Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 49-4




Trong lòng có chút bức bối, biết rõ hôm nay Quyền Phượng Nghi không có thiện ý với cô, nhưng mặc kệ thế nào, rốt cuộc thì cô ấy cũng là chị của Quyền Thiếu Hoàng, nếu cô muốn kết hôn với Quyền Thiếu Hoàng, cô cũng không thể dễ dàng khiến Yến Dung bỏ về như vậy.

Lửa giận phải đè xuống.

Trên mặt cô không có quá nhiều cảm xúc, không nóng không lạnh cười một tiếng.

“Chị nói phải, em đúng là không hiểu quy củ lắm. Chỉ biết cha mẹ đã dạy, làm người chỉ cần tự quét sạch tuyết trước cửa nhà mình, không cần phải đi quản băng tuyết trên ngói nhà người khác. Xem ra, em cần phải thay đổi một chút rồi?”

Quyền Phượng Nghi sầm mặt.

Lần trước gặp Chiêm Sắc trong thư phòng cũng không thấy cô nói được mấy từ, thật không nghĩ tới bây giờ ngược lại là một nha đầu miệng lưỡi linh hoạt, rõ ràng là một cô gái không dễ sống chung. Quay đầu lại thấy em chồng đang vô cùng giận dữ, đáy mắt không còn bao nhiêu cảm tình.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, mấy ngày nữa là đến hôn lễ, em ấy, vẫn nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn, cũng không nên xen nhiều vào chuyện của đàn ông nữa đúng không?”

Xen vào chuyện của đàn ông?

Chẳng lẽ cô ấy đang ám chỉ việc cô tham gia vào chuyện của Vệ Thác?

Khoé môi cong lên, Chiêm Sắc bắt đầu suy đoán suy nghĩ của cô ấy, đột nhiên lại có chút hứng thú với loại quan hệ xã giao phức tạp này. Không phải là nói chuyện lòng vòng, tìm cách tổn thương lẫn nhau sao? Có gì mà cô phải sợ?!

Tại sao Chiêm Sắc rất ít khi thua trong đấu khẩu, tại vì cô quá hiểu lòng người. Biết nên nói như thế nào để đối phương nghẹn họng lại khó chịu còn mình thì đặc biệt thoải mái.

Vì vậy, cô bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc mỉm cười nói.

“Cảm ơn chị đã nhắc nhở, thật ra thì em vô cùng lười. Đến nỗi đối với công việc của Thiếu Hoàng em cũng lười xen vào. Chắc chị cũng biết con người anh ấy, quá mức ngang ngược bá đạo, đều nói vợ chồng không có chuyện riêng, anh ấy cứ cố tình lôi kéo em góp ý cho anh ấy một chút, nếu không thì không chịu được… Chị xem, em cũng không thể không cho anh ấy mặt mũi đúng không?”

Một câu nói không nặng không nhẹ đã làm lời nói đã đến bên miệng của Quyền Phượng Nghi bị chặn ngược trở về.

Mấy người phụ nữ còn chưa nói ra kết quả gì, hai người đàn ông đã đi xuống.

Không biết Yến Trọng Khiêm nói chuyện với Quyền Thiếu Hoàng như thế nào, khi quay lại, Quyền Thiếu Hoàng đồng ý để bọn họ tạm thời đưa Vệ Thác về Yến gia.

Trước khi đi, Yến Dung hơi ghé mắt nhìn Chiêm Sắc, giống như muốn nhớ kỹ cô một lần nữa, sau đó lôi kéo Vệ Thác rời đi. Còn về phần Yến Trọng Khiêm, anh ta là người ở địa vị cao, đương nhiên sẽ không tham gia vào chuyện của phụ nữ. Tới như thế nào thì đi như vậy, một câu cũng không nói nhiều.

