Bấm một nửa dãy số, cô dừng lại. Hôm qua có chuyện xảy ra trong hôn lễ, đám người bị đưa tới viện 317 ước chừng còn chưa xử lý xong. Công việc của anh khác với những người khác, có đặc điểm riêng biệt, cô vẫn không nên gọi điện. Nếu một cuộc điện thoại làm phiền chính sự của anh, ngược lại không ổn.
Vì thế, cô buông điện thoại xuống.
Nhưng tới 1 giờ rạng sáng rồi, anh vẫn chưa về, trong lòng Chiêm Sắc lại thấp thỏm hơn.
Không có chuyện gì xảy ra chứ?
Gọi, hay không gọi?
Vẫn luôn rối rắm trong vấn đề này, cô cũng không biết mơ mơ màng màng mà ngủ từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng, nhìn trên giường chỉ có một mình, cô cau mày vội vàng đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón Tiểu Thập Tam thức giấc. Từ từ đi ra ngoài, đụng phải dì Lý liền hỏi thăm, xác thực cả đêm hôm qua Quyền Thiếu Hoàng không về biệt thự Cẩm Sơn.
Đêm tân hôn thứ hai, cô chăn đơn gối chiếc.
Nhưng cô không oán hận mà ngược lại, nhẹ nhàng mừng rỡ. Không có người đàn ông kia ở đây, áp lực trong lòng cô giảm đi rất nhiều. Hơn nữa Quyền Thiếu Đằng cũng không ở đây, áp lực càng được thu nhỏ lại. Vui vẻ chờ Tiểu Thập Tam rời giường, giúp cậu bé rửa mặt xong rồi cùng cậu ăn sáng, tự mình lái xe đưa cậu đi học, tâm tình của cô tương đối tốt.
Buổi sáng, cô và Tôn Thanh đi về nhà của mình.
Buổi chiều, vẫn là Tôn Thanh lái xe đưa vợ chồng Du Diệc Quý ra sân bay Thủ đô.
Đến lúc này, cô cảm ơn Tôn Thanh vì cô ấy làm việc rất chu đáo.
Không cần cô phân phó, hôm qua cô ấy biết Du Diệc Quý phải rời khỏi, vì thế liền hoàn lại vé tàu, trực tiếp đặt vé máy bay, nói là giảm bớt những va chạm trong chuyến đi của hai người lớn tuổi. Cuối cùng, trước khi Du Diệc Quý lên máy bay, cô ấy cung kính đưa một túi da bọc kín, nói đây là Tứ gia giao phó lúc trước.
Trong túi da có nhét một ít tiền mặt, còn có một tấm thẻ ngân hàng. Số tiền cụ thể thì cô không biết.
Nhìn thấy một màn này, Chiêm Sắc ngây ngẩn cả người.
Mắt mợ sáng rực lên, không nói lời nào.
Mà Du Diệc Quý cũng thoáng sừng sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, nói gì cũng không chịu lấy. Thấy cậu còn đang do dự ở đằng kia, túm lấy cô thêm một lúc mới chịu rời đi, chỉ để lại một câu.
“Sao tôi có thể nhận số tiền này? Tôi để mặt mũi cháu gái mình ở đâu?”
Bộ dáng kiên quyết kia khiến vẻ mặt Tôn Thanh xấu hổ.
Nhưng Chiêm Sắc rất cảm động, trong lòng cũng hiểu rõ. Có một số người trọng tình cảm, có người lại trọng tiền. Ở trong mắt cậu của cô, không phải tiền có thể mua được bao nhiêu thứ, mà là nếu ông cầm số tiền này, không chỉ ông không có cốt khí, mà cháu gái ông sau này ở nhà chồng cũng không dám ngẩng đầu lên.
Tôn Thanh nhìn bóng dáng ông ấy, thở dài bỏ túi da vào trong bao, sắc mặt nghiêm túc.
“Chiêm lão sư, cậu của cô yêu thương cô thật lòng.”
Chiêm Sắc không nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn theo bóng dáng già nua của cậu, một đôi mắt chứa đầy sương mù.
“Ừ, cậu của tôi vẫn luôn cực kỳ yêu thương tôi…”
“Trong thời đại tình cảm ngày càng đạm bạc, có một người cậu như vậy quá tốt.”
Chiêm Sắc mím môi, lương tâm đột nhiên hơi đau.
Đối với người nghèo cả đời mà nói, không phải ai cũng có dũng khí từ chối một túi tiền lớn như vậy.
Cậu…
Cậu và mợ đi rồi, Chiêm Sắc không về nhà mình nữa.
Nhưng cô lại không ngờ, từ khi Quyền Thiếu Hoàng rời khỏi trang viên Y Lan, ba ngày liên tiếp không trở về biệt thự Cẩm Sơn.
