Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 42-1




Edit: Hòa My

Beta: Dollan 

Ra khỏi Tam Tư, Ngải Mộ Nhiên lái chiếc BMW màu trắng, một chân đạp mạnh vào chân ga. Tốc độ quá nhanh khiến những tòa nhà cao tầng và những hộp đèn nhấp nháy hai bên đường cao tốc bị bỏ xa. Chẳng mấy chốc, đèn ở hai bên đường dưới tốc độ cực nhanh của cô ta, hầu như không thấy rõ hình dạng hoàn chỉnh của ngọn đèn, hoàn toàn biến thành một vệt sáng kéo dài.

Người phụ nữ này điên rồi?

Chiêm Sắc tự hỏi, ánh mắt nheo lại, nương theo ánh sáng từ cửa sổ xe, lẳng lặng quan sát cô ta.

Kết quả giám định —— hôm nay cô ta có bệnh!

Cảm xúc hiện tại của cô ta, rõ ràng là đang bị vây trong trạng thái lo lắng, khẩn trương, bất an, hay là phấn khích.

Hoặc cô ta tính kế người khác, hoặc bị người khác tính kế.

Nếu như đoán không sai thì cái người bị cô ta tính kế, chính là bản thân cô – Chiêm Sắc.

Giật giật khóe môi, cô cười bất đắc dĩ, cảm thấy bản thân thật đúng với quẻ bói kia của ba —— cuộc đời gặp nhiều trắc trở, nhưng sẽ gặp được quý nhân. Cuộc đời nhiều trắc trở, xem như cô được “hưởng thụ” rồi. Nói ngắn gọn, những việc xui xẻo mà người khác chưa chắc đã gặp phải thì cô đều trải qua rồi, từ trước đến nay chịu thiệt cũng nhiều hơn so với người khác.

Quý nhân đâu? Ở đâu?

Quyền Thiếu Hoàng cùng lắm chỉ được coi là tổng hợp của “một nửa quý nhân, một nửa ác nhân”.

Trước khi ba qua đời, ông đã từng dạy cô rằng mọi việc đều phải “không kiêu căng không khoe khoang, không cao ngạo không nóng nảy, không phô trương sức mạnh, không bộc lộ tài năng, mới có thể sống yên ổn”. Mà mấy năm gần đây, cô vẫn luôn làm như vậy.

Thực ra, Chiêm Sắc vẫn luôn biết rằng bản thân mình lớn lên rất xinh đẹp, nhan sắc trời cho, mặc kệ cô trang điểm thế nào, so với những cô gái khác đều xinh đẹp hơn. Bởi vậy cô luôn chú ý, mặc kệ ở đâu đều sẽ tận lực giấu đi.

Cô cũng biết, từ xưa đến đến nay hai từ “hồng nhan” sẽ có hai cách nói: Hồng nhan họa thủy và hồng nhan bạc mệnh. Cô không muốn làm họa thủy, càng không muốn tuổi trẻ bạc mệnh. Cho nên, cô nguyện ý để người khác nhìn nhận năng lực của mình, mà không phải vẻ bề ngoài. Nhưng tương đối đáng buồn, mặc kệ là nam nữ, phần lớn mọi người đều sẽ lựa chọn xem vẻ bề ngoài trước, tiếp theo mới chú ý tới năng lực.

Bởi vậy, đối với cô, người được xem là bạn bè thân thiết, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đàn ông tiếp cận cô, đại đa số đều có mục đích. Mà phụ nữ sẽ không kết bạn với người đẹp hơn mình.

Hôm nay Ngải sở trưởng lại trang điểm cho cô thành điệu bộ này, điều này khiến cô cảm thấy ghét bỏ chính bản thân, cũng đủ để giải thích vấn đề — tối nay Ngải Mộ Nhiên nhất định gây khó dễ cho cô.

Nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra, cô nên làm gì để bảo vệ mình?

Quyền Thiếu Hoàng, anh ấy sẽ đến ư?

