…”



Vẫn chưa giới thiệu hết về thân thế của Quyền Tứ Gia, điện thoại của Chiêm Sắc đã vang lên.



Cô vội cười cười xin lỗi, móc điện thoại từ trong túi ra.



“Alo —”



Bên đầu dây bên kia, là giọng nói run rẩy của Đỗ Hiểu Nhân, “Chiêm Sắc, có chuyện không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”



Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Chiêm Sắc nhíu mày, “Sao thế? Hiểu Nhân, bình tĩnh nói chuyện nào.”



“Chuyện là, Vệ Thác…con bé, không thấy con bé đâu hết, không hiểu sao lại biến mất. Sếp Ngải báo cảnh sát rồi, cô ấy bảo gọi cậu mau mau trở về, hỗ trợ cảnh sát điều tra sự việc…”



Không thấy Vệ Thác nữa?



Trong lòng cô ‘lộp bộp’ một tiếng, Chiêm Sắc để điện thoại di động xuống, nhìn ánh mắt ân cần của Vệ Quý Bắc vài giây, sau đó cô mới lên tiếng.



“Vệ Thác mất tích rồi!”