Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 22: Âm tình bất định, lỗi do đâu?!




Edit: YueYing



Beta: Weil



Chuyện gì cần làm đều đã làm rồi?



Chiêm Sắc chỉ thất thần không quá một giây, ngay sau đó liền bình thường trở lại.



Cô là người thiên về lý trí, sau khi suy xét rồi tổng hợp lại, cô cảm thấy khả năng xảy ra là quá nhỏ. Vì thế, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý xấu của người đàn ông, cô nở một nụ cười mỉa mai.



“Quyền Tứ gia, tôi đã có đánh giá sơ bộ về chướng ngại tâm lý của anh, là do thói quen sử dụng tư duy Y học để giảm bớt áp lực trong thời gian dài tạo thành. Bệnh nặng, cần phải trị.”



Người đàn ông nheo mắt, nhìn cô cười.



“Đánh vào tâm lý của tôi?! Lại dùng chiêu đó nữa à?”



Dứt lời, anh từ từ tới gần, nhìn chằm chằm cô, giống như mắt sói khi nhìn con mồi sắp được cho vào miệng mình. Khóe miệng nở nụ cười đầy tà ý, thân hình cao lớn của anh như nhiễm phải một hơi thở không an phận, hỗn loạn lại nguy hiểm.



Sói! Hay là báo?



Chiêm Sắc trấn định nhìn anh, không để ý nhịp tim đang đập như trống đánh của mình.



Cô đang đánh cược, đánh cược rằng phán đoán của mình là chính xác. Người đàn ông cong cong môi, ngón tay dừng trên cổ áo cô. Chưa được vài giây, anh đột nhiên giật một cái thật mạnh, bộ đồ ngủ mới toanh ‘xoẹt’ một tiếng, bị rách ra, lộ ra mảnh da thịt trắng nõn như sứ.



“Anh làm gì vậy?” Chiêm Sắc kinh ngạc nhảy dựng lên.



Người đàn ông không đáp, một lần nữa thả chậm động tác trên tay, từng chút một mơn trớn cổ cùng xương quai xanh của cô, động tác ái muội khiến cô hãi hùng khiếp vía, da đầu từng đợt tê dại, rốt cuộc không căng ra được nữa. Không những vậy, khoảng cách lúc này quá gần, hô hấp quá nóng bỏng, cô lại đang va chạm với cơ thể của người đàn ông, đặc biệt mẫn cảm với phản ứng sinh lý của anh.



Xong rồi!



Cô chợt nhận ra, tên này đầu óc có bệnh, không có nghĩa là thân thể anh ta cũng có bệnh. Một người đàn ông thân thể bình thường, định giở trò gì đây?



Chẳng lẽ thật sự là làm…?



Nghĩ vậy, cô không khỏi rùng mình một cái.



Đột nhiên, cả người cô run lên, dùng sức đẩy anh ra, tiếng thở dốc thấp đi mấy phần, vừa gấp gáp vừa hoảng sợ.



“Ọe –– Cút ngay –– Tôi muốn ói ––”



Chiêm Sắc vọt tới buồng vệ sinh, bỏ mặc Quyền Tứ gia đứng im tại chỗ, khuôn mặt đen như than củi.



Lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc rồi nằm trên đầu giường, nhìn chằm chằm trần nhà mà hút từng chút một. Một người phụ nữ khi biết rằng bản thân mình đã ngủ với đàn ông, một là không khóc, hai là không làm loạn, ba là không thắt cổ, mà là…muốn nôn ra?!



Ba phút trôi qua….



Năm phút trôi qua….



Cửa phòng vệ sinh vẫn luôn đóng chặt, không có động tĩnh gì….



Cho đến khi điếu thuốc trên đầu ngón tay anh cháy hết, Chiêm Sắc vẫn còn chưa ra. Quyền Tứ gia nhíu mày, lạnh lùng dập tàn thuốc, sải bước tới gõ cửa phòng vệ sinh.



“Chiêm Tiểu Yêu.”



“….”



Không có người đáp lại.



Ánh mắt anh tối đi mấy phần, Quyền Thiếu Hoàng lại gõ cửa vài cái, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Anh lui về sau hai bước, rồi đột ngột lao lên đạp một cước, trực tiếp đá văng cửa phòng vệ sinh kiên cố ––– Dưới ánh đèn trắng thảm thương, Chiêm Sắc thân thể mềm nhũn ghé vào bồn cầu, mái tóc dài nhu thuận rũ xuống dưới, che khuất nửa khuôn mặt sắc sảo, nửa bên mặt còn lại tái nhợt như nữ quỷ.



“Chiêm Tiểu Yêu!”



Chiêm Sắc không ngẩng đầu, cũng không trả lời anh. Một tay anh đỡ lấy cổ của cô, bả vai run rẩy.



“Nôn đến nông nỗi này ư?” Khóe môi Quyền Thiếu Hoàng càng lúc càng mím lại. Không có lòng tự trọng của người đàn ông nào có thể chịu được khi bị ghét bỏ đến mức này. Anh bực bội, lạnh lùng nắm tay cô muốn kéo lên.