Dọc đường đi suy nghĩ hai việc này, khuôn mặt trắng nõn của cô như mảnh thủy tinh phát ra ánh sáng chiếu rọi, nhìn qua phẳng lặng vô thường, nội tâm lại từng đợt bốn bề nổi sóng.

Cuối cùng BMW X7 đã dùng tư thế ngạo nghễ đỗ trước cửa khách sạn Laffitte Chateau.*

(*Khách sạn nổi tiếng ở Bắc Kinh, hay còn gọi là Beijing Laffitte Chateau Hotel.)

Trời vừa tối, nhìn ra phía xa, một vùng khách sạn đèn đuốc sáng trưng. Lúc này không khí náo nhiệt, nhưng lại ngay ngắn trật tự, không hề rối loạn.

Xuống xe, đi vào bữa tiệc ở đại sảnh, tâm trạng Chiêm Sắc thoáng cái đã bình tĩnh hơn một chút.

Bởi vì trên tấm biển hướng dẫn của bữa tiệc viết rất rõ ràng, nó quả nhiên là một bữa tiệc từ thiện nhằm mục đích giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn và phát triển thế hệ tương lai. Tấm biển cũng viết rõ, ban tổ chức là liên đoàn từ thiện Phương Đông, Ủy ban Công tác Thành phố, Cục Giáo dục. Ban tổ chức đến từ các xí nghiệp lớn nổi tiếng. Mặt khác còn có một số đài truyền hình và báo chí truyền thông đến tham dự.

Bởi vậy, bữa tiệc tối nay thực sự hoành tráng.

Cô chỉ cần luôn ngồi một chỗ, dù Ngải Mộ Nhiên có gan lớn đến đâu, cũng không dám làm gì cô.

Tầm mắt rũ xuống, cô không hề lên tiếng, mặc kệ nhìn thấy ai, mặc kệ Ngải Mộ Nhiên cùng ai chào hỏi, cô cũng chỉ nhấp môi, cười nhạt, dẫm dẫm giày cao gót lên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ.

Từ chỗ dừng xe đến chỗ ngồi ở bữa tiệc, hai người phụ nữ không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Đương nhiên, đôi gò bồng 36E cực khủng của Ngải Mộ Nhiên được giấu trong chiếc váy dạ hội màu đen, tuyệt đối có thể khiêu khích lẫn thu hút ánh nhìn của những người đàn ông ở đây. Đặc biệt là hai nửa vòng tròn còn để lộ ra bên ngoài, theo thường lệ, dù cô ta ở đâu cũng đều là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng hôm nay, cô ta rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt đó đã bị chuyển dời đến Chiêm Sắc.

Chính vì vậy, vẻ mặt của cô ta ngày càng trầm xuống.

Sau khi cất túi xách, theo sự hướng dẫn của người phục vụ ở đây, Chiêm Sắc đi theo Ngải Mộ Nhiên vào đại sảnh đang diễn ra bữa tiệc, trên trung tâm trần nhà có treo một chùm đèn pha lê cực lớn.

Đột nhiên, cô hơi kinh ngạc.

Đại sảnh được thiết kế theo phong cách kiến trúc Baroque, diện tích rất lớn, có trần nhà cao, giống như phá bỏ toàn bộ vách ngăn giữa tầng một tầng hai. Chính giữa là chùm đèn pha lê được treo lơ lửng, bên cạnh có một cầu thang xoắn ốc để thông lên tầng ba. Toàn bộ hội trường sang trọng và cao cấp. Trên sân khấu lớn của bữa tiệc được trang trí bằng hoa tươi. Dưới sân khấu, trên những chiếc bàn tròn bày biện, rượu và các món ăn đẹp mắt, bộ đồ dùng được làm bằng bạc mang lại cảm giác xa hoa hoành tráng.

Chiêm Sắc thừa nhận, lần đầu tiên cô nhìn thấy trường hợp long trọng như vậy.

Tuy cô biết rằng đây là sân khấu của những kẻ có tiền. Đồng thời, có lẽ trong số những người ở đây đang kiếm được rất nhiều tiền, bởi những điều bẩn thỉu họ đã làm khi đấu tranh vì tiền, nên bây giờ họ lại trả giá cho lương tâm của chính bản thân mình.

