Ngay lúc mọi thứ bị kẹt lại thì cơ quan ZMI bất ngờ tìm được manh mối ngoài ý muốn.
Sau khi các số liệu của Bắc X – 21D được hoàn thiện, cần có sự xác nhận của tổng phụ trách Vệ Quý Bắc, phải ký tên ở giấy niêm phong xong mới có thể cất vào két sắt bảo hiểm. Nhưng mà trước đó một ngày, đột nhiên Vệ Thác phát sốt, không ngừng gọi điện thoại thúc giục cha trở về. Nhưng mà tiến độ bên này đang rất gấp, Vệ Quý Bắc một bên rất lo lắng cho con gái, một bên lo lắng cho số liệu. Vì thế anh nghĩ ra một cách đẹp cả đôi bên, trái với quy định của viện 317, copy hết số liệu vào trong laptop cá nhân của mình rồi đem về nhà. Một bên chăm sóc Vệ Thác, một bên làm kiểm tra đối chiếu.
Bởi vì nhà của anh và viện 317 chung một khu nên đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng sau khi cơ quan ZMI điều tra được chuyện này thì bắt đầu nghi ngờ vấn đề ở đây mà ra.
Tất nhiên Vệ Quý Bắc sẽ không tiết lộ số liệu, nhưng con gái anh là Vệ Thác vẫn luôn có tật ăn cắp vặt. Lại nói tiếp, khoảng thời gian số liệu không được kiểm soát chính là lúc Vệ Quý Bắc mang về nhà. Vì thế bọn họ mới chuyển mục tiêu đến trên người cô gái nhỏ Vệ Thác.
Nghe Truy Mệnh nói xong, lông mày Chiêm Sắc đều nhíu chặt lại.
Nếu Vệ Quý Bắc là mấu chốt của Bắc X – 21D, mà gián điệp đã dám động đến con gái anh ta một lần khó tránh sẽ có lần thứ hai. Đổi phương thức cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua là, Vệ Thác này mới 14 tuổi, cho dù có tật ăn cắp vặt đi chăng nữa cũng sẽ chỉ tùy tiện thấy gì lấy đó. Nếu không phải có người xúi giục con bé chắc chắn nó không dám đi copy số liệu ngay thời điểm quan trọng như vậy.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Hoặc, con bé bị bệnh đều là giả?! Nếu như vậy thì sau lưng khẳng định có người giật dây.
Nghĩ thế, cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Rốt cuộc thì chuyện này cũng không tới phiên cô xen vào.
Nhà Vệ Quý Bắc có 5 tầng, diện tích các phòng cũng rất lớn, trang trí tinh xảo nhưng cũng rất đơn giản. Có thể nhìn ra được sinh hoạt thường ngày của Vệ Quý Bắc cũng thật đơn điệu. Bởi vì không có nữ chủ nhân ở trong nhà nên hiện tại căn nhà trở nên lạnh lẽo.
Vài người bước vào phòng, ánh sáng trong nhà đều tối sầm đi không ít.
Cửa phòng Vệ Thác khép hờ, căn phòng bị chính cô bé làm loạn lên. Ngay thời điểm Vệ Quý Bắc đẩy cửa vào gọi Vệ Thác, bộ dạng cô bé hoảng loạn, lập tức khiến lòng Vệ Quý Bắc lạnh một nửa.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến cô bé?!
Khi theo sau lưng Vệ Quý Bắc đi ra, Vệ Thác thậm chí không dám nhìn mặt người khác.
Quyền Thiếu Hoàng cau mày, ra lệnh cho Vô Tình và Truy Mệnh ngăn hai đầu, hai người liền bắt đầu hành động. Truy Mệnh đem máy tính cá nhân của Vệ Quý Bắc ra tiến hành kiểm tra. Quả nhiên không ngoài dự tính, trong máy tính của anh ta có các số liệu của Bắc X – 21D còn lưu lại, tuy rằng sau khi xong việc anh ta đã xử lý hết các số liệu nhưng làm sao có thể làm khó Truy Mệnh?! Theo những căn cứ mà Truy Mệnh tra ra vào buổi tối ngày hôm đó, số liệu từng có trên máy tính đã được thêm vào bảng copy.
