Con đường xe ngựa về kinh không phải là con đường trở lại phủ tướng quân, mà là đi thẳng vào trong cung, Tiêu Mộng Sinh trực tiếp đưa y đến cổng cung, sau đó chậm rãi nói: "Tướng quân, bệ hạ đang đợi người."
Trên mặt Sầm Dạ Lan không có biểu cảm gì: "Cảm ơn Tiêu thống lĩnh, xin hãy đưa Tô tiên sinh trở về phủ tướng quân."
Tiêu Mộng Sinh cười cười, nói: "Dễ thôi, tạm biệt."
Dứt lời, hắn siết dây cương ngựa nói "Đi thôi", đoàn người lập tức rời đi.
Bên ngoài đã có người đợi sẵn, đó là Thành Hoè, Sầm Dạ Lan vừa xuống xe thì hắn đã mở ô ra đón.
Hai người một trước một sau đi về phía hoàng cung, im lặng suốt quãng đường. Mái vòm cong cong đen như mực, tòa cung điện cao ngất bị mưa xối bắn tung tóe, trông giống như một con quái thú khổng lồ đang cố thủ, thật đáng sợ.
Sầm Dạ Lan đột nhiên hỏi Thành Hòe: "Tại sao lại chọn quay về trong cung?"
Thành Hòe đang cầm ô, hắn chỉ là một đứa trẻ, nhìn kỹ thì giữa hai hàng lông mày vẫn còn có nét trẻ con, nhưng y phục hắn đang mặc trên người là của Đại tổng quản. Sau khi Nguyên Trưng lên ngôi, cả hoàng cung và triều đình đều được dọn dẹp sạch sẽ. Tiểu thái giám chạy trốn giữa sự sống và cái chết ngày ấy giờ đây đã trở thành Đại tổng quản cận kề vua nhất.
Thành Hòe nói: "Ta là một cô nhi, sống trong cung với sư phụ của mình từ nhỏ đến lớn, khi ta đã có thể nhận thức được thì hoàng cung chính là nhà của ta."
Sầm Dạ Lan quay đầu nhìn Thành Hòe nói: "Ngươi đã lập được công rất lớn, nếu như không quay về hoàng cung thì với thiên hạ bao la, ngươi có thể tự mình đi trải nghiệm."
Thành Hòe dứt khoát nói: "Ta thích ở trong cung."
Sầm Dạ Lan lặp lại hai từ "thích", chợt y lại nghe thấy Thành Hòe nói: "Sầm Tướng Quân, ơn cứu mạng ở Dung Hương Phường, một ngày nào đó Thành Hòe ta sẽ báo đáp."
Sầm Dạ Lan định thần lại thì thấy Thành Hòe đang chắp tay hành lễ với mình, hai người đang đứng ở bên ngoài Ngự Thư Phòng, bỗng có tiếng sấm nổ vang, Thành Hòe nói: "Tướng quân, bệ hạ nói, nếu tướng quân đến thì trực tiếp đi vào."
Sầm Dạ Lan nói: "Cảm ơn."
Nói rồi, nhìn cửa Ngự Thư Phòng mở ra, y thở dài một hơi, nhấc chân đi vào.
Bên trong Ngự thư Phòng, Lý An Úc đang dâng tấu báo cáo lại vụ án của Nguyên Hành cho Nguyên Trưng.
Chuyện này đã thành rút dây động rừng, việc có liên quan đến Nguyên Hành và Nguyên Thừa, ảnh hưởng rộng lớn, nếu muốn điều tra rõ, cũng không dễ dàng.
Sầm Dạ Lan yên lặng đứng cách đó vài bước, im lặng lắng nghe, càng nghe càng cau mày, định lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt của Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng vẫn luôn dõi theo y.
Hắn ngồi trên long ỷ phía cao, tay đang cầm một quyển tấu chương, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ, mặt không biểu cảm mà nhìn thẳng vào Sầm Dạ Lan.
Trong lòng Sầm Dạ Lan run lên, y cụp mắt xuống, không biết vì sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt khó hiểu. Trong lúc hoảng hốt, y mới nhớ ra Nguyên Trưng đã lên ngôi hoàng đế, là một vị vua thực sự.
Một lúc sau, Lý An Úc lui xuống, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan. Hai người đều không lên tiếng, bầu không khí ngột ngạt buồn tẻ, đột nhiên Nguyên Trưng vỗ một phát lên quyển tấu chương ở trong tay, bình tĩnh nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi không có gì muốn nói sao?"
Sầm Dạ Lan trực tiếp vén bào quỳ trên mặt đất, nói: "Thần không có lời nào để nói."
"Không có lời nào để nói?" Nguyên Trưng lặp lại một lần, cười nói: "Ái khanh muốn rời khỏi kinh thành, vì sao không tự mình đến chào từ biệt trẫm, hử?"
Sầm Dạ Lan nói: "Thần có tội."
Y vừa nói xong, lập tức có tiếng vang lên thật lớn, Nguyên Trưng quăng mạnh quyển tấu chương đến trước mặt y, nói: "Ngươi có tội, ngươi có biết mình mắc tội gì không!"