Ngược lại là Quyền Phượng Nghi, không nhịn được mà quay đầu dặn dò Chiêm Sắc mấy câu, nói phải chú ý chuyện hôn lễ, nhưng nói tới nói lui vẫn là trách cô chuyện lớn như vậy mà không để tâm chuẩn bị. Cuối cùng còn đặc biệt nhắc nhở cô một câu, làm người không nên bạ đâu nói đấy kẻo mất lòng lão gia tử Quyền gia.

Hai chữ tùy tiện đương nhiên là không phát ra từ miệng Quyền Phượng Nghi. Mà là ẩn ý Chiêm Sắc tự luận ra. Đến tận khi mấy người kia đưa Vệ Thác rời đi, cảm xúc đọng lại trong lòng cô vẫn chưa thể tiêu tan.

Thật vô nghĩa!

Một đám người đứng ở trên cao mà như ếch ngồi đáy giếng, quá tự cao tự đại.

Làm như nhà họ là đồ hiếm ai cũng muốn leo lên vậy!

Đến lúc này, Chiêm Sắc mới đột nhiên phát hiện, lời cha dạy có chút không hợp với sự phát triển của thời đại. Một người khiêm tốn lại khiêm tốn, hạ tư thái xuống đến mức thấp kém, người ta chưa chắc đã cảm kích. Họ chỉ càng cảm thấy bạn là trái hồng mềm, muốn bóp như thế nào thì bóp.

Xem ra, đối đãi với người còn tuỳ tình huống.

Biệt thự Cẩm Sơn đã an tĩnh, nhưng Chiêm Sắc cũng không định hỏi Quyền Thiếu Hoàng đã nói chuyện gì với anh rể trong thư phòng. Chỉ là những lời “chỉ giáo” đó của Quyền Phượng Nghi làm cô có chút kinh ngạc. Nghe nói vậy, cảm giác thời gian trôi qua thật mau, ngày kia là tổ chức lễ cưới rồi, nói gì thì cô cũng nên thử váy cưới chứ đúng không?

Nhưng mà đến tận bây giờ cũng không có ai đến lấy số đo của cô, thậm chí họ Quyền kia cũng không nghĩ tới có phải bọn họ nên đi lĩnh giấy chức nhận kết hôn trước không?

Càng để tâm, càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy nói là phong tục truyền thống, mọi người đều thông qua tiệc cưới chính thức trở thành quan hệ vợ chồng.

Nhưng không có giấy chứng nhận kết hôn thì luật pháp cũng không được công nhận mà?

*

Đêm đã khuya.

Sau khi kể chuyện để lừa Thập Tam đi ngủ, cô có chút mệt nhọc. Nhưng cô cũng chỉ dám lim dim, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ len lén chạy mất, mà tự cô thì không thể đến viện 317 để kiểm tra hiện trường.

“Này, đứng lại!”

Cô hạ giọng rống lên với anh một tiếng, ba bước cũng thành hai bước đuổi theo, níu lấy tay áo anh không chút suy nghĩ.

Quyền Thiếu Hoàng thấp giọng cười một tiếng, ôm lấy bả vai cô cùng đi xuống lầu.

“Em làm gì mà gấp thế?”

“Bây giờ chúng ta đi luôn à?”

“Đi đâu?”

Khẽ nhíu mày, Chiêm Sắc không nghĩ tới anh sẽ hỏi ngược lại như vậy, kỳ quái nhìn chằm chằm gương mặt anh, “Không phải đã nói buổi tối đi kiểm tra hiện trường giết người rồi sao?”

“Đúng vậy. Là anh đi, từng nói sẽ cho em đi à?”

“Cái gì?” Chiêm Sắc nghẹn họng, rối rắm, “Rõ ràng buổi chiều anh đã đồng ý.”

“Ai đồng ý? Làm gì có chuyện này.”

Vừa nói, người đàn ông vừa sải bước dài hơn.