Vào ban đêm, đúng là Vệ Quý Bắc đang ở nhà.
Như vậy, người có thể tiếp cận máy tính ngoài Vệ Quý Bắc thì chỉ có Vệ Thác.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Chuyện này không còn gì nghi ngờ nữa nhất định là do Vệ Thác làm. Nhưng mà số tư liệu copy được con bé giao cho ai, hay là ai sai khiến con bé làm như vậy. Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Vô Tình dựng thẳng mũ, bước tới bên cạnh Vệ Thác.
“Cháu chính là Vệ Thác đúng không?”
Vệ Thác cắn môi, sắc mặt tái nhợt đi, theo bản năng mà lui về phía sau một bước, không dám hé răng.
Vô Tình biết Vệ gia và Quyền gia có quan hệ, nói thật thái độ vẫn là rất ôn hòa. Hơi hơi hạ thấp thân mình xuống, anh ta nhỏ giọng hỏi Vệ Thác, “Cô bé, cháu có thể nói cho chú biết là người nào kêu cháu copy tư liệu? Và sau khi có được tư liệu, cháu lại giao cho người đó như thế nào?”
Sắc mặt cô bé lúc xanh lúc trắng, Vệ Thác tiếp tục lắc đầu, cắn răng không nói lời nào.
Thấy thế, Vệ Quý Bắc có chút nóng lòng, cũng hơi bực.
“Tiểu Thác, còn không nói nhanh đi, con ngẩn người làm gì?”
Vốn dĩ Vệ Thác hơi sợ hãi, vừa nghe cha mình lớn tiếng như vậy, lập tức như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, giãy nhảy, cau mày, lớn tiếng ồn ào.
“Con biết ba không thích con, ba chê con làm ba mất mặt đúng không? Được thôi, nếu các người đều không thích con, vậy các người bắt con đi cho rồi! Không sai, chính là con trộm…… Con chính là một tên ăn trộm vặt, con thích ăn trộm đồ vật, nếu con không trộm đồ, cả người sẽ ngứa ngáy khó chịu…… Ba chán ghét con, ba giết chết con đi.”
“Tiểu Thác, sao con lại nói như thế với ba?”
Sắc mặt Vệ Quý Bắc khó coi tới cực điểm, nhưng mà, đối với đứa con gái này, anh thật là bó tay, không có biện pháp nào.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Càng lo lắng hơn chính là, chuyện này vậy mà lại do con gái anh làm. Trải qua khoảng thời gian rất lâu mới có thành quả như thế, một khi bị gián điệp nước ngoài nắm giữ các số liệu kỹ thuật, như vậy thì bao nhiêu công sức của mọi người bỏ ra cho Bắc X – 21D đều coi như đổ sông đổ biển.
Trong lòng đã rối loạn hết lên lại còn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Vệ Quý Bắc đúng là bất lực cùng cực rồi.
Mà Vệ Thác cứ như là phản nghịch, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm cha mình, như một con thú nhỏ lang thang trước vực thẳm, vừa la hét, vừa khóc vừa cười, vừa kêu vừa mắng, rõ ràng con bé không hiểu hành vi của mình tạo nên hậu quả nghiêm trọng như thế nào, có lẽ con bé chỉ nghĩ như trước đây, chỉ là ăn cắp thôi.
Chiêm Sắc đang muốn tiến lên khuyên nhủ Vệ Thác, Quyền Thiếu Hoàng lại đứng lên trước cô.
Anh mặc quân phục, đi giày quân dụng bước trên mặt đất, cảm giác mỗi bước đi đều có chút dọa người, cộng với ánh sáng lạnh lẽo trong mắt, có cảm giác ớn lạnh.
“Kêu cái gì mà kêu, dừng lại đi!”
