Quan Sơn Nguyệt

Chương 67




Ngự hoa viên.

Lúc Tư Thiều Anh tới, Nguyên Hành hoàng đế đang đi dạo cùng hoàng hậu, cung nhân đứng ở rất xa, hoàng hậu đã mang thai được sáu tháng, một tay ôm bụng, Nguyên Hành nghiêng người áp má lại gần, rất tình cảm rất sâu sắc.

Quan đại thần mới nhậm chức báo: "Bệ hạ, Tư tướng quân đến rồi."

Nguyên Hành vươn tay xoa xoa bụng hoàng hậu đang mang thai, cười nói: "Tử tử này lại đá trẫm một cái, nhất định là một tiểu hoàng tử."

Hoàng hậu mím môi cười, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ đi gặp Tư tướng quân trước đi."

Nguyên Hành mỉm cười: "Được, vậy nàng về trước nghỉ ngơi, chút nữa trẫm sẽ tới dùng bữa với nàng."

Hoàng hậu nhún người hành lễ với Nguyên Hành, nhã nhặn lịch sự lại đoan chính, cung nhân đứng ở xa lấp tức đến đón nàng, đoàn người chậm rãi rời đi, Nguyên Hành quay đầu lại nói với thái giám: "Truyền."

Trong đình viện hình bát giác ở ngự hoa viên, Tư Thiều Anh ngồi đối diện với Nguyên Hành, gã nói: "Bệ hạ quả thật là thần cơ diệu toán*, ám vệ truyền tin tới, người của Mạnh gia mấy ngày trước tìm đến Dung Hương Phường."

* Dự liệu như thần.

Ngón tay Nguyên Hành gõ lên bàn đá nhẵn nhụi, trầm ngâm suy tuy ba chữ Dung Hương Phường.

Tư Thiều Anh nói: "Dung Hương Phường ngư long hỗn tạp, thần đã phái người bí mật theo dõi, bọn họ dường như trắng tay quay về, cũng không tìm thấy Thành Hòe."

"Lẽ nào di chiếu không ở Dung Hương Phường?"

Nguyên Hành nói: "Không vội, ngươi an bài thêm người đi tìm, một tên tiểu thái giám như Thành Hòe, có thể trốn được bao lâu?"

Tư Thiều Anh đáp: "Vâng, bệ hạ."

"Thái hoàng thái hậu không còn nhiều thời gian nữa." Nguyên Hành rũ mắt xuống, nhìn ngón tay mình, nghẹ giọng nói: "Nếu không thể tận mắt nhìn Nguyên Trưng ngồi lên hoàng vị, chỉ sợ chết không nhắm mắt."

Từ sau khi Nguyên Hành đăng cơ, anh ta lập tức giam lòng thái hoàng thái hậu, lúc soát toàn cung, không ngờ vẫn phạm phải một sai lầm, để cho bọn họ có thể mang di chiếu ra khỏi cung.

Thật nực cười, cho dù Nguyên Trưng điên cuồng ngu xuẩn, thì những người đó vẫn luôn nghĩ đến hắn, thậm chí thà rằng giúp một kẻ ngu xuẩn lên ngôi, hết sức nực cười!

Tư Thiều Anh giật giật khóe miệng: "Thất điện hạ đã điên rồi, chẳng lẽ còn muốn để một kẻ điên lên làm hoàng đế sao?"

Nguyên Hành nhàn nhạt nói: "Bọn họ càng cố chấp với chuyện này, chứng tỏ Nguyên Trưng không thực sự bị điên."

"Thần nghe nói mấy ngày trước Triệu công tử tìm Thất điện hạ gây rối." Tư Thiều Anh nói, "Nếu không phải hắn thật sự điên rồi,với cái tính ương nghạnh của Thất điện hạ, sao có thể nhẫn nhịn chịu sỉ nhục?"

Nguyên Hành nói: "Dù sao A Trưng cũng do phụ hoàng ta tự tay dạy dỗ, là thái tử trong mắt họ." Anh ta nhấn mạnh hai chữ thái tử, Tư Thiều Anh cười khẩy: "Nhưng người đang ngồi trên hoàng vị là ngài."

"Thất điện hạ mấy năm nay kiêu căng ngạo mạn, chỉ biết ăn chơi trác táng, không ai không biết, người như vậy làm sao xứng làm vua một nước, nếu không phải —— "

Gã dừng lại, giọng điệu có vẻ rất bất bình.

Nguyên Hành nhìn Tư Thiều Anh, mỉm cười nói: "Tất cả đều đã."

Tư Thiều Anh hơi giật mình, nhìn Nguyên Hành, nhẹ thở phào nói: "Bệ hạ nói đúng lắm, tất cả đều đã qua."

Gã lại nói: "Đều là lỗi của thần không làm tốt chức trách của mình, không giữ được chân Nguyên Trưng ở lại Bắc Cảnh, nếu không sẽ không có chuyện như ngày hôm nay"

"Thiều Anh, không cần phải như vậy." Nguyên Hành vỗ vỗ vai gã nói: "Chuyện ở Bắc Cảnh đã oan ức người rồi."

Tư Thiều Anh sửng sốt một lúc, rũ mắt xuống cười: "Sao đột nhiên bệ hạ lại nói như vậy?"

