Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 21: Trận chiến thành danh




“Ai, đáng tiếc một thế hệ đại tướng a!” Ngụy Tử Tề thở dài một tiếng, thấy Triệu Chi Dương còn chưa hoàn hồn, lại không khỏi cười nói:“Hoàn hồn , Chi Dương.”

“Ách? Tử…… Tử Tề, chúng ta toàn thắng ?” Triệu Chi Dương vẫn có điểm không tin, vốn nghĩ là chiến dịch tất bại, nhưng lại thắng đẹp như thế?

“Ừ, chúng ta thắng, toàn thắng .” Ngụy Tử Tề buồn cười lặp lại nói, giơ tay lên, hướng về phía toàn quân tướng sĩ hô:“Chúng ta thắng, chúng ta toàn thắng .”

“Úc úc…… Thắng, thắng, Long Hiên hoàng triều vạn tuế! Vương gia vạn tuế! Mạc Quân sư vạn tuế!……” Theo sau lời Ngụy Tử Tề vừa hạ xuống, toàn quân bộc phát ra từng trận tiếng hoan hô.

“Thắng…… Thắng……” Triệu Chi Dương thì thào lặp lại tự nói, nhìn thủ hạ binh lính hoan hô, như bừng tỉnh ở trong mộng níu Ngụy Tử lại nói:“Tử Tề, đây là có chuyện gì? Bốn vạn nhân mã Thương Liêu kia thật sự……?”

“Ân, ta nhận lệnh Mạc Quân sư, mang năm ngàn nhân mã mai phục trên Ngũ Vân Pha, chờ bốn vạn bộ binh Thương Liêu vừa đến, phát động tập kích bất ngờ. Quân Thương Liêu mặc dù nhiều người, nhưng rắn mất đầu, căn bản là quân lính tan rã, bởi vậy rất nhanh liền bị quân ta khống chế.” Ngụy tử trong lòng thập phần sung sướng nói.

“Nga, nhưng, Mạc Quân như thế nào biết…… Còn có cái kia……?” Triệu Chi Dương hiện tại có rất nhiều nghi vấn, làm cho hắn không biết hỏi từ đâu.

“Ha ha…… Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì? Nhưng cụ thể là thế nào ta cũng không rõ, ta cũng chỉ là chiếu quân lệnh của quân sư mà làm việc. Có thể thắng đẹp như thế cũng thật sự là ngoài dự kiến của ta, kỳ thật ta cũng có rất nhiều nghi vấn, xem ra chúng ta vẫn là trở về thỉnh giáo quân sư đi!” Ngụy Tử Tề đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc cười ha ha.

“Ngươi cũng không biết? Sao có thể như vậy , kia……” Triệu Chi Dương chưa tin tưởng nói, trong doanh ai mà chẳng biết Tử Tề cùng Mạc Quân tối thân thiết, kế hoạch lần này, Tử Tề hội không biết? Bất quá Tử Tề cũng không cần lừa hắn a? Hảo loạn a! Triệu Chi Dương hắn sợ đến tâm thần bấn loạn.

“Tốt lắm, đừng hỏi nữa, khi nào thì trở nên dong dài như vậy ? Hồi doanh trước đi!” Ngụy Tử Tề ngắt lời nói. Xoay người đối mặt toàn quân tướng sĩ hạ lệnh nói:“Hồi doanh.”

“Tuân lệnh.” Tiếng vang cao vút vang tận mây xanh, một vạn binh lính Long Hiên động tác tự có tập kết hồi doanh, trong miệng vẫn không ngừng hoan hô.

Sau khi Triệu Chi Dương lãnh binh truy kích không lâu, trong nội trướng quân doanh chủ, Âu Dương Cẩn Hiên mặt âm trầm nhìn chằm chằm Ngạo Quân vẫn an nhàn ngồi ở trên ghế, các tướng quân còn lại thì tạo thành một bộ dáng hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả gắt gao trừng mắt nhìn nàng, mà Ngạo Quân rõ ràng hoàn toàn không để ý tới những cái nhìn ‘Nhiệt liệt’ như vậy, vẫn như cũ híp mắt lại, ‘Ấm khí’ trong chủ nội trướng là thứ nàng thích nhất .