Vừa chạm vào, mới phát hiện đầu ngón tay cô lạnh ngắt.



Anh hạ giọng: “Chiêm Tiểu Yêu, rốt cuộc em bị gì vậy?!”



Chiêm Sắc lắc lắc đầu, vẫn không nói lời nào.



Quyền Thiếu Hoàng cau mày, khom người xuống bế cô lên, người đặt trên bồn rửa mặt, một bên dùng sức vỗ sau lưng cô, một bên lấy khăn lông trên giá xuống, nhúng nước rồi lau lung tung trên mặt cô, xoa xoa, rồi lại xoa, bộ dáng như hận không thể để cô ngẩng mặt lên.



“Khụ! Khụ…..”



Chiêm Sắc ho thêm hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.



Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, “Còn sống?”



“Quyền Thiếu Hoàng –––” Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.



“Thật là dễ nghe, gọi thêm một tiếng nữa cho ông đây đi!”



“Họ Quyền, anh còn là đàn ông sao? Tiểu nhân vô sỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”



Người đối diện khẽ nhướng mày, Chiêm Sắc nhìn thấy bộ dạng ngả ngớn làm như không có chuyện gì quan trọng của anh ta, trực tiếp nâng tay lên định tát một cái.



Nhưng thân thủ Quyền Thiếu Hoàng lợi hại cỡ nào chứ?! Không cho cô cơ hội để đánh trúng lần nữa, thuận thế lợi dụng cánh tay nâng lên của cô, dùng một tay ôm eo cô rồi xoay người một vòng, đè cô vào tường.



“Ngựa quen đường cũ à? Chiêm Tiểu Yêu, tôi cảnh cáo em, không có lần thứ hai đâu.”



Một tay bị anh nắm đến đau nhức, Chiêm Sắc nổi nóng, nâng tay khác lên.



Đương nhiên, một lần nữa cô lại rơi vào móng vuốt của anh.



Tay đã không còn sức, cô lại nâng đầu gối đá lên điểm trọng yếu của người đàn ông ––––



“Mẹ kiếp! Em làm phản à!” Người đàn ông ngay lập tức nghiêng người né đòn, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, trực tiếp nhấc mông cô lên, xem cô như con nít đang quấn lấy eo mình, không cho cô có cơ hội nhúc nhích.



“Nhìn cho rõ ông đây thu thập em như nào!”



Nụ hôn nóng bỏng rơi trên khuôn mặt tinh xảo của Chiêm Sắc, vẫn như cũ không dừng ở trên môi cô, mà là dọc theo gương mặt đi xuống, nhẹ nhàng hôn rồi nhẹ nhàng mổ, từng bước từng bước phá vỡ phòng bị của cô. Anh vừa hôn, vừa dụ dỗ, “Muốn không?”



Chiêm Sắc khẽ “ưm…” một tiếng, khó chịu đến mức muốn cào vào tường.



“Quyền Thiếu Hoàng, tên khốn kiếp nhà anh, anh đi chết đi. Anh nói xem tôi rốt cuộc trêu chọc anh chỗ nào? Tôi một không đào mộ tổ tiên nhà anh, hai không đoạt nữ nhân của anh, ba không ôm con anh đi chết đuối –––– ”




Đột nhiên, thân thể người đàn ông trở nên cứng đờ.



Nụ hôn cũng ngừng lại.



Không biết rốt cuộc câu nào chạm vào giới hạn của anh, anh cười lạnh một tiếng, một tay kẹp cổ tay cô hướng lên trên đầu, tay khác nhéo cằm cô, hung tợn nâng lên.



“Em cho rằng em là cái thá gì? Nghĩ rằng bản thân mình có chút nhan sắc liền được nước lấn tới?”



Mặt người đàn ông càng lúc càng lạnh, có thể sánh ngang với mưa đá tháng Chạp. Sự lạnh buốt này giống như con dao độc đâm vào lòng người.



Nhưng, Chiêm Sắc cũng là con lừa ngoan cố, có chết cũng không chịu thua.



Thật lâu sau ––––



Ngay lúc cô cho rằng tên khốn này muốn giết chết cô, anh lại đột nhiên buông tay ra, đôi mắt lạnh lùng như nhiễm sương mù.



“Yên tâm, tôi còn chưa đến nỗi đói bụng ăn quàng, thấy nữ nhân liền muốn lăn giường.”



Bang ––––



Cái cửa đáng thương lại một lần nữa trở thành vật trút giận.



Chiêm Sắc được tự do, vội vàng thở hổn hển.



Khi nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Quả nhiên, hai người bọn họ thật sự không có gì phát sinh––



Hôm sau.



Ngồi trước máy tính trong văn phòng, Chiêm Sắc vẫn còn trong cảm giác mê man tìm đường sống trong chỗ chết.



Ngày hôm qua, thẳng đến khi cô được Thiết Thủ đưa ra khỏi biệt thự Cẩm Sơn, cũng chưa gặp lại con đại dã thú âm tình bất định kia.



Đúng, chính xác là dã thú.