Vừa nói một tiếng, thân hình nhỏ của Vệ Thác run lên một cái, lập tức ngậm miệng.
Quyền Thiếu Hoàng nhăn mày, đứng thẳng trước mặt con bé, lặng lẽ nhìn nó, từng chữ từng chữ mang theo sức ép buộc mạnh mẽ, “Cháu có nói hay không?”
Vệ Thác nhìn anh một cách kinh hãi, lắc đầu, lại lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi.
“Không …… Cháu không …… Biết.”
Không cần hỏi nữa, Quyền Thiếu Hoàng quay đầu lại, vẻ mặt tàn nhẫn và giọng nói sắc bén phát ra từ miệng anh.
“Mang về. Thẩm tra!”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trời ơi!
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng toát ra từ trên mặt anh, rồi lại nhìn Vệ Thác, khuôn mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy, Chiêm Sắc rốt cuộc có chút không chịu nổi, thật ra cô luôn cảm thấy bản chất của Vệ Thác không quá xấu. Đúng vậy, con bé hoàn toàn là nạn nhân của cuộc hôn nhân bất hạnh của cha mẹ mình.
Tất nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, cô sẽ không trực tiếp tát vào mặt Quyền Thiếu Hoàng.
Đứng trước cửa nhà, đi vài bước, cô đến gần Quyền Thiếu Hoàng, nhếch môi thì thầm.
“Quyền Tứ Gia, chờ một chút. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn lướt qua cô, im lặng vài giây, nghiêm nghị ra hiệu với cô rồi đi tới cửa sổ ở đầu bên kia của phòng khách. Vị trí đó cách đây chưa đầy năm mét, nhưng vì có một góc ban công nên trông riêng tư hơn rất nhiều.
Chiêm Sắc đi qua đi, đứng ở bên cạnh anh.
“Quyền Tứ Gia!”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, giống như đặc biệt khó chịu, “Có việc gì nói nhanh đi.”
Sau khi nuốt nước bọt, Chiêm Sắc đè giọng xuống nén âm thanh đến cực kỳ nhỏ.
“Tôi biết, tôi không có tư cách gì khi nói những điều này, nhưng tôi làm cố vấn tâm lý của Vệ Thác, tôi biết rõ trạng thái tinh thần của con bé. Trước tình hình hiện tại, tôi nghĩ rằng việc giữ gìn sức khỏe thể chất và tinh thần cho con bé là rất cần thiết. Dù sao thì cô bé cũng là trẻ vị thành niên. Các người nếu cứ ‘mang ’con bé đi như vậy—— rất có khả năng, thật sự sẽ hại con bé cả đời, có thể vô phương cứu chữa.”
Quyền Thiếu Hoàng nheo mắt, chỉ nhìn cô mà không trả lời.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Không đoán được anh đang nghĩ gì, Chiêm Sắc chỉ có thể cố hết sức thuyết phục, “Quyền Tứ gia, anh cũng có con rồi, nghĩ đi … có thể cho đứa trẻ một cơ hội được không? Đương nhiên là ý tôi không phải nói anh không thẩm tra, mà là áp dụng một cách nhẹ nhàng hơn … Không tra khảo con bé như một tù nhân … Mà chỉ hỏi, chỉ cần hỏi manh mối. “
Môi mím chặt, Quan Thiếu Hoàng nhướng mày, đôi mắt híp lại, “Chiêm lão sư, em đang nói chuyện với anh bằng tư cách gì vậy?”
Nghe anh ấy gọi mình là Chiêm lão sư, Chiêm Sắc khựng lại.
Nhớ đến tối qua hai người còn làm chuyện thân mật, mà hôm nay anh coi mình là người xa lạ. Cô thực sự không thể chịu đựng được cái logic của người đàn ông này. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, sắc mặt cô không giận mà thấp giọng trào phúng.
“Vậy theo anh, tôi có thân phận gì?”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn mặt cô, từ từ nhếch môi, “Lão tử muốn nghe em nói.”