Cô không muốn đặt điều nghĩ xấu cho họ, nhưng một khi đã xem quá nhiều tin tức xã hội, tâm lý cứ như vậy mà bị ảnh hưởng theo chiều hướng đó.

Bất kể trường hợp long trọng hơn nữa, cô vẫn bình tĩnh như cũ.

Sự phồn hoa thịnh vượng này, giống như từ trước đến nay đều không có bất cứ quan hệ gì với cô.

“Ô, Tiểu Chiêm?!”

Một tiếng hét chói tai thật lớn giáng xuống, cực kỳ không hợp với không khí của bữa tiệc tối nay, Chiêm Sắc có thể nghe thấy, giọng nói đó đến từ Ellen, chỉ là cô loay hoay nhìn mãi vẫn không thấy người cô muốn tìm ở chỗ nào.

Cô ấy gọi cô ở đâu vậy?

Chiêm Sắc đang nghi hoặc, trên ót bị vỗ mạnh một cái.

“Nhìn đi đâu thế? Ngải gia của cậu đây nè.”

Trước mặt là một mỹ nhân mang vẻ đẹp rạng ngời tỏa sáng, hình tượng Ellen lúc này như một thục nữ điềm tĩnh, khiến cô chút nữa muốn rơi tròng mắt ra bên ngoài.

Nếu không nhìn kỹ, thật sự sẽ không nhận ra đây chính là một con vẹt lớn.

Con vẹt lớn đã không còn kiểu tóc của con vẹt, mái tóc ngắn được nhuộm một lớp màu nâu hạt dẻ, trung quy trung củ* mà tạo ra mái tóc thanh lịch tao nhã cho một quý cô tiểu thư. Trên người mặc chiếc váy dạ hội lệch vai, nhẹ nhàng thoải mái thanh tú đẹp đẽ, trước ngực đeo sợi vòng cổ đính hạt kim cương lấp lánh, vừa nhìn qua chính là thiên kim tiểu thư danh môn, sạch sẽ đơn thuần.

(*Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ)

Cô gái Ellen này, rất xinh đẹp!

Bất giác cong môi, cô chân thành nở nụ cười, “Hôm nay cậu thật đẹp.”

Ellen bĩu môi, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt khinh bỉ.

“Hừ ~ đáng ghét! Tất cả mấy người đều không có mắt thẩm mỹ gì cả.”

Nói rồi, cô đi đến thân thiết khoác cánh tay Chiêm Sắc, “Này, không phải vừa nói với cậu lúc trưa rồi ư? Tớ phiền chết đi được, cậu biết không? Tớ bị mẹ ép buộc trang điểm theo cái thể loại này. Xấu chết, thật sự không hiểu nổi bà ấy nữa!”

Mặc dù cô ấy đã ăn mặc thành thục nữ, nhưng hành động vẫn khoa trương như cũ.

Nhìn cô gái đang giơ móng vuốt để miêu tả, Chiêm Sắc xém chút nữa phỉ nhổ.

Có điều, với trường hợp này ở đây, cô không thể không nở nụ cười hàm súc.

“Cậu có bị ngốc hay không, nhìn vậy đẹp hơn nhiều. Tớ đã nói cậu là một cô gái xinh đẹp, vì sao lại thích trang điểm đậm như thế làm gì?”

“Được được. Không cần dạy dỗ tớ nữa, Chiêm lão sư. Đáng ghét! Thường là ai dạy dỗ tớ, trong mắt tớ đều là phần tử phản động, đã thế cậu còn là bạn thân.” Thấp giọng lẩm bẩm vài câu, Ellen vui vẻ cho cô mấy cái ôm nhiệt tình, lại giống như nghĩ tới điều gì.

“Ây, tớ nói này bé Tiểu Chiêm, tại sao cậu tới đây?”

Chiêm Sắc bất đắc dĩ mấp máy môi.