Giây trước còn đang cười đùa vui vẻ, giây sau đã trở mặt làm như không quen biết.



Chiêm Sắc xoa xoa trán, trong lòng vô cùng bực bội.



Cô thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc phải trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt gì, mới có thể làm cho họ Quyền dưỡng thành một kẻ nhiều tật xấu đến mức ấy? Rốt cuộc đời trước cô đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, ông trời mới có thể trừng phạt cô, khiến cô gặp gỡ anh.



Còn có, rốt cuộc là cô thiếu nợ anh ta cái gì?



Mỗi lần hồi tưởng lại ánh mắt hận không thể giết cô hôm qua, cô liền sởn tóc gáy, thậm chí cô còn hoài nghi chính mình… Chẳng lẽ cô với anh ta thật sự có mối thù giết cha, mối hận đoạt vợ, chìm tử chi thương* ….?



(*Tổn thương vì dìm chết con)



Thôi bỏ đi! Bệnh thần kinh. Coi như cô không quen biết anh.



Cô thở ra một hơi, hoàn hồn lại, di chuột bắt đầu làm việc.



Mặc kệ họ Quyền là người thế nào, nếu công việc của cô vẫn còn đó, nhất định phải hoàn thành thật tốt, không thể làm mất mặt cô giáo của mình. Tốc chiến tốc thắng, công việc rất nhanh sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Từ nay về sau, cô không bao giờ phải nhìn thấy cái mặt tên khốn ấy nữa.



Khi nhận được điện thoại của Thiết Thủ, Chiêm Sắc vừa hay đã suy nghĩ xong.



Hẹn được thời gian, cô thu dọn đồ đạc, đến chỗ Sở Trưởng Ngải lấy một chồng tư liệu, rồi ôm xuống tòa nhà văn phòng. Cô ngáp dài, còn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy chị Chu từ phòng bảo vệ chạy ra, hai mắt khóc đến mức sưng đỏ.



“Chị Chu, có chuyện gì vậy?”



Chị Chu là người khá chính trực, Chiêm Sắc dừng lại hỏi.



“Không sao, vừa cãi nhau với anh Trần của em mấy câu.” Chị Chu ngại ngùng cười.



“À ha ha.”



Hai vợ chồng bọn họ cãi nhau là chuyện thường tình, không có gì mới mẻ. Mà Chiêm Sắc càng không có ý tìm hiểu đời tư của người khác, cười cười an ủi vài câu liền chuẩn bị rời đi.



Không ngờ, chị Chu lại gọi cô lại, “Chiêm lão sư đi đâu sao?”



“À, có chút việc riêng.”



“Chị nghe Đỗ lão sư nói, Cục Công An tìm em hợp tác về án tử của Vệ Thác hả?”



Phụ nữ trời sinh thích nhiều chuyện, dù là mới vừa cãi nhau với đàn ông xong cũng chưa quên tinh thần nhiều chuyện.



Chiêm Sắc không giải thích không phải Cục Công An tìm cô, tùy ý cười đáp, “Vâng, đúng vậy.”



“Em thật là giỏi.”



“…..Cảm ơn chị.”



“Nhìn bộ dạng vui vẻ này của em, mới tân trang lông mày đúng không?”



“Cũng coi là như vậy ạ.”



Đáp hai câu không rõ ràng cho có lệ, Chiêm Sắc không nói chuyện với cô ấy nữa, đi thẳng ra cổng Sở Thiếu Giáo. Một lúc sau, Thiết Thủ lái một chiếc xe việt dã biển số A quân sự đến. Trên xe chỉ có một mình anh ta. Khuôn mặt thanh tú nghiêm chỉnh, Thiết Thủ giống như sinh ra đã là người máy.



Chiêm Sắc ngồi ở ghế phó lái, chào hỏi xong, lại cảm ơn anh ta mấy câu.



Tối hôm qua, Thiết Thủ không đòi Chương Trung Khải phí bồi thường sửa chữa chiếc xe ONE-77. Ngoài ra, anh còn trả cho anh ấy một khoản tiền do va chạm với chiếc Buick, tương đương với việc thừa nhận trách nhiệm về vụ tai nạn. Nếu không, đối với vụ “tai nạn” hoa lệ kia, cô không chỉ phải gánh một món nợ ân tình mà còn phải chịu trách nhiệm đền tiền xe cho người ta.



Đi theo Thiết Thủ, giống như đi theo một người câm. Dọc đường, hai người chẳng nói với nhau lấy một câu.



Thiết Thủ không đề cập tới Quyền Thiếu Hoàng, Chiêm Sắc cũng rất tự nhiên mà ngó lơ đi cái tai họa kia.



Nhìn chiếc xe việt dã vòng tới vòng lui quanh kinh đô, người mù đường như cô cảm thấy thật đau tim.



“Thủ ca, chúng ta đi đâu vậy?”



Mắt vẫn nhìn về phía trước, Thiết Thủ trả lời rất nề nếp.



“Tới rồi sẽ biết.”



Cái này, cũng tính là trả lời sao…..?