Sầm Dạ Lan trầm mặc không nói.
Trong lòng Nguyên Trưng càng lúc càng thấy lo lắng, huyệt thái dương đau nhức, hắn biết mình không thể giữ Sầm Dạ Lan lại, nhưng hắn không ngờ rằng y sẽ lựa chọn rời đi mà không nói lời từ biệt, y đi nhanh như vậy, như thể không muốn ở lại lâu.
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Sầm Dạ Lan đang quỳ trên đất, bàng hoàng nghĩ, đây là lần đầu tiên y quỳ trước mặt hắn. Nguyên Trưng xoa xoa huyệt thái dương, nhưng hắn vẫn không nhịn được, đứng dậy đi về phía Sầm Dạ Lan, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi nóng lòng muốn rời đi đến vậy sao?"
Sầm Dạ Lan nói: "Việc quân ở Bắc Cảnh không thể chậm trễ —— "
Nguyên Trưng hờ hững nói: "Ngươi lại lừa ta!"
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc, thở dài nói: "Bệ hạ, thần sớm muộn gì cũng phải về lại Bắc Cảnh."
Nguyên Trưng chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn Sầm Dạ Lan, khẽ mỉm cười nói: "Sầm Dạ Lan, nếu như trẫm muốn giữu ngươi ở lại kinh thành thì sao?"
Sầm Dạ Lan ngơ ngác, y nhìn Nguyên Trưng nói: "Ngươi không giữ được ta."
Nguyên Trưng lập tức cười to: "A Lan, ngươi thật là đánh giá thấp ta rồi."
"Ngươi đã đưa trẫm ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, vậy chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện, trẫm là vua, ngươi là thần, trẫm muốn ngươi ở lại, ngươi sẽ chẳng thể rời đi."
Sầm Dạ Lan bình tĩnh: "Bệ hạ muốn giữ lại một cái xác chết sao?"
Nguyên Trưng khẽ vuốt ve hai má Sầm Dạ Lan, y có một nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải, lúc xúc động sẽ rất quyến rũ, Nguyên Trưng nói: "A Lan đang đe dọa trẫm sao?"
"Ngươi sẽ không chết." Giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng lại rất dịu dàng: "Sầm Mặc còn nhỏ, Sầm gia chỉ có ngươi, nếu ngươi chết, Sầm gia sẽ không còn."
Sầm Dạ Lan ngẩn người, nhìn Nguyên Trưng, nhưng dường như y không nhận ra được người đang ở trước mắt này, Nguyên Trưng vẫn rất chậm rãi: "Ngươi có biết ta đã nghĩ gì khi biết ngươi rời khỏi kinh thành không?"
"Khi đó ta đã nghĩ, chi bằng bẻ gãy cây thương của ngươi, tước binh quyền, để ngươi cả đời ở trong cung."
Sầm Dạ Lan rùng mình, sắc mặt trở nên lạnh lùng, hất tay Nguyên Trưng ra, trầm giọng nói: "Nguyên Trưng, ngươi điên đủ chưa?"
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, lòng bàn tay trống rỗng, trái tim hắn cũng trống rỗng theo, nôn nóng như lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tãng như đang gào thét, lo lắng và điên cuồng.
Ánh mắt Nguyên Trưng nhìn lòng bàn tay mình, năm ngón tay cuộn lại, tình cờ hỏi: "Sầm Dạ Lan, ở trong lòng ngươi, Nguyên Trưng ta không đáng để ngươi liếc mắt nhìn một cái sao?"
"Ở Bắc Cảnh cũng vậy, và ngày hôm nay cũng thế." Nguyên Trưng nói: "Ngươi luôn không chút do dự bỏ rơi ta."
"Ngươi nói thích ta, ngươi thật sự thích ta sao?"
Sầm Dạ Lan kinh ngạc nhìn Nguyên Trưng, trái tim đau nhói, y mím môi: "Nguyên Trưng..."
"Thôi vậy." Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, đột nhiên mỉm cười, tiến lại gần, cọ vào môi Sầm Dạ Lan và nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau, và chúng ta chỉ có thể ở bên nhau."
Đã lâu hai người không ở gần nhau như vậy, trong nháy mắt, tinh thần của Nguyên Trưng run lên vì phấn khích, Sầm Dạ Lan xấu hổ lui về phía sau nhưng đã bị hắn nắm lấy cánh tay. Nụ hôn tưởng chừng như chuồn chuồn lướt nước bỗng trở nên mạnh liệt, Sầm Dạ Lan bị đau khẽ rên rỉ và cố vùng vẫy. Y càng vùng vẫy, Nguyên Trưng càng siết chặt hơn, cuối cùng bị hắn ấn xuống đất, đôi môi y đã bị cắn rách, Nguyên Trưng ngậm lấy nó như muốn an ủi, rồi lại hôn lên nốt ruồi dưới khóe mắt: "A Lan, ta sẽ không để ngươi rời đi đâu."
"Ở lại với ta, có được không?"