Không ngờ anh lại có thể vô sỉ như vậy, Chiêm Sắc suýt ói ra máu, chửi thầm một hồi, bước nhanh hơn muốn đuổi kịp, dứt khoát dán lấy anh. Ra đến cửa, Thiết Thủ đã mở cửa một chiếc xe có biển số bình thường đứng chờ.

Thấy Chiêm Sắc đi ra, Thiết Thủ quay mặt đi.

Đương nhiên, lúc này Chiêm Sắc không có thời gian chú ý đến anh ta, thấy Quyền Thiếu Hoàng thật sự không có ý định đưa cô đi, trong lòng nóng nảy không chịu được, cũng không thể để ý nhiều như vậy. Bất chấp bám theo anh, anh lên xe cô liền lên theo, anh ngồi xuống, cô cũng đặt mông ngồi xuống, sống chết cũng không nhúc nhích.

“Bất kể anh có đồng ý hay không, tôi cũng phải đi cùng.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của Quyền Tứ Gia cũng không giữ nổi nữa.

“Chậc, cô gái ngốc nghếch!”

Vỗ một cái lên gáy cô, khoé mắt tà tứ của người đàn ông còn mang theo chút vui vẻ.

“Phân tích tâm lý của em đâu? Bị chó ăn rồi?”

Chiêm Sắc quay đầu lại khó hiểu: “Anh có ý gì?”

Đôi chân dài thoải mái duỗi về phía trước, Quyền Thiếu Hoàng kéo eo nhỏ khiến cô dựa vào mình, sau đó thoải mái dựa vào lưng ghế, phân phó Thiết Thủ lái xe rồi cười chọc ghẹo cô, “Tiểu Chiêm, em còn chưa nhận ra vừa rồi lão tử chỉ muốn chọc em một chút cho vui thôi sao?”

“Anh…!”

Nghĩ thấy đúng là như vậy, khoé miệng Chiêm Sắc co giật dữ dội.

Muốn trách chỉ có thể trách cô quá vội vàng muốn đến hiện trường án mạng, vội đến mức quên mất tên khốn kiếp họ Quyền này là cao thủ diễn xuất có thể cầm về giải ảnh đế Oscar. Chỉ là sau khi biết anh không ngăn cản mình theo, lo lắng trong lòng cô cũng vơi bớt.

Vì vậy, cô không muốn nói những điều vô nghĩa với anh, mà hỏi ra vấn đề mình thắc mắc từ lâu.

“Quyền Tứ Gia, tại sao anh lại muốn đi lúc nửa đêm?”

Vươn một cánh tay ra ôm cô, người đàn ông híp mắt cúi xuống, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Không đi lúc nửa đêm thì sao có thể bắt quỷ?”

Có ý gì? Chiêm Sắc không sờ được mạch não của anh, mờ mịt nhìn anh chằm chằm.

“Anh đã từng ăn trộm?”

“Dở hơi!” Bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn non mềm của của cô, Quyền Thiếu Hoàng mắng thầm, nụ cười trên gương mặt đẹp trai kia tà mị lại mê hoặc người khác. Nhưng anh vẫn không giải thích với cô quá nhiều. Cầm một túi bánh tằm có mùi kỳ lạ ném cho cô.

“Buổi tối thấy em hình như không ăn được bao nhiêu, cầm đi.”

Không nghĩ tới anh còn chuẩn bị đồ ăn vặt trên xe, Chiêm Sắc có chút kinh ngạc. Không khách khí mở túi ra ăn luôn. Trong miệng nhai đồ ăn, lửa giận trong lòng đối với anh cũng giảm đi nhiều.

“Không ngờ Quyền Tứ Gia còn tỉ mỉ như vậy!”

“Ăn cũng không thể ngậm miệng?”

Chiêm Sắc ậm ừ không thèm để ý anh, đưa chiếc túi đựng bánh tằm cho Thiết Thủ đang lái xe phía trước.

“Thiết Thủ, muốn ăn một chút không?”