Rốt cục Hồng tướng quân tính cách dễ xúc động nhịn không được , hoắc mắt một cái đứng lên, vẻ mặt đau xót tức giận chỉ vào Ngạo Quân nói:“Ngươi là hung thủ, năm ngàn huynh đệ đã bị ngươi hại chết , ngươi cao hứng ? Vương gia, thỉnh vì Triệu tướng quân cùng năm ngàn huynh đệ mà báo thù, chém tên gian tế này.” Nói xong liền quỳ xuống.

Hồng tướng quân này vừa quỳ xuống, thật sự là châm ngòi dẫn đầu, nhất thời, sở hữu tướng lãnh đều quỳ xuống cùng kêu lên nói:“Thỉnh Vương gia chém Mạc Quân, vì các huynh đệ báo thù.”

“Các vị tướng quân xin đứng lên.” Cẩn Hiên vẫn như cũ dùng một ngữ điệu nói với mọi người. Thấy bọn họ đều đứng lên, Cẩn Hiên mới dùng ngữ điệu âm trầm nói với Ngạo Quân:“Mạc Quân, ngươi còn gì để nói?” Trận này chẳng lẽ hắn thật sự thua sao? Mà cái giá phải trả cho trận thua này chính là Triệu tướng quân cùng năm ngàn huynh đệ?

Nửa ngày, Ngạo Quân mới chậm rãi phun ra một chữ:“Chờ.” Những người này tính tình như thế nào gấp như vậy a? Không phải còn chưa truyền tin tức tới sao?

Một chữ này lại chọc giận tất cả mọi người ở đây, Hồng tướng quân lập tức mắng:“Chờ, chờ cái gì chờ…… Chờ thi thể Triệu tướng quân cùng bọn họ bị đưa trở về sao? Biết rõ đối phương có cạm bẫy, ngươi còn bắt Triệu tướng quân lãnh binh đuổi theo, này không phải kêu bọn họ đi chịu chết sao? Ta…… Ta muốn giết ngươi.” Nói xong liền mạng hướng Ngạo Quân đánh tới.

Đối mặt một hán tử khôi ngô thế tới rào rạt, Ngạo Quân nửa phần kinh hoảng nhưng bộ dáng lại không có động đậy đến nửa điểm, điều này làm cho Cẩn Hiên không tự chủ được kêu lên:“Hồng tướng quân dừng tay.”

Tay sắp đánh tới Ngạo Quân thì đột nhiên ngừng lại:“Vương gia?”

Cẩn Hiên mặt vẫn như cũ bình tĩnh nói:“Bổn vương chờ.”

Ba chữ này làm cho Ngạo Quân hơi hơi mở mắt ra, mỉm cười gật gật đầu với Cẩn Hiên, tiếp theo lại ưu nhàn nhắm mắt dưỡng thần.

Rốt cục sau khi ánh nắng chiều tà chiếu tới nội trướng, một sĩ binh hoang mang rối loạn trương trương chạy vào, thở hổn hển:“Báo…… Báo…… Quân ta……”

Sở hữu tướng quân đều ‘Đằng’ đứng lên, vẻ mặt khẩn trương chờ nghe, thấy tiểu binh báo nửa ngày cũng chưa báo ra được nữa chữ, Hồng tướng quân tay duỗi ra, đem tiểu binh nắm lên, quát:“Nói mau, quân ta như thế nào rồi?”

“Ách…… Toàn quân bị diệt ” Tiểu binh vốn khí đã không thông, hơn nữa lại bị Hồng tướng quân dọa, liền nói năng lộn xộn.

“Toàn quân bị diệt……” Hồng tướng quân vừa nghe, tay chậm rãi buông, vô lực ngồi ở trên ghế, lẩm bẩm nói.

Những người khác vừa nghe cũng cùng khuôn mặt bi thống căm tức nhìn ‘Hung thủ giết người’, Cẩn Hiên đồng dạng vô lực ngồi xuống: Là hắn hại bọn họ a! Hắn không nên kỳ vọng vào Mạc Quân, hắn không nên tin tưởng y.

“Ta giết ngươi.” Hồng tướng quân đột nhiên như mãnh thú xuất lồng đánh tới Ngạo Quân cho bây giờ vẫn như cũ không phản ứng nhiều lắm.