Xem đi, đến Ellen còn biết, những nơi như này vốn dĩ không thích hợp với cô.

Nghĩ đến việc này cô lại cong môi cười, nghiêng đầu, ý chỉ Ellen nhìn về phía Ngải Mộ Nhiên đang đứng cách cô ba bước.

Ellen nhìn theo tầm mắt cô, dáng vẻ như lúc này mới phát hiện vẻ mặt đầy tức giận của Ngải Mộ Nhiên, mở lớn đôi mắt xinh đẹp, khẽ “à” một tiếng trong miệng.

“Ôi trời, Ngải đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay chị lại tốt tính thế, đưa bé Tiểu Chiêm nhà tôi đến đây?”

Ngải Mộ Nhiên khịt mũi, chân mày càng nhíu chặt, “Ellen, sao em cũng đến?”

“Chết tiệt! Tại sao tôi không thể đến? Là vì cùng họ Ngải với chị ư?” Quơ quơ đôi gò bồng cao ngất trước ngực, Ellen lại ‘xuy xuy’ cười trêu chọc, “Nhìn xem, chẳng lẽ dáng tôi kém hơn so với chị sao? Đáng ghét!”

Gặp người liền nói đáng ghét, là phong cách của Ellen tiểu thư.

Nhưng cô ấy chỉ nói chán ghét trên miệng, mà chán ghét Ngải Mộ Nhiên đều đặt ở trong lòng.

Trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, Ngải Mộ Nhiên không muốn tranh cãi cùng Ellen, ảnh hưởng tới kế hoạch của cô ta, đành lôi kéo Chiêm Sắc, “Chiêm lão sư, qua bên này tôi giới thiệu cho cô mấy nhà tài trợ của Sở Thiếu Giáo chúng ta, mọi người cùng giao lưu liên lạc với nhau.”

“Ừ.”

Nếu đến đây làm việc, Chiêm Sắc không có lý do cự tuyệt.

Có điều, các cô đến là vì công việc, còn Ellen thì không. Hôm nay cô ấy bị bắt tới đây chơi. Vụng về kéo theo tà váy, cô ấy dẫm lên giày cao gót, nhảy nhót tựa như một cái đuôi nhỏ theo sau, vẻ hơi kích động.

“Ngải đại tiểu thư, này nhé, chị muốn đá tôi đi là có mục đích gì? Muốn ở sau lưng tôi chiếm tiện nghi của Tiểu Chiêm nhà tôi? Đâu có dễ như thế, tối hôm nay, tôi phải đi theo chị đến cùng.”

“Ellen!” Ngải Mộ Nhiên bực bội đứng tại chỗ, trầm giọng giáo huấn cô.

“Ít nói hươu nói vượn, bọn chị đang làm chính sự, tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi ngớ ngẩn đi.”

“Ha, làm như ở bên cạnh chị thoải mái lắm! Toàn thân chị đều là gió lạnh khủng bố, cực kỳ bi thảm ——” Ellen nhếch mép trả lời rất tự nhiên, cô bắt lấy cánh tay Chiêm Sắc không buông, “Còn có, Ngải đại tiểu thư, tôi quên nói với chị một việc, hôm nay tôi là tuân theo chỉ thị của mẫu thân đại nhân, đến để quan sát học tập kinh nghiệm. Mẫu thân đại nhân còn nói, tôi nên đi theo chị để học tập thêm…… Chị không cho tôi đi cùng, tôi làm sao mà học được?”

Nhìn dáng vẻ Ellen nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói như bắn pháo liên thanh, Ngải Mộ Nhiên cạn lời!

Cuối cùng, cân nhắc vài giây, cô ta mới nói một câu.

“Em, quả thực không thể nói lý!”

“Chị, có phải có tật giật mình hay không?! Nếu không, tại sao không cho tôi đi theo Chiêm Sắc?” Bất chấp bản thân đang mặc lễ phục dạ hội thục nữ đoan trang, Ellen tiếp tục tranh cãi cùng chị gái. Nếu không phải bộ lễ phục này không có tay áo, cô ấy nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo.