Nhìn anh, Chiêm Sắc cong môi cười: “Tôi rất muốn làm anh tức chết, cũng coi như thay trời hành đạo.”
Ha.
Hai người quả nhiên đang đấu khẩu, ba câu nói ra, có hai câu là đang đấu võ mồm.
Quyền Thiếu Hoàng lẳng lặng nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đột nhiên hung hăng gõ trán cô.
“Không phát sinh quan hệ, còn có thể gọi là vợ chồng ư? Em đang tìm đường chết?”
Chiêm Sắc nhíu mày, bất đắc dĩ bị ép trên cơ thể cứng rắn của anh, chặt đến mức khó chịu, mũi giống như bị anh cướp hết dưỡng khí, giãy dụa một chút, lại bực bội.
“Tôi hỏi này sao anh nói nhảm nhiều thế. Nếu anh không muốn nói rõ…Ừ xong, tôi đi trước.”
“Đi con khỉ!” Quyền Thiếu Hoàng dùng sức vuốt ve cơ thể cô, âm thanh đè nén: “Người phụ nữ đòi mạng! Ba điều em nói, không thể sửa chút?”
“Sửa thế nào?” Chiêm Sắc bị anh vuốt ve đến đầu óc đều mụ mị.
Quyền Thiếu Hoàng cong môi, liếc nhìn cô đang run rẩy, càng ra sức cho Quyền Tiểu Tứ cọ xát cô, nơi khác lại dùng tay không ngừng trấn an sau lưng cô, đè giọng ở bên tai dỗ dành.
“Những chuyện khác lão tử đều đáp ứng. Nhưng kết hôn rồi, mắt thấy mà không thể làm, chẳng phải sẽ nghẹn chết?”
“Đồ không có lương tâm!” Quyền Thiếu Hoàng véo mông cô một cái, híp mắt, thấy cô mang vẻ mặt cố chấp, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại cười.
“Được! Anh đồng ý.”
“Đều đồng ý?”
“Đều đồng ý.”
Chiêm Sắc nghi hoặc nhìn ánh sáng dưới đáy mắt anh, lại nhìn hai người đang ôm nhau thành một thể, cảm thấy lời nói này có chút không đáng tin cậy? Lại lần nữa khẳng định anh đã đồng ý, cô đứng dậy, buộc anh phải viết ra giấy trắng mực đen làm bằng chứng.
Quyền Thiếu Hoàng cũng không chần chừ, theo ba điều kiện cô nói, tự tay viết xuống những định ước không công bằng “chỉ có nghĩa vụ không có quyền lực” này, còn ký tên của mình như rồng bay phượng múa.
Cầm định ước trong tay, Chiêm Sắc thở ra một hơi.
“Vậy, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Quyền Tứ Gia, chuyện chúng ta coi như đã giải quyết xong, tôi đi ngủ.”
Vừa định xoay người, đã bị hai tay của người đàn ông giữ chặt, mang theo chút lực túm cô qua, ôm chặt trong vòm ngực không buông. Hai người đè chặt đến mức hô hấp thô lại không ít, anh mới hung hăng mắng cô.
“Chiêm Tiểu Yêu, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ bị em làm thành một thân tật xấu.”
Nghe được âm thanh tức giận nghiến răng của anh, Chiêm Sắc không khỏi có chút buồn cười: “Anh vốn đã một thân tật xấu rồi, đúng không?”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý của cô, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nhéo cô một cái, hô hấp càng thêm dồn dập. Ánh mắt lập lòe, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, chậm rãi dọc theo bụng trượt xuống, hai ba động tác liền cởi thắt lưng ra, đưa tay về phía đồ vật nghẹn trong rừng rậm đen cứng như sắt.
“Chiêm Tiểu Yêu, như thế này không tính là trái với ba điều trong hiệp ước nhỉ?”
Chiêm Sắc trong lòng hoảng hốt, trên mặt phiếm hồng, dùng sức niết anh một cái: “Đương nhiên tính, buông tay.”
Quyền Thiếu Hoàng không chịu nổi cô căng thẳng, rầu rĩ hừ một tiếng, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, mồ hôi giăng kín trên trán: “Em nói, không cưỡng ép cùng em phát sinh chuyện liên quan đến tình dục. Việc này không tính là anh ép em, bởi vì đối với thân thể em chẳng có bất cứ tổn hại nào, không tính là anh làm em, chỉ tính là em làm anh….”
“Quyền Thiếu Hoàng, anh vô lại?!”
“Giấy trắng mực đen, Chiêm Tiểu yêu, em chơi xấu?”
Chiêm Sắc vội vàng, tay lại không tránh thoát, chỉ có thể để anh nắm chặt trong lòng bàn tay, theo nhịp của anh mà trượt, đồ vật cứng như sắt trong lòng bàn tay làm tim cô sắp vỡ ra, rõ ràng cô đang hung hăng trừng anh, lại không biết ánh mắt nhỏ bé kia có bao nhiêu chọc ghẹo người khác.
“Rốt cuộc ai đang chơi xấu?! Chờ một chút lấy hiệp ước ra xem…..”
