Quyền Thiếu Hoàng lạnh lẽo nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống bằng biểu tình thâm trầm khó đoán, nhưng chỉ có mình anh biết, thân xác và tâm hồn anh đang loạn như thế nào.
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này làn da non nớt, đôi mắt ngấn nước, đường nét thanh tú, vòng eo nhỏ nhắn, biểu tình tức giận thật làm cho người khác muốn ức hiếp. Đương nhiên anh còn biết, lợi thế của cô không dừng lại ở ngoại hình, mà cô còn có tư chất…. Muốn mạng của đàn ông.
Hầu kết nghẹn một chút, anh nheo mắt.
“Chiêm Tiểu Yêu, em quả thật có bản lĩnh để kiêu ngạo, nhưng như vậy thì sao? Em là một bông hoa xinh đẹp, lão tử muốn bóp chặt lấy mạng sống của nó, thì mẹ kiếp nó cũng phải tàn. Đồ đê tiện.”
Đồ đê tiện?
Chiêm Sắc muốn cười, những lời này tên họ Quyền rốt cuộc cũng nói ra.
Trước buổi lễ kết hôn hôm nay, anh vẫn còn giả vờ thâm tình, phong độ một chút, hiện tại anh cảm thấy không cần tiếp tục giả vờ nữa hay sao? Cảm thấy dù sao cô cũng đã thuộc về anh, anh muốn chơi thế nào liền chơi như thế ấy?
Đang mê man suy nghĩ, đầu óc Chiêm Sắc tuy có chút mơ hồ nhưng cô không phải loại phụ nữ dễ thuần phục. Đời này của cô cái gì cũng không có, cũng chẳng để ý bất kỳ thứ gì, ngoại trừ lòng tự trọng nhỏ bé đến đáng thương của mình.
Cô ngoan cường đón lấy ánh mắt của anh, cô cụp mi cười nhẹ.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh thật xấu xa.”
“Lão tử xấu xa?”
Anh cười ấm áp, đột nhiên bóp chặt lấy hai má của cô, bắt cô phải ngẩng mặt lên, giọng nói lại vô cùng quyến rũ.
“Chiêm Tiểu Yêu, em cũng dám nói ra lời này! Nhưng…”
Chiêm Sắc bị bắt ngẩng đầu lên cũng không biết anh đang nói gì, chỉ biết bây giờ mình đang vô cùng khó chịu. Bị anh kiềm chế mạnh mẽ như vậy, môi cô không thể ngậm được cũng chẳng thể mở ra, may mắn là anh không lợi dụng vào đó mà làm chuyện chiếm tiện nghi của cô, mắt anh nheo lại vô cùng nguy hiểm.
“Nhưng em là vợ của anh, anh có thể để em làm càn, nhưng em phải tự biết chừng mực.”
Làm càn, chừng mực? Vợ?
Con mẹ nó!
Chiêm Sắc khinh bỉ nhìn anh chằm chằm, không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích. Cô nghĩ thầm, anh mà dám xông đến, cô sẽ cắn chết anh. Nhưng, suy nghĩ này cũng thật ngây thơ, hai má bị anh bóp nghẹn đến như vậy, sao cô có thể đối phó anh được. Có một điều may mắn chính là anh đã lớn như thế rồi, dưới tình thế cô không tình nguyện anh cũng không thể làm gì được cô.
“Nghe lời…” Anh tiến lên, giọng trầm xuống rất nhiều: “Cho anh.”
Tuyệt vọng quay đầu đi, Chiêm Sắc đơ người.
Trạng thái thân mật như này, cô cảm nhận được khí thế kiêu ngạo của người đàn ông, hận đến ngứa răng, cảm giác bị ức hiếp nhưng không thể nào phản kháng khiến nội tâm cô vô cùng đau khổ.
Vô sỉ!
Quyền Thiếu Hoàng quá vô sỉ!