Ngày thường không có anh, Chiêm Sắc đang trong thời gian nghỉ kết hôn, quả thật vẫn có chút ăn không ngồi rồi. Đọc sách, lên mạng, phân tích trường hợp, chăm sóc Tiểu Thập Tam, thỉnh thoảng nhìn thấy Quyền Thiếu Đằng sẽ trò chuyện vài câu. Đại đa số thời gian, bên người cô chỉ có Tôn Thanh. Trải qua mấy ngày ở chung, cô và Tôn Thanh thân thiết hơn rất nhiều, có thể tâm sự với nhau về những chuyện riêng của mình.
Cuộc sống yên ổn.
Nhưng yên ổn lại có vẻ không quá yên ổn.
Vào ngày đầu tiên, cô còn nghĩ gọi điện hỏi thăm anh xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến buổi tối ngày hôm sau, Quyền Thiếu Hoàng vẫn không về nhà, cô hoàn toàn từ bỏ ý định hỏi. Tuy nói ‘tân hôn ngàn vàng’, nhưng chồng mới cưới của cô có việc, cô cần gì phải đi quấy rầy anh. Còn nữa, anh không trở về không phải càng tốt sao, cô ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không thì ngồi chơi, nhàn nhã như đang nuôi heo.
Mấu chốt quan trọng nhất, cô sẽ không bị anh quấy rối mọi lúc mọi nơi.
Nghĩ như vậy thấy cũng khá tốt.
Cứ thế, cô trải qua ba ngày đầu tân hôn một cách ấm áp.
Buổi tối ngày thứ tư, cô dỗ Tiểu Thập Tam ngủ như thường ngày, sau đó tắm rửa rồi thay áo ngủ thoải mái chui vào ổ chăn. Đầu óc như đi vào cõi thần tiên trong chốc lát, vừa ngủ không lâu, di động trên tủ đầu giường vang lên.
Quyền Thiếu Hoàng gọi?
Phản ứng đầu tiên của cô chính là anh, nhưng ngồi dậy cầm điện thoại mới phát hiện là một cuộc gọi quốc tế đường dài.
Người gọi điện là Chương Trung Khải.
Từ lần trước khi Chương Trung Khải ra nước ngoài tiến hành trị liệu giải phẫu, anh ấy không dùng số điện thoại trước kia nữa. Tuy Chiêm Sắc lo lắng cho anh, nhưng vì đã biết chuyện quyên góp của ‘Lôi Phong sống’, cô không muốn bán đứng Thiết Thủ, lại không tiện dò hỏi Quyền Thiếu Hoàng. Bởi vậy, trên thực tế Chiêm Sắc đã mất đi tin tức của Chương Trung Khải trong một khoảng thời gian dài.
Lúc này nửa đêm tỉnh lại, nghe thấy giọng nói ôn hòa, lo lắng của anh ấy, cô thân thiết hỏi, “Đàn anh, hiện tại anh có khỏe không?”
Giọng Chương Trung Khải ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như thường, nghe không khác mấy so với trước khi bị bỏng, “Cũng khỏe, Sắc Sắc, nghe nói em kết hôn rồi?”
Trong lòng hơi buồn, Chiêm Sắc thầm nghĩ hôn lễ này đúng là truyền đi rất xa. Nhưng cô cũng không phủ nhận.
“Ừm, chuyện của mấy ngày trước. Anh ở nước ngoài trị liệu nên em không thông báo cho anh, vì vậy… Chờ anh về nước, đến lúc đó em sẽ bù đắp.”
Chương Trung Khải nhẹ nhàng cười, hỏi lại, “Cùng anh ta?”
“Vâng.” Chiêm Sắc mím môi, cười bổ sung, “Anh ấy đối xử với em khá tốt.”
Nghe xong lời nói của cô, Chương Trung Khải ở đầu dây bên kia trầm mặc. Qua một lúc lâu, anh giống như đang lựa lời, thật vất vả mới nói một câu không đầu không đuôi.
“Sắc Sắc, em không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Giọng Chương Trung Khải nghe hơi nặng nề, có chút chua xót, có chút đau đớn. Đặc biệt vào ban đêm, giọng nói từ bên kia đại dương xa xôi truyền đến, có cảm giác nhiều phần trống trải. Nghe xong, trái tim Chiêm Sắc chợt run lên.
“Chuyện gì kỳ lạ?”
“Sắc Sắc, thật ra anh cũng đoán được ai là người tài trợ chi phí trị liệu cho anh…” Chương Trung Khải nói nhàn nhạt, giọng hơi do dự, phải mất một lúc mới tiếp tục chủ đề, “Nhưng chuyện đó thật sự quá trùng hợp. Em từ chối anh ta, anh liền đụng phải anh ta, em giả vờ yêu đương với anh, xe của anh liền cháy, anh ta lại cho anh chi phí trị liệu. Sắc Sắc, em rất thông minh, em biết anh muốn nói gì chứ?”
Đúng, Chiêm Sắc rất thông minh.