“Không cần nhìn, lão tử viết còn sai ư?” Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút tà tứ quỷ mị, khống chế bàn tay nhỏ mềm mại của cô, bàn tay đem thứ đồ sắt thép kia trượt qua trượt lại, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một cảm giác câu hồn: “Chiêm Tiểu Yêu….. Mẹ nó em không biết, lão tử nhịn vất vả bao nhiêu….”
“Quyền Thiếu Hoàng, anh, anh….” Lời tiếp theo, Chiêm Sắc nói không nên lời, khuôn mặt sắp đỏ đến bốc cháy, nhìn yết hầu chuyển động của người đàn ông, cảm nhận được hung mãnh trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ bị anh ôm trong ngực, thân thể mềm nhũn như vũng nước, không còn chút khí lực giãy dụa.
Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt lười biếng như mèo con của cô, nhắm mắt lại hít thật sâu mới áp được cảm xúc muốn đè cô xuống. Chỉ cảm thấy cả người bị kích thích không nhịn nổi, nếu thực sự muốn cô, còn có thể để cô xuống được giường? Trong lúc nhất thời, gáy nóng lên, anh càng nghĩ càng kích động, càng thêm tàn nhẫn giữ chặt cô, tăng thêm tốc độ.
“Ngoan làm nhanh để lão tử ra sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hô hấp của Chiêm Sắc đột nhiên như ngừng lại, rũ mắt xuống, cô xinh đẹp như thiên nga nhuộm một mảng hồng, mấy sợi tóc buông xuống, rơi trên bả vai người đàn ông. Tuy cô không quá mức phối hợp, nhưng cũng không phản kháng nữa. Cô đã hiểu, con dã thú này chỉ cần làm xong chuyện mới có thể thoát khỏi anh. Bằng không, anh có thể làm cô đến hừng đông.
Hôm sau.
Tới Sở Thiếu Giáo, nghĩ đến chuyện đêm qua, Chiêm Sấc còn tự cảm thấy mình quá hoang đường.
Rõ ràng vừa cùng anh đưa ra hiệp ước, như thế nào lại bị tên đàn ông thối tha kia mặt dày mày dạn quấn lấy. Kết quả làm cho anh thống khoái một hồi, thật sự đem điều thứ ba đánh vỡ.
Sau khi dứt lời, cô nài nỉ mãi mới được cho phép quay về phòng khách ngủ một mình. Vừa rửa mặt nằm xuống, cô trừng mắt nhìn trần nhà, bản thân cô cũng cảm thấy thật điên rồ. Vì sao lần nào cô cũng không thể kiên định nổi mà bị anh dắt mũi.
Ai nói nữ sắc dễ mê hoặc?
Mẹ kiếp, nam sắc mà như vậy cũng muốn mạng, cho dù Chiêm Sắc cô cố giữ lý trí, cũng bị anh làm cho không biết xấu hổ.
Nhưng mà, nói cũng kỳ lạ, tên khốn kiếp không có nhân tính kia, mỗi lần uống rượu không chỉ không nổi điên, mà còn đặc biệt dịu dàng, đối với cô càng ôn nhu quá mức. Vậy thì về sau, mỗi khi anh nổi giận, cô liền rót rượu cho anh uống.
Nghĩ vậy, trong lòng căm giận, đôi lúc lại muốn cười.
Cả một ngày làm việc cho đến khi tan tầm, trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến bộ dáng tao nhã của tên họ Quyền kia, đương nhiên còn kèm theo cả khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Thập Tam. Nghĩ đi nghĩ lại, con đường phía trước chưa rõ nhưng cô lại có chút tin tưởng. Đều là một canh bạc, nếu thắng thì sao?
“Chiêm lão sư, hôm nay có chuyện gì vui à?”
Lúc tan tầm vừa ra khỏi cửa, trên đường có mấy đồng nghiệp đều cười như không cười nhìn cô trêu ghẹo.
Chiêm Sắc sờ mặt, cảm thấy có chút nóng, chỉ có thể ngượng ngùng cho có lệ.
“Không có đâu! Ha ha.”
“Còn chưa có, mọi người đều nói gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, cô có gì ngượng ngùng chứ? Chiêm lão sư, đồng nghiệp trong sở đều đã nhận được thiệp mời của cô… Ông xã cô thật đúng là chu đáo, đặc biệt ghi chú không cần quà, chỉ cần mang người đến là được.
Có chuyện này?
Thực ra về việc kết hôn, Chiêm Sắc thật sự không biết, cũng không muốn đi hỏi thăm. Càng không biết Quyền Thiếu Hoàng chuẩn bị ra sao. Thì ra ngay cả đồng nghiệp trong sở của cô cũng được mời…. Được rồi, cô là cô dâu, bây giờ có một cảm giác như người đứng ngoài cuộc, không giống sắp kết hôn.
Lúc ra khỏi cửa, không khéo, cô gặp được Ngải Mộ Nhiên có sắc mặt tiều tụy.
Hình như chuyện trước đó gây đả kích không nhỏ, hôm nay Ngải Mộ Nhiên mới quay trở lại làm việc.