Trong nháy mắt, đầu óc cô trở nên rối bời. Từ trước tới nay chưa từng bị như vậy khiến cô uỷ khuất đến cực điểm.
Cô rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà lại trêu chọc phải một tên cặn bã. Ở Đế Cung, anh ép buộc cô, cô nhịn anh. Sau này anh lại giúp cô, cô cảm ơn anh. Sau đó, anh bức cô gả, dù biết bản thân chỉ là mang bóng dáng bạn gái cũ của anh, cô cũng không nhiều lời mà gả cho anh. Anh từ lúc cưới tới lúc mang cô đi, muốn cô hầu hạ anh, cô cũng không hận anh. Nhưng ngay lúc này, bản thân cô đang khó chịu, anh không quan tâm mà còn dùng phương pháp như vậy để ức hiếp cô khiến cô cảm thấy sức chịu đựng của mình đã tới giới hạn…
Tức giận, xấu hổ, buồn bã đủ loại cảm xúc đan xen trong một lúc, tim cô dường như muốn nứt ra. Đôi mắt ngấn nước đỏ hoe, từng giọt lăn dài như những viên ngọc rớt xuống hai má.
Khóc? Đáng chết!
Quyền Thiếu Hoàng nhăn mày lại, lý trí trong phút chốc trở lại, bất chấp bản thân tên đã lên dây, anh nhanh chóng thả hai bàn tay to đang giữ chặt lấy má cô, khoé môi giật giật, kéo lấy chăn bông phủ lên người cô.
“Tự mình lo liệu đi.”
Nói xong, anh không dám đối diện trực tiếp với cô, chạy nhanh vào phòng tắm.
Anh rời đi, Chiêm Sắc cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhanh chóng ngồi dậy, cô tìm băng vệ sinh mà trợ lý Tôn mang tới, xử lý tốt cho bản thân, mặc áo ngủ vào, tóc cũng không thèm sấy liền ngã xuống giường, kéo chăn bọc kín người.
Trong phút chốc, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Ngay sau đó, Quyền Thiếu Hoàng quấn khăn tắm trên eo bước ra, sắc mặt của anh không tốt lắm, anh liếc nhìn người phụ nữ giờ khắc này như con đà điểu cuộn trong chiếc chăn bông, anh lấy hộp thuốc lá từ trong chiếc quần của mình đặt ở đầu giường, châm lửa.
Hút một ngụm.
Lại hút một ngụm, thêm một ngụm nữa.
Bình thường vào thời điểm thần trí không yên, anh sẽ hút thuốc để làm vơi đi sự khó chịu của bản thân. Nhưng không phải hút thuốc là sẽ giải quyết được mọi việc, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cô là người phụ nữ của anh, đêm nay lại là đêm tân hôn của hai người, thế mà họ lại đang làm cái quái gì vậy?
Ngồi ở đầu giường, quay mặt nhìn thấy những đường cong tinh xảo lấp ló bên dưới chiếc chăn mỏng, mày anh càng nhíu chặt.
“Chiêm Tiểu Yêu, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nói chuyện?
Chiêm Sắc như con nhộng trong chiếc chăn bông, vào lúc này nước mắt đã ngừng rơi. Cô không phải người thích khóc, chỉ cảm thấy vừa mệt vừa phiền, cô không có ý nghĩ muốn nói chuyện với anh. Cảm thấy chán nản và suy nghĩ một hồi, cảm thấy tâm tình quá mức nôn nóng, không thích hợp để nói ra vấn đề.
“Tôi mệt rồi. Ngủ đi, có việc ngày mai lại nói.”
Cắn điếu thuốc trong miệng, Quyền Thiếu Hoàng nghiến răng, đưa tay kéo tấm chăn bông đang che mặt cô. Nhưng bàn tay không đặt xuống, đầu ngón tay thoáng giật giật, lại ngừng. Thở dài một hơi, anh thu tay lại, yên lặng hút từng ngụm thuốc, ánh mắt ngó lại người phụ nữ đang bất động ở đằng kia, trong lòng phiền loạn đến tức giận.