Nhìn thấy sự đàng hoàng của anh, Chiêm Sắc thực sự muốn xông tới xé nát miệng anh ra. Cô nghiến răng nghiến lợi, không quan tâm xem lời nói đó có khiến tai cô nóng bừng không, mà dùng sức trừng anh, thực sự muốn đánh cái tên đàn ông vô liêm sỉ này.
“Tôi nói gì? Nói họ Quyền nhà anh chính là một tên khốn kéo quần lên là không nhận người?”
“Ha ha…..”
Khi nói lời này, cô có chút tủi thân cùng tức giận, khói mù trong lòng Quyền Thiếu Hoàng đều tan đi toàn bộ. Anh không làm ra vẻ nữa mà cười thành tiếng.
Nói trắng ra, đó không phải là vấn đề gì to tát, anh nghĩ cô nói dối anh, nhưng anh chạy đến nhà Vệ Quý Bắc cho nên trong lòng mới cảm thấy không vui. Sao anh lại không biết giữa cô và Vệ Quý Bắc thực ra chẳng có gì?
Với một nụ cười, Tứ Gia phá vỡ phòng tuyến.
Ngay sau khi lớp phòng tuyến của anh bị phá vỡ, căng thẳng giữa hai người được giảm bớt. Mây mờ cũng biến mất.
Sau đó, không cần biết bao nhiêu người đang nhìn ở đây, Tứ Gia đã giang tay ôm eo cô, ép cô vào ngực mình rồi vuốt ve tóc cô một cách trìu mến với vẻ mặt hạnh phúc.
“Chiêm Tiểu Yêu, em cũng không có ngốc lắm. Cuối cùng cũng biết hai ta là có quan hệ vợ chồng dưới lớp quần áo. Nhưng mà em nên để tâm đến anh đi, lần sau mà lại bắt được em chạy đến nhà người đàn ông khác, anh sẽ đánh gãy chân chó của em.”
Quan hệ dưới lớp quần áo…..
Chiêm Sắc xấu hổ, khi thấy mọi người trong phòng khách đang nhìn sang bên này, cô tức giận đẩy anh ra.
“Làm ơn, tôi đến đây để làm việc giống như anh. Tôi không nghĩ đến việc xấu xa như vậy. “
Đôi mắt hồ ly của người đàn ông nheo lại, “Tất nhiên em không xấu xa. Điều đó không có nghĩa là những người đàn ông khác không xấu xa… “
Chiêm Sắc không biết nên cười hay khóc, “Lòng dạ hẹp hòi.”
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông chửi nhỏ một tiếng, lại lần nữa ôm cô, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu cuồng bạo, “Em cho rằng với tính tình của em, ai lại không muốn đè lên giường cởi hết quần áo làm chuyện đó vài ba lần? Em thật sự cho rằng người khác đều quân tử như anh sao?”
Quân tử? Anh mà là quân tử?
Vừa xấu hổ, vừa bất lực nhưng lại muốn cười.
Cuối cùng Chiêm Sắc cũng biết tại sao người đàn ông này không thoải mái rồi.
Nghĩ về điều này, sống lưng vừa cứng đờ đã thả lỏng. Mặc dù sự ghen tuông của anh có chút khó hiểu. Nhưng ghen tuông không phải là do anh để ý hay sao? Mặc dù anh có hơi bá đạo một chút, nhưng tốt xấu gì cũng đang vì cô mà suy xét.
Kết quả là, lông mày cô nhíu lại, giọng nói không còn cứng ngắc như trước.
“Được rồi, nếu anh là quân tử, trên thế giới này sẽ không có tiểu nhân.”
Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng khịt mũi, nhéo nhéo khuôn mặt cô rồi buông cô ra, “Được, buổi tối sẽ cho em biết tay, hiện tại lão tử đang có việc chính sự cần làm, ngoan ngoãn ngồi một bên đi, không được quấy rầy.”
Nếu có thể ngoan ngoãn ngồi chờ một bên, cô còn phí sức kéo anh lại đây làm gì?