Nguyên Hành nói: "Mặc dù ta đã đăng cơ, nhưng cũng chỉ là con rối trong tay kẻ khác. Bình An Hầu dã tâm bừng bừng, dựa vào công danh và có trại quân trong tay nên rất càn rỡ, hoàng hậu đang mang thai, nếu như nàng ấy sinh ra long tử*, khó bảo đảm ông ta sẽ không nổi lên tâm tư khác."

* Con của rồng, ý chỉ hoàng tử sau này sẽ thừa kế ngôi hoàng đế.

"Trong tay Tiêu Mộng Sinh nắm giữ cấm quân, người này lòng sâu dạ hiểm, không phải hạng người tốt. Cha hắn Tiêu lão thái phó là thầy của Nguyên Trưng, dạy dỗ nó tắm năm, ta không thể không phòng."

"Phụ hoàng của ta ấy à." Anh ta khẽ cười: "Trong tim trong mắt trong đầu chỉ có duy nhất một đứa con trai là Nguyên Trưng."

Tư Thiều Anh nhìn gò má Nguyên Hành, không thể không nghĩ đến chuyện lúc còn bé gã bị cha mình bỏ lại ở kinh đô, Yến đo rộng lớn, nhưng tên công tử quý tộc đố đã luôn coi thường và chế giễu gã, khắp nơi xa lánh.

Chỉ có Nguyên Hành vươn tay ra với gã.

Tư Thiều Anh nói: "A Hành..."

Nguyên Hành đột nhiên nói: "Đã lâu vậy rồi ta không nghe ngươi gọi ta như vậy."

Tư Thiều Anh lập tức sửa miệng, nhưng vẫn nở nụ cười thoải mái: "Bệ hạ thứ tội."

Nguyên Hành nhìn gã, hai người lập tức bật cười, Nguyên Hành nói: "Hôm qua tiểu thế tử Yến Nam và Phong soái cùng đưa sổ con đến, họ mới trở về, ta đã đồng ý."

"Bọn họ hẳn vẫn muốn bo bo giữ mình, không lún vào vũng nước bẩn này."

Nguyên Hành cười cười: "Tiểu thế tử tuổi còn nhỏ, Phong soái tự lo cho bản thân còn không xong, cứ mặc kệ họ thôi."

Tư Thiều Anh hỏi: "Còn Sầm Dạ Lan thì sao? Thần nghe nói Sầm Dạ Lan có quan hệ thân thiết với Nguyên Trưng lắm, Nếu như y quay lại Bắc Cảnh, e rằng—— "

Nguyên Hành chậm rãi nói: "Sầm Tướng Quân nhiều năm liên tục dẫn binh chinh chiếc khổ cực, chuyện Sầm Diệc làm phản vẫn chưa sáng tỏ, cứ để y ở lại kinh đô tĩnh nghỉ ngơi đi."

Ánh mắt Tư Thiều Anh lóe lên, tuy rằng Sầm Diệc đã nhận tội ngoài cổng thành, nhưng sau cùng anh vẫn là Bắc hầu, tội danh phản quốc có liên quan đến cứu tộc. Nếu như triều đình muốn truy cứu, Sầm Dạ Lan chắc chắn sẽ không đứng ngoài cuộc.

Tư Thiều Anh nói: "Bệ hạ anh minh."

Nguyên Hành nhìn Tư Thiều Anh, thở dài nói: "Thiều Anh, đã nhiều năm rồi, người ta có thể tin cũng chỉ có ngươi."

Tư Thiều Anh nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "A Hành, năm đó nếu không phải là ngươi giúp ta, sợ rằng ta sẽ chẳng bao giờ được quay về Hà Đông, cả đời bị vây lại trong kinh thành."

"Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ. Thế gia đã không còn là thế gia năm đó nữa, muốn đập nát suy vi thế gia, thế gian bất công, ta và ngươi đồng lòng!"

Đêm dài tối tăm khó hiểu, phu canh đang đi trên con đường dài, ngáp một cái không cẩn thận gõ gõ mấy cái, vừa định hét lên hai tiếng, không để ý dưới chân bị vấp, ngã chổng vó dưới đất.

Phu canh tức giận chửi: "Ngủ ở đâu không ngủ, lại đi ngủ ngoài đường thế này." Gã ta ngã vào vũng bùn, bực bội đá phải thứ gì đó trên mặt đất, mò mẫm nhặt chiếc đèn lồng lên, lập tức kinh hãi hét lên: "Chết... Có người chết!"

Trên mặt đất là một cái xác chết, bị cắt cổ nên máu phun ra như suối.

Gã ngẩng đầu lên, thấy xa xa có mấy căn nhà đang bốc cháy, ánh lửa ngút trời, phu canh giật mình, lấp tức phản ứng nhanh hô lớn: "Đi lấy nước! Người đâu, mau đi lấy nước!"

Còn chưa dứt lời, đã bị một ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm, lưỡi dao nhuốm máu đỏ tươi nhỏ tí tách, vết rạch dính đầu máu thịt.

Thiếu niên này có gương mặt phổ thông, chỗ mi tâm còn có một nốt ruồi son, càng tăng thêm mấy phần nho nhã.

Ngay sau đó, phu canh chợt cảm thấy cổ họng ớn lạnh, trời đất quay cuồng, mơ hồ nhìn thấy từ xa có mấy chục bóng người màu đen đang đuổi theo, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.