Chiêm Sắc híp mắt, khách khí chào cô một tiếng: “Chào sếp Ngải.”
Ngải Mộ Nhiên liếc mắt một cái, yết hầu trượt xuống, không nói chuyện với cô, quay đầu đi.
Chiêm Sắc nhún nhún vai, đi phía sau ra cửa Sở Thiếu Giáo.
Vệ Quý Bắc ở bên ngoài chờ cô.
Buổi chiều cô có gọi điện cho Vệ Quý Bắc, nói hôm nay cô sẽ qua thăm Vệ Thác. Rốt cuộc cũng đã đồng ý chuyện này với người ta, cứ kéo dài quá cũng không ổn. Cô nghĩ trước tiên tiếp xúc một chút, quan sát xem tình huống hiện tại của Vệ Thác là gì rồi mới tính toán tiếp.
Vốn cô định tự mình bắt xe qua, nhưng Vệ Quý Bắc khăng khăng muốn đón cô, cô cũng không tiện từ chối.
Tâm tình hôm nay của Vệ Quý Bắc rất tốt, có thể nhìn thấy, trước khi anh ta tới đã sửa soạn, một thân âu phục đơn giản rất hợp người, làm nổi bật khí chất nho nhã, ôn văn của anh ta, khóe môi thỉnh thoảng nhếch lên ý cười, làm cho người khác cảm thấy ấm áp đáng tin cậy.
Vừa mới lên xe, hai người còn chưa kịp nói chuyện, Chiêm Sắc đã nhận được điện thoại của Quyền Thiếu Hoàng.
“Ở đâu?”
Liếc nhìn Vệ Quý Bắc một cái, Chiêm Sắc nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì?”
“Thiếu Thủ tới đón em, đang chờ.”
“Không cần, hôm nay tôi có việc, đã đi rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
Chiêm Sắc khẽ thở dài một tiếng.
Hôm qua vừa mới nói không được xen vào sinh hoạt và công việc của cô, hôm nay lại như một người chồng đáng ghét điều tra. Từ lần trước gặp phải Chương Trung Khải, trong lòng cô biết rõ, tên họ Quyền là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, cho dù cô và Vệ Quý Bắc không có gì, nếu nói đi cùng Vệ Quý Bắc, lại còn đi đến nhà anh ấy, chỉ sợ sẽ đoán mò lung tung.
Nghĩ thế, cô dứt khoát lảng tránh, cũng không tính là nói dối.
“Tôi định tư vấn tâm lý cho một học sinh, hôm nay sẽ không tới chỗ anh.”
Người đàn ông dừng lại, đột nhiên nói: “Thập Tam nhớ em thì sao?”
Nghĩ đến Thập Tam, Chiêm Sắc ngừng lại một chút: “Ngày mai tôi tới thăm cậu bé.”
Lúc này trầm mặc thật lâu, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng.
Hai người cúp điện thoại không được tự nhiên, Chiêm Sắc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Lúc trước cô ở một mình, không phải muốn làm gì thì làm sao? Bây giờ đồng ý kết hôn rồi, tự dưng lại có thêm một tầng ràng buộc, mặc kệ là chuyện gì cũng đều phải báo cáo một chút, giống như…. Kỳ thật, cảm giác ấy không tệ như vậy.
Nhìn nụ cười khó nén trên mặt cô, trong lòng Vệ Quý Bắc không hiểu sao có chút mất mát.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một chút mà thôi.
Để tiện cho công việc, Vệ Quý Bắc vẫn đang ở khu tập thể do Viện 317 phân. Khu tập thể cách văn phòng Viện 317 rất gần, thực ra là ở cạnh nhau. Viện 317 là đơn vị nghiên cứu quân sự của nhà nước, chỉ cần nhìn từ bên ngoài đã biết đãi ngộ của nhân viên nơi đây không hề kém. Hơn nữa thủ vệ trong viện và khu tập thể này rất nghiêm ngặt, xe cộ ra vào tất cả đều phải có giấy thông hành đã được kiểm tra.
Một đường đi vào, Chiêm Sắc nhìn thấy thế trận ba đường này, thật lòng bội phục những gián điệp kia, dưới tình huống như vậy mà còn trộm được một phần tư liệu của X-21D.
Không thể không nói, rất có bản lĩnh.
Xe dừng lại, Vệ Quý Bắc lịch sự vòng qua mở cửa xe giúp cô, lễ độ đỡ cô xuống.
“Chiêm lão sư, tới rồi.”
“Cảm ơn!”
Chiêm Sắc cũng lễ phép nhìn anh cười cười.
Người vừa đứng vững, nụ cười của cô còn chưa kịp xuất hiện, đã nhìn thấy cách đó không xa cũng có một chiếc xe dừng lại. Một người phụ nữ từ trên xe nhảy xuống trước, thật đúng là coi thường mạng người, tiếp theo là Vô Tình đang cợt nhả….
Sau đó.
Cửa ghế sau, tiếng “rầm rầm” mở ra, đôi chân dài của một người đàn ông xuất hiện.