Quan Sơn Nguyệt

Chương 12




Nguyên Trưng mơ thấy lần đầu tiên hắn gặp Sầm Dạ Lan.

Hoàng đế yêu chiều Nguyên Trưng, có hơn mười vị hoàng tử lớn nhỏ, chỉ có mình hắn được ngồi trong lòng hoàng đế, năm hắn tầm bảy, tám tuổi, cũng còn nhỏ, nằm nhoài trên án thượng nhìn người thiếu niên kia đi tới.

Sầm Dạ Lan có làn da rất đẹp, trẻ tuổi, lộ hết ra sự sắc bén, y đã theo tướng quân Sầm về quân khu.

Hoàng đế chỉ vào Sầm Dạ Lan nói với ông, hậu sinh khả úy, tương lai sau này nhất định sẽ là trụ cột vững chắc cho đất nước.

Nguyên Trưng chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Hoàng đế vui vẻ, đánh giá cao Sầm Dạ Lan đang ngồi ở ngự tiền với Sầm Hi, vì gần nhau, nên Nguyên Trưng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm mấy lần. Hắn chưa bao giờ thích những khung cảnh như vậy, rất nhàm chán, nhưng phụ hoàng lại rất thích đưa hắn theo cùng.

Sầm Dạ Lan ngồi thẳng, giữa hai hàng lông mày có cảm giác xa cách và thờ ơ, Nguyên Trưng nghĩ, giả bộ nghiêm túc, tiểu cứng nhắc. Hắn nhặt một vài quả vải ở trên bàn, tất cả đều rất căng mọng và tròn trịa, Nguyên Trưng chộp lấy một quả, ném nó cho Sầm Dạ Lan.

Sầm Dạ Lan quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp được ánh mặt thăm dò và tinh quái của đứa nhỏ, mặt không biến sắc quay đầu đi.

Nguyên Trưng lại ném y một lần nữa, đập trúng bả vai của Sầm Dạ Lan, nhưng gương mặt lạnh lùng kia lại chẳng có vẻ gì khác. Ném hai, ba cái nữa, Nguyên Trưng ném quả cuối cùng trên tay, nhưng Sầm Dạ Lan thành công bắt được. Nguyên Trưng từ trên đùi hoàng đế trượt xuống, lặng lẽ đi tới trước mặt Nguyên Trưng, nói: "Ngươi tên là Sầm Dạ Lan hả?"

Sầm Dạ Lan lạnh nhạt mà liếc hắn một cái: "Vâng điện hạ."

Nguyên Trưng cười rộ lên, nâng cằm ra hiệu quả vải trong tay y: "Thưởng cho ngươi ăn đó."

Sầm Dạ Lan không mặn không nhạt nói: "Cảm ơn điện hạ."

Nguyên Trưng ghé mặt đến trước mặt y: "Ăn đi, ngọt lắm, hôm qua vừa mới được đưa vào trong cung đấy."

Sầm Dạ Lan ngước mắt lên, một đôi mắt đen láy xinh đẹp, giống như viên ngọc đen mà hoàng đế đưa cho hắn đùa nghịch, Nguyên Trưng dùng mũi trên đá vào chiếc bàn trước mặt: "Ngẩn người gì vậy, mau ăn đi."

Sầm Dạ Lan nắm chặt quả vải lạnh trong lòng bàn tay, bóc vỏ ra để lộ phần thịt trắng mềm bên trong rồi cho vào miệng, Nguyên Trưng lập tức cười hì hì hỏi y: "Nó thế nào, có ngon không?"

Sầm Dạ Lan nhạt nhẽo mà ừm một tiếng.

Nguyên Trưng nhìn chằm chằm vào y một lúc, thịt quả trắng, đôi môi mỏng đỏ mọng, y ăn rất chậm rãi, giây lát sau cảnh tượng thay đổi, Nguyên Trưng giống như quay trở lại buổi tối hôm ấy, Sầm Dạ Lan bị hắn chịch đến đờ người, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cúi người xuống muốn hôn y, hô hấp nóng rực, mái tóc cùng da thịt đổ mồ hôi đầm đìa, kề sát vào nhau khiến người ta phát nghiện.

Nguyên Trưng vuốt cằm rồi vén tóc mai Sầm Dạ Lan sang một bên, hôn y nồng nàn hơn, răng nhọn nài cổ y, cắn ra dấu.

Nguyên Trưng chợt bừng tỉnh, hắn ngơ ngác nhìn màn che giường một lúc, nghe thấy tiếng mưa rơi mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Vào cuối thu đầu đông một cơn mưa trút xuống, Hãn Châu trở nên vô cùng lạng giá, như thể đã bước vào giữa mùa đông.

Nguyên Trưng nhớ lại sau buổi tối hôm đó, đã mấy ngày không gặp được Sầm Dạ Lan, cũng không biết là cố tình hay vô ý, thuận miệng nói chuyện, Phương Tĩnh nói: "Nghe đám hạ nhân nói là bị bệnh, đang ở nhà của tiểu Tô đại phu, kể cũng lạ, bị bệnh mà còn không về nhà."