Lần này Cẩn Hiên không tái ngăn cản hắn, hắn vốn tưởng rằng nhất định có thể giết y, chính là không nghĩ tới nhìn Mạc Quân nhu nhược như vậy lại có thể dễ dàng tránh đi một kích trí mệnh của hắn, làm cho hắn có điểm không thể tin được nhìn Ngạo Quân vẫn như cũ ngồi bình yên vô sự.

Ngạo Quân không hề để ý đến bọn hắn, chỉ lạnh lùng ở một bên tiểu binh đã muốn nghẹt thở nói:“Nói rõ ràng.” Tuy rằng mặt ngoài nhìn nàng như không có việc gì, kỳ thật trong lòng Ngạo Quân không khỏi nghi hoặc: Thật sự toàn quân bị diệt ? Kế sách của nàng thật sự vô dụng? Kia Tử Tề đâu? Không có khả năng, nàng rất tin tưởng, nàng nắm rất rõ binh pháp, mặc dù là lần đầu tiên ứng dụng thực tế, nhưng đối với chiến dịch như vậy nàng đã sớm nắm chắc phần thắng không có khả năng toàn quân bị diệt .

“A?” Tiểu binh bị Ngạo Quân hỏi, có điểm không thông, suy nghĩ một chút mới hiểu được, thế này mới vội vàng nói:“Không, không phải, là quân ta lấy được toàn thắng, tiêu diệt hơn hai vạn quân địch, bắt hơn ba vạn tù binh, quân ta thương vong không quá một ngàn, Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân đang hồi doanh!”

“Thật sự? Điều này sao có thể? Quân địch là năm vạn nhân mã da! Quân ta chỉ có năm ngàn, khả năng như thế nào? Ngươi lặp lại lần nữa.” Hồng tướng quân vừa nghe lại lập tức nắm áo tiểu binh không thể tin hỏi, tất cả mọi người đều bính trụ hô hấp (nín thở) chờ tiểu binh kia nói.

Đối mặt với trận trận lớn như vậy, tiểu binh chỉ có thể run run đem tình hình chiến đấu lặp lại lần nữa.

“Ha ha…… Đẹp a! Thắng thật đẹp a! Ha ha……” Tiểu binh vừa dứt lời, chủ nội trướng bộc phát ra từng đợt tiếng cười to mừng như điên.

Thấy các tướng quân nổi tiếng trên chiến trường lúc này cao hứng giống như đứa nhỏ ôm nhau, mỗi người cũng không ngừng cuồng hô: “Đẹp……”, Ngạo Quân mặt lạnh lùng dần dần hiện lên ý cười: Kỳ thật bọn họ cũng rất đáng yêu ! [ Hãn]

Cẩn Hiên gương mặt vẫn đang buộc chặt cũng nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt lạnh lùng cũng chậm chạp nhu hòa trở lại, trong mắt vẻ mừng như điên không chút nào che dấu đều triển lộ ra.

“Ngụy tướng quân là Mạc Quân sư an bài sao?” Không hổ là Âu Dương Cẩn Hiên, nhanh như vậy đã tỉnh táo, nắm được chi tiết tối mấu chốt: Hắn không phải chỉ phái Triệu tướng quân cùng năm ngàn nhân mã sao? Khi nào thì Ngụy Tử Tề cũng mang theo năm ngàn nhân mã chạy lên chiến trường?

“Ân.” Ngạo Quân khẽ lên tiếng, coi như đối với thắng lợi lần này đã sớm định liệu trước .

“Ha ha…… Trách không được từ lúc bắt đầu xuất binh đã không thấy Ngụy tướng quân, nguyên lai là quân sư phái đi đánh bất ngờ đi, diệu a!” Hồng tướng quân sau khi biết Triệu Chi Dương cùng năm ngàn huynh đệ chiến thắng trở về, không còn trợn mắt tướng hướng, ngược lại vẻ mặt kính nể khen.

“Mạc Quân sư quả thật là kỳ tài, đánh trận này làm cho ngay cả bổn vương cũng phải mặc cảm, bổn vương đã hoài nghi quân sư. Thỉnh quân sư chớ trách.” Cẩn Hiên đứng lên đối với Ngạo Quân vái chào nói. Trận này hắn thắng, thắng được rất đẹp…… Mạc Quân, quân sư của hắn, thật sự là kỳ tài ngút trời a!

