Quan Sơn Nguyệt

Chương 71




"Sao vậy?"

Tô Trầm Chiêu đang bắt mạch cho Sầm Dạ Lan, hai người ngồi đối diện nhau, Tô Trầm Chiêu không nói gì khiến y có chút lo lắng.

Từ sau khi trở về kinh, việc giao thiệp qua lại là khó ránh khỏi, lại còn sử dụng đến võ công, mặc dù y đã rất cẩn thận nhưng đây là lần đầu tiên trải qua chuyện này, y vẫn là một người đàn ông, cảm thấy xấu hổ không biết phải làm gì.

Tô Trầm Chiêu chậm rãi rút tay lại, ngẩng đầu lên nhìn Sầm Dạ Lan, đột nhiên cười khúc khích, nói: "Mạch tượng ổn định, đứa bé rất khỏe."

Sầm Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm: "Trầm Chiêu, tại sao ngươi lại —— "

Tô Trầm Chiêu có thể nghe ra điệu bộ trong lời nói của y, rầm rì nói: "Đến bây giờ mới biết lo hả?"

"Ta chưa từng thấy có bệnh nhân nào lại bướng bỉnh như ngươi, ta lo lắng còn ngươi thì hay rồi, một nửa lời nói của ta ngươi cũng không thèm để trong lòng."

Sầm Dạ Lan nói: "Ta nhớ mà."

Tô Trầm Chiêu bĩu môi, nói: "Ta đã dặn ngươi là không thể uống rượu, không thể dùng võ, chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, ngươi có nhớ hả?"

Sầm Dạ Lan tự biết mình đuối lý, nhẹ giọng nói: "Trầm Chiêu, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ta cũng đã vô cùng cẩn thận."

Tô Trầm Chiêu lườm y sau đó thì thở dài, lầu bầu nói: "Ta biết, chuyện của các ngươi ta cũng không hiểu." Ánh mắt cậu rơi xuống bụng Sầm Dạ Lan, không nhịn được thò tay ra đặt lên đó: "Tuy rằng đã qua ba tháng nhưng cơ thể của ngươi khác với những người khác, vẫn phải cẩn thận."

Mặc dù Sầm Dạ Lan đã bình tĩnh chấp nhận việc mình có thai nhưng y vẫn không thể thích ứng được khi Tô Trầm Chiêu chạm vào, phần bụng như bị thiêu đốt, cảm giác rất khó chịu và xấu hổ nên y đứng thẳng dậy.

Tô Trầm Chiêu nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn Sầm Dạ Lan.

Sầm Dạ Lan lúng túng: "Khát, ta khát nước."

Tô Trầm Chiêu nháy mắt một cái, tin là thật, quay sang rót cho y một chén nước.

Sầm Dạ Lan nhấp vài ngụm trà để kìm nén sự xấu hổ của mình nói: "Trầm Chiêu, hai ngày nữa ngươi và Lục Chiếu sẽ đến Trang Tử ngoại thành ở lại vài ngày, chờ sau khi lễ cúng tế tổ tiên ở thái miếu xong thì hãy trở về."

Tô Trầm Chiêu nhíu mày, nói: "Ta không đi."

"Nghe lời ta." Sầm Dạ Lan bất đắc dĩ nở nụ cười: "Hiện giờ Nguyên Hành đang cho thời gian nghỉ dưỡng, nhưng thật ra hắn đang giam lỏng ta. Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra trong ngày cúng tế, phủ tướng quân chắc chắn sẽ động đến đao binh."

"Không phải có Triệu Nhất Thanh dẫn theo người đến sao?" Tô Trầm Chiêu mím môi, có chút không vui.

Nếu như không có thánh chỉ của hoàng đế hay hổ phù thì quân biên giới không thể rời khỏi khu vực đang bảo vệ. Sau khi Sầm Dạ Lan vào kinh không lâu, y đã kết minh cùng Mạnh Đàm, quân Bắc Cảnh bí mật xuôi nam vượt qua Thanh Châu, tiến thẳng đến Yến kinh.

Sầm Dạ Lan nói: "Quân Hà Đông của Tư Thiều Anh cũng đến, đang tập trung lực lượng ở bên ngoài thành."

Tô Trầm Chiêu nói: "Vậy ta càng không thể rời đi, đao kiếm không có mắt, nhỡ may ngươi bị thương mà ta lại không có ở đây, vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Sầm Dạ Lan mỉm cười, nhẹ giọng: "Ở trong kinh này, ai có thể động đến ta?"

Tô Trầm Chiêu: "Không phải ngươi để Lục Chiếu đại ca đi theo bảo vệ ta à, tuy ta không biết võ nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp!"

"Hơn nữa, hiện tại ngươi mang thai, làm sao còn có thể như trước không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất được." Tô Trầm Chiêu tức giận: "Ta không đi, ngươi đừng khuyên ta nữa, cũng đừng hòng nghĩ đến việc trói ta, nếu như ngươi dám để Lục Chiếu đại ca trói ta mang đi, ta đây sẽ tự mình chạy về."

Sầm Dạ Lan: "..."

Rốt cuộc, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tô Trầm Chiêu hiểu y rất rõ. Sầm Dạ Lan xoa xoa mi tâm, không thể làm gì khác hơn nở nụ cười, nói: "Ta bảo ngươi nói cho xong đi, vậy thôi."