“Không cần, cảm ơn Chiêm lão sư.” Bàn tay đang cầm trên tay lái của Thiết Thủ siết chặt, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giọng điệu khách khí mà xa cách.

“Ồ!” Chiêm Sắc rụt tay về.

Quyền Tứ Gia híp mắt, “Sao không hỏi anh?”

Chiêm Sắc nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh rồi tiếp tục ăn, coi anh như không tồn tại.

Xe hơi một đường xuyên qua bóng đêm ở Thủ đô, hai người một nam một nữ ngày kia đã cử hành hôn lễ, hoàn toàn không có dáng vẻ háo hức sắp kết hôn mà cô dâu chú rể nên có, một đường đấu khẩu đâm chọc nhau đến ký túc xá của giảng viên và nhân viên viện 317.

Không biết qua bao lâu, Chiêm Sắc ăn xong bánh tằm mùi vị kỳ lạ kia, xe cũng dừng lại.

Hiển nhiên là đã đến nơi.

Trước đó Vô Tình đã để lại một người giám sát, người này thấy Quyền Thiếu Hoàng liền xuất hiện, báo cáo cho anh một ít tình huống căn bản của vụ án, sau đó thì dẫn Quyền Thiếu Hoàng đến phòng Vương lão sư.

Biết xảy ra tai nạn, Vô Tình lập tức thông báo cho cảnh sát biết, trước khi cô đến thì cảnh sát đã tới.

Đại khái là vì bên trong có người chết, lúc này đã gần mười hai giờ đêm, trên đường trừ mấy tiếng mèo kêu, âm thanh gì cũng không có.

Chiêm Sắc không biết vì sao lại phải chờ buổi tối mới tới, có thể là vì trong lòng ôm mộng làm cảnh sát, lại ôm lòng khao khát muốn nghiên cứu suy nghĩ của Quyền Thiếu Hoàng, cô có chút khẩn trương, lại có chút thấp thỏm, cẩn thận đi theo sau lưng Quyền Thiếu Hoàng.

Mà từ đầu đến cuối Vô Tình phía sau luôn đi cách họ ba bước.

Ở dưới sự hướng dẫn của người giám sát, ba người chầm chậm đi lên tầng, tiến vào căn phòng nghỉ ở một mình của Vương lão sư.

Vừa vào phòng, một mùi độc nhất vô nhị của tử thi trong không khí xộc tới, dạ dày Chiêm Sắc cuộn lên. Đôi mắt cô mở to, không nói lời nào mà quan sát xung quanh. Cô có thể nhìn ra, chắc chắn Vô Tình đã đánh tiếng, căn nhà chưa bị dọn dẹp mà vẫn giữ nguyên hiện trường.

Lá gan Chiêm Sắc cũng không lớn, chỉ là nếu liên quan đến nghề nghiệp thì cũng không tính là nhỏ.

Cô chậm rãi quan sát căn phòng nhỏ, khẽ nhíu mày. Mà lúc này hình như Quyền Thiếu Hoàng cũng không có thời gian để ý cô, đôi mắt nham hiểm khẽ nheo lại, quét mắt nhìn căn phòng từng chút một.

Chuyện chỉ mới xảy ra hôm nay nên trong phòng vẫn còn lưu lại dấu vết khi còn sống của người đã chết, Chiêm Sắc nhìn những bức tranh treo trên tường, bỗng cảm thấy không gian này khiến người ta có chút ngột ngạt.

“Chiêm Sắc!”

Tiếng gọi của Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên truyền đến từ phía sau khiến cô hết hồn.

Vỗ vỗ ngực, quay đầu lại, “Kêu gì mà kêu, suýt thì hù chết tôi.”

Người đàn ông mím môi, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên mặt cô, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc, “Phát hiện gì à?”

Chiêm Sắc trợn mắt, thờ ơ nói.

“Có chút phát hiện nho nhỏ, muốn nghe không? Cầm phí tư vấn tới đi!”