“Vương gia không cần khách khí! Mạc Quân chính là làm việc mình nên làm.” Ngạo Quân thấy Cẩn Hiên lại khách khí với nàng như thế, nhất thời có điểm hoảng, không phải bởi vì đối phương là Vương gia mà làm cho nàng cảm thấy chịu không nổi, chính là một người thường thường cùng nàng đối nghịch, vừa thấy mặt không phải châm chọc khiêu khích thì là trợn mắt tướng hướng đột nhiên lại ‘Hữu hảo’với nàng như vậy, thật đúng là làm cho nàng có điểm chân tay luống cuống .

“Quân sư.”‘Phanh’ một tiếng, trong trướng sở hữu tướng quân đều ở trước mặt Ngạo Quân quỳ xuống.

“Các ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!” Cái này đến cả Ngạo Quân vốn lạnh nhạt lạnh lùng thật có điểm hoảng, đột nhiên nhiều người như vậy ở trước mặt nàng quỳ xuống, làm cho thân là người hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt , thật sự có điểm cảm thấy bọn họ làm giảm thọ của nàng.

“Không, là ta đã hoài nghi Mạc Quân sư rắp tâm bất lương, thậm chí còn muốn giết quân sư, thật sự rất hổ thẹn . Quân sư túc trí đa mưu, bày mưu nghĩ kế, thật là thần nhân, ta mắt phàm không nhìn được thực ngọc, làm cho quân sư chịu ủy khuất , thỉnh quân sư trách phạt.” Quỳ trên mặt đất các vị tướng quân cùng vẻ mặt hối hận cúi đầu, không dám nhìn Ngạo Quân, đột nhiên cảm thấy chính mình chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, không dám nhìn thẳng quân sư giống như ‘Thần nhân’.

“Các ngươi đều đứng lên đi! Ta không trách các ngươi, dù sao cẩn thận cũng đúng , Mạc Quân quả thật lai lịch không rõ, cũng không thể trách các vị.” Ngạo Quân một bên nhẹ nhàng nói, một bên thân thủ nâng Hồng tướng quân cách nàng gần nhất. Không thể để cho bọn họ quỳ xuống nữa, đầu gối không đau sao? Bất quá thái độ bọn họ trước sau thật sự khác nhau quá lớn, là do quá ngạc nhiên sao?

“Thật sự, quân sư thật sự tha thứ cho chúng ta?” Mọi người đứng lên nghe Ngạo Quân nói như vậy đều cao hứng hỏi.

“Thật sự.” Ngạo Quân nặng nề mà gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình thật sự không trách bọn họ .

“Cám ơn quân sư.” Nói xong lại muốn quỳ xuống, lại bị Ngạo Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy. Cổ nhân này như thế nào thích quỳ như vậy a?

“Toàn quân tướng sĩ nghe lệnh.” Thấy các vị tướng quân sám hối với Ngạo Quân xong rồi, Cẩn Hiên tiếng nói đầy từ tính hạ lệnh với mọi người nói:“Đêm nay bãi yến, cho quân sư Long Hiên ta túc trí đa mưu, khánh công quân sư liệu sự như thần, khánh công vì hôm nay lấy được toàn thắng, khánh công vì Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân cùng một vạn huynh đệ anh dũng giết địch.”

“Khánh công, khánh công…… Vương gia vạn tuế…… Mạc Quân sư vạn tuế……” Toàn doanh tướng sĩ khi nhận được quân lệnh này đều nhảy nhót hoan hô, nhất thời sĩ khí đại chấn, ánh mắt nhìn về phía Ngạo Quân đều tràn ngập kính nể, tràn ngập ngưỡng mộ, từ giờ khắc, ở trong lòng bọn họ, Mạc Quân quân sư cùng Vương gia là thần của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ.

Mạc Quân một chữ này từ nay về sau đã chôn sâu ở trong lòng các tướng sĩ, vô luận là quân Long Hiên, hay là quân Thương Liêu đều đối với Mạc Quân kính nể không thôi. Từ trận chiến dịch này, Mạc Quân một tên này, từ một người không ai biết đến, chỉ cần là tướng sĩ trên chiến trường, không người nào không biết trong quân Long Hiên có một vị liệu sự như thần, Mạc Quân sư đệ nhất thiên hạ.