Tô Trầm Chiêu lập tức cười tươi rói, một lúc sau, không biết lại nhớ đến cái gì mà vẻ mặt sầu lo:"Ngươi nói xem, lúc Lý Cảnh Xước đến Bắc Cảnh ấy, Tư Thiều Anh có phạt hắn hay không?"

Sầm Dạ Lan thấy buồn cười, nghĩ thầm, đến hôm nay Tô Trầm Chiêu mới nhớ ra chuyện này, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn thay cho Lý Cảnh Xước nữa.

Sầm Dạ Lan nói: "Mấy năm nay Phụng Ninh lập được nhiều chiến công, là kiệt xuất trẻ tuổi, hơn nữa còn có công lao cứu Nguyên Trưng, cho dù Tư Thiều Anh có tức giận với hắn nhưng chắc chắn sẽ không muốn mạng hắn ngay đâu."

Tô Trầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Sầm Dạ Lan khẽ mỉm cười, nói: "Trầm Chiêu, nếu như Phụng Ninh chết, ngươi có đau lòng không?"

"Tất nhiên là đau lòng rồi." Tô Trầm Chiêu nói chuyện rất đương nhiên: "Là ta mời hắn tới mà, nếu như hắn vì ta mà phải chịu phạt, ta làm sao có thể yên tâm?"

Sầm Dạ Lan im lặng một lúc nhìn Tô Trầm Chiêu quay đầu đi dọn dẹp tủ thuốc, lại có chút đồng cảm với Lý Cảnh Xước. Nhưng y lập tức nghĩ đến mình và Nguyên Trưng, khẽ thở dài trong lòng.

Sầm Dạ Lan bị giam lỏng tại quý phủ, Khâm vương cùng Đại Lý tự, Hình bộ từng đến vài lần để dò hỏi một phen.

Khâm vương vẫn là bộ dạng lười nhác phong lưu ấy, cuộc đời không thể làm gì khác hơn là sống phóng túng, thói quen hội bo bo giữ mình không thiết tha gì với chuyện tranh đoạt hoàng quyền. Lần dầu tiên hắn đến còn mang theo dáng vẻ lười biếng lẫn với mùi phấn son, nhìn thấy Sầm Dạ Lan còn cười khanh khách trò chuyện.

Thiếu Khanh Lý An Úc của Đại Lý tự nổi tiếng là mặt sắt Diêm La, làm người rất cẩn trọng tỉ mỉ, nhưng lời hỏi ra lại chẳng khác gì đang tra khảo, Khâm vương tặc lưỡi, chỉ quạt vào hắn, cười hì hì nói với Sầm Dạ Lan Lý An Úc là một tên mặt liệt như khúc gỗ, trong xương là loại vừa thối vừa cứng như cục đá, chẳng trách mọi cô gái ở Yến kinh đều không thích anh ta.

Khâm vương nói, không biết Sầm tướng quân của chúng ta là người như thế nào, ai không biết thì đi hỏi là ra ngay, thật chẳng có nghĩ gì.

Lý An Úc thờ ơ nhìn Sầm Dạ Lan, hỏi xong lại khách khí nói xin lỗi Sầm Tướng Quân.

Người của Hình bộ là một thị lang có vẻ lớn tuổi, đứng ở một không nói nhiều lời nhưng lại khiến Sầm Dạ Lan để ý hơn. Chó sủa là chó không cắn, Nguyên Hành và Tư Thiều Anh không quá coi trọng nên chỉ để mấy kẻ vô dụng đến trông chừng y.

Trong nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, nhưng những ngày bị giam lỏng ở đây là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có của Sầm Dạ Lan, có lẽ là vì biết trước được kế hoạch nên y rất bình tĩnh, quả thật là giống như đang nghỉ dưỡng, không nghe thấy tình hình thay đổi hỗn loạn bên ngoài, long trời lở đất.

Ngày 26 tháng 4, là ngày lành Khâm Giám Thiên chọn, thích hợp để cúng tế và cầu phúc.

Lúc thái miếu đang hỗn loạn thì Sầm Dạ Lan đang lặng lẽ ngồi khoanh chân lau cây thương, đây là vật kế thừa đời đời của Sầm gia, sau khi lau cây thương một cách cẩn thận, y vẫn có thể cảm nhận được có những chỗ lồi lõm không đều.

Mũi thương tỏa ánh sáng lạnh lẽo, độ sắc bén khiến người ta sởn tóc gáy.

Sầm Dạ Lan nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, y đưa tay lên sờ sờ bụng mình, nét mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều, y nói: "Bé ngoan, không để cha phải thêm phiền lòng."

Tất nhiên, cục thịt nhỏ trong bụng sẽ không đáp lại lời y.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên nhìn Tô Trầm Chiêu, Lục Chiếu và mấy chục lính canh đang đứng trong đình, tất cả đều trầm mặc, nghiêm túc.

Sắc mặt Sầm Dạ Lan lạnh lùng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy trên trời xa xa nổ tung pháo hoa đỏ rực, giống như máu, trong nháy mắt bao phủ cả một khoảng trời bao la.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài phủ đã có rất nhiều sát thủ áo đen, tất cả đều đeo mặt nạ sắt, tay cầm cung nỏ, trong tiếng gió xào xạc xoay người nhảy lên bức tường cao, mùi máu tanh kèm theo tiếng kêu thảm thiết lập tức vang xa, bao phủ toàn bộ phủ tướng quân.