Tuy Chương Trung Khải nói rất lòng vòng, rất gấp khúc, càng không nói rõ ý gì. Nhưng suy nghĩ logic trong lời nói của anh rất dễ dàng suy đoán. Ý anh là Quyền Thiếu Hoàng vì muốn đến được với cô nên cố ý làm ra những chuyện kia với anh ấy, sau đó lại dùng cơ hội trị liệu, cố ý thể hiện tốt trước mặt cô, mục đích lấy được thiện cảm của cô.
Chiêm Sắc giật mình ngẩn ra, logic này của Chương Trung Khải quả thực không có vấn đề.
Chẳng lẽ thật sự là họ Quyền làm?
Gió thổi qua tim, sống lưng lạnh buốt. Nhưng sau khi trên trán chảy ra ít mồ hôi lạnh, đầu óc cô lại tỉnh táo.
Không đúng! Không có khả năng là Quyền Thiếu Hoàng làm.
Thứ nhất, căn bản anh không nói với cô rằng số tiền kia là anh giúp đỡ, lấy thiện cảm của cô kiểu gì?
Thứ hai, tuy lúc ấy Quyền Thiếu Hoàng và Chương Trung Khải từng có chút khó xử, nhưng thật sự không đến mức muốn giết người phóng hỏa như vậy. Huống hồ họ Quyền anh tốt xấu gì cũng là quân nhân chính trực, anh tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.
Thứ ba, điều quan trọng nhất. Họ Quyền vốn dĩ chính là một tên Vương bát đản ngang ngược. Anh muốn cô gả cho anh, căn bản không cần phải dành tâm tư đi đối phó Chương Trung Khải, càng không cần lấy lòng Chiêm Sắc cô. Bởi vì từ trước tới nay anh có quyết định chuyện gì, cho dù cô không thích thì cũng trói cô mang vào lễ đường. Còn nữa, trước khi chuyện của Chương Trung Khải xảy ra, anh đã nhận được giấy đăng ký kết hôn…
Những chuyện này hoàn toàn mâu thuẫn.
Thở hắt một hơi, cô lau mồ hôi vừa mới chảy trên trán, cẩn thận phản bác Chương Trung Khải.
“Đàn anh, nói chuyện này. Em cảm thấy anh suy nghĩ nhiều rồi. Không có khả năng là anh ấy đâu. Nguyên nhân xảy ra sự cố ngày hôm đó em cũng đã xem thử, là do cải tiến xe không tốt mới tạo thành….”
Chương Trung Khải lại lần nữa trầm mặc.
Nghe tiếng hít thở ở đầu dây bên kia, Chiêm Sắc không biết nói gì mới tốt.
Thật lâu sau, dường như Chương Trung Khải thở dài một hơi, đột nhiên bật cười.
“Sắc Sắc, nếu em đã nói như vậy, anh có thể nói thêm gì đây?”
Chiêm Sắc cắn môi, trong lòng biết anh khó chịu và bực bội. Sự việc này xảy ra, cho dù là ai đều sẽ có oán hận. Nghĩ vậy, cô xoa trán, lại lần nữa thành tâm xin lỗi anh ấy.
“Đàn anh, nghiêm túc nói tiếp thì anh xảy ra chuyện này hoàn toàn do em. Thật sự trong lòng em rất áy náy… Sau này, nếu anh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần Chiêm Sắc em làm được, nhất định…”
“Sắc Sắc!” Chương Trung Khải cười cắt ngang cô, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi. Em không cần xin lỗi anh. Mọi người đều có vận mệnh riêng. Mệnh của anh đã như vậy, không trách ai được. Cứ thế đi, anh phải vào phòng phẫu thuật đây.”
“Đàn anh.” Tay cầm điện thoại càng siết chặt, Chiêm Sắc cảm thấy chua xót trong lòng, “Anh bảo trọng.”
“Sắc Sắc, bảo trọng.”
Giọng nói Chương Trung Khải trầm xuống.
Tút —— tút ——
Âm thanh ngắt quãng phát ra từ điện thoại, cảm xúc của Chiêm Sắc cuồn cuộn, cầm điện thoại trong tay thật lâu không đặt xuống.
Nợ tình cảm là nợ khó trả nhất.
“Tối muộn còn không ngủ, ngẩn người làm gì?”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo ý trách móc từ cửa truyền tới.
Chiêm Sắc buông điện thoại, quay đầu lại, cứng đờ trong nháy mắt, không lên tiếng.
Người đàn ông không biết đi vào từ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú u ám, mang theo cảm xúc mâu thuẫn độc nhất vô nhị. Trong sự điềm tĩnh hoà lẫn ba phần phô trương, trong sự nam tính và mạnh mẽ lại mang theo lực công kích của ba phần cợt nhả. Khi người khác nhìn vào mặt anh, tựa như có vô số mũi nhọn sắc bén chỉ vào chính mình, không ai dám nhìn thẳng.