Nguyên Trưng ngẩn ra: "Bị bệnh?"

Phương Tĩnh chọn một miếng thịt tươi đút cho con Hải Đông Thanh của Nguyên Trưng, bị mổ ngón tay, không cam lòng chọc nó một lần nữa: "Không, dường như đã nằm ở trên giường hai ngày rồi, sốt cao không giảm."

Nguyên Trưng ồ một tiếng, Sầm Dạ Lan trông thì vững vàng, nhưng lại rất nóng nảy. Nghĩ thì nghĩ như thế, những trong lòng không thôi nghĩ đến, như có gì đó đè nặng lên mình, nhưng nếu nói hắn đi gặp mặt Sầm Dạ Lan, cũng có chút hơi ngượng.

Nguyên Trưng cáu kỉnh, thấy Phương Tĩnh cứ trêu chọc mãi con Hải Đông Thanh của mình, không nhịn được đạp gã một cước, đuổi người đi.

Hắn nhìn Hải Đông Thanh đang cúi đầu mổ thức ăn một lúc, dùng ngón tay chọc chọc đầu nó, con vật nhỏ nhận chủ, rất nghe lời, Nguyên Trưng được lấy lòng, vuốt cánh và đầu nó, nói: "Tiểu Sầm Tướng Quân ngoan quá."

Mưa càng lúc càng nặng hạt, trời đất bao phủ một tấm màn trắng xoá vắng lặng, Tô Trầm Chiêu đang chuyên tâm sắc thuốc dưới túp lều, co ro quấn trong một chiếc áo bông dày, mũi đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẻ mặt rất chăm chú.

Đột nhiên, có người gõ cửa, cửa gỗ cạch cạch vang lên. Ban đầu Tô Trầm Chiêu còn tưởng là nghe nhầm, nhưng sau khi nghe một hồi, chỉ cảm thấy đối phương càng ngày càng nóng nảy, như thể muốn đá bay cửa ra, mới nhanh đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy bên ngoài có một bóng người mảnh khảnh đứng đó, người này che ô, khoác một cái áo choàng lông hồ ly màu đen, lộ ra khí chất ngông cuồng khoa trương, gương mặt tuấn tú, giữa hai hàng lông mày thoáng vẻ không kiên nhẫn.

Chính là cái vị Thất hoàng tử khiến người khác đau đầu kia.

Tô Trầm Chiêu chậm rãi nhìn hắn, có chút ngập ngừng nói: "Thất điện hạ, tới khám bệnh sao?"

Nguyên Trưng không tỏ rõ ý kiến, trực tiếp đẩy cửa đi vào, ánh mắt đảo qua căn nhà tồi tàn, hỏi: "Sầm Dạ Lan đâu?"

Tô Trầm Chiêu ngạc nhiên: "Ngươi tới thăm tướng quân hả, nhưng tướng quân không tiếp đâu."

"Ta là khách?" Nguyên Trưng hừ cười một tiếng, đi thẳng vào bên trong, Tô Trầm Chiêu ngăn cản hắn: "Không thể vào, tướng quân không tiếp người ngoài."

Không biết từ nào chọc giận đến hắn, hắn liếc mắt nhìn Tô Trầm Chiều một cái, Tô Trầm Chiêu là thầy thuốc, căn bản không biết võ, bị Nguyên Trưng đẩy lùi hai bước, lạnh lùng nói: "Làm càn, sao ngươi dám cản ta?"

Tô Trầm Chiêu có hơi ngốc nghếch, mím mím môi, mạnh miệng nói: "Tướng quân nói, có việc gì thì đợi ngài ấy về rồi nói."

Nguyên Trưng bộ dạng y che chở Sầm Dạ Lan, lòng như lửa đốt, cười rộ lên, nói: "Cút."

Một giọng nói khàn khàn truyền đến: "Trầm Chiêu."

Nguyên Trưng lập tức nhìn sang, cửa sổ đang mở, Sầm Dạ Lan đứng ở trong phòng, một thân đồ đen, càng làm rõ vẻ mặt tái nhợt của y, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Sầm Dạ Lan nói với Tô Trầm Chiêu: "Trà nguội rồi, Trầm Chiêu, làm phiền ngươi pha cho ta một bình trà nóng."

Tô Trầm Chiêu trả lời một tiếng vâng, lại liếc nhìn Nguyên Trưng, bấy giờ mới đi vào trong bếp đun nước nóng.

Mưa phùn mù mịt, Nguyên Trưng che ô, đứng ở trong sân nhìn Sầm Dạ Lan, sắc mặt y không được tốt lắm, thật sự bị bệnh, chỉ là y vẫn lạnh lùng khó gần như trước.

Nguyên Trưng cảm thấy như có vuốt mèo cào nhẹ vào trái tim mình, ngứa ran.