Nhả ra một ngụm khói, anh dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng ổn định giọng nói.
“Không muốn nói chuyện cũng được, Chiêm Tiểu Yêu em chỉ cần nhớ, mặc kệ em có đồng ý hay không thì hiện tại của cũng là vợ của Quyền Thiếu Hoàng anh. Đời này hai ta đều bị cột chung một chỗ, em muốn làm gì cũng được, nhưng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, hiểu không?”
Chiêm Sắc buồn rầu không phát ra tiếng, giống như không nghe thấy anh đang nói gì vậy.
Quyền Thiếu Hoàng lại xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt tối sầm lại.
Sau một lúc lâu, chính anh còn tưởng cô sẽ không nói gì nữa, giọng nói trào phúng cổ quái của cô lại vang lên từ trong chăn, rầu rĩ, như oán hận lại như không có cảm xúc.
“Nếu nói nghiêm túc, chúng ta còn chưa phải là vợ chồng mà?”
Trong lòng Quyền Thiếu Hoàng ngẩn ra, không nghe rõ liền kéo chăn bông che mặt của cô xuống.
“Chiêm Tiểu Yêu, em nói cái gì?”
Gò má say rượu của Chiêm Sắc ửng hồng, hốc mắt đỏ bừng, nhưng thần sắc của cô so với thời điểm đang khóc lúc nãy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thần sắc âm lãnh của người đàn ông, cô trào phúng cong cong môi.
“Đại khái là Quyền Tứ gia quá coi thường pháp luật hiện giờ, thế nên anh đã quên mất chúng ta chưa lĩnh chứng. Nói cách khác, không có sổ đỏ, không có sự bảo hộ của pháp luật, sao lại gọi là vợ chồng? Hôn lễ? Vô nghĩa! Hôn lễ cũng càng không chân thực, anh nói có đúng không?”
Ngón tay của Quyền Thiếu Hoàng cứng đờ, ánh mắt kì quái lạnh lùng liếc qua. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ đang tức giận của cô. Qua một lúc lâu, khóe môi anh đột nhiên run rẩy một chút. Chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi anh đột nhiên cong khoé môi, bật cười thành tiếng.
“Chiêm Tiểu Yêu, hôm nay em giằng co với anh, chỉ vì cái này?”
Thấy tên vương bát đản này đột nhiên lại cười, còn cười tới sảng khoái như vậy, Chiêm Sắc nhíu mày, một chút cũng không cười nổi.
Hôm nay cô thực sự khó chịu với anh sao?
Cô thừa nhận, hôm qua nghe câu nói lúc sau của Ngải Mộ Thiên, cô thật sự có chút khó chịu. Nhưng sự khó chịu này là vì ‘bạn gái cũ’, vì giấy chứng nhận kết hôn hay vì anh không tôn trọng mình? Bản thân cô cũng không rõ lắm.
Vì vậy nhìn thấy anh, cô không muốn nói chuyện.
“Chiêm Tiểu Yêu—” Thấy bộ dáng ngượng ngùng có chút đáng yêu của cô, Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, dáng vẻ ngậm thuốc lá hơi tà khí. Trong lòng đoán, cô đang giận dỗi vì chuyện này chứ không phải như vừa rồi mà coi thường anh, trong lòng anh vô cùng thoải mái, tâm tình lại tốt hơn không ít. Anh nhanh chóng cúi người về phía trước, mở chăn bông quanh người cô rồi quấn hai người vào nhau trong chiếc chăn bông ấm áp. Thân thể lười biếng dựa vào đầu giường, hút một ngụm thuốc rồi cười đùa hỏi.
“Nói cho anh biết, giấy chứng nhận kết hôn có lợi ích gì?”
Người đàn ông này….
Vĩnh viễn đều như thế, một giây trước còn tức giận, giây sau đã cười.