Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 50: Một loại đại quyết chiến khác




Hảo có khíthế a! Dật Hiên bị Ngạo Quân thúc giục như vậy, lăng lăng gật đầu, thếnày mới lại vẻ mặt cười hì hì nói:“Hoàng tẩu trước đó không lâu sinh một tiểu Thái tử, hảo đáng yêu, hảo hảo ngoạn a! Giống như nhị ca và hoàngtẩu, ha ha…… Long Hiên hoàng triều ta đã có người kế nghiệp, ha ha……Ngươi không biết đâu, mẫu hậu cao hứng đến vài ngày cũng ngủ không được, ha ha……” Dật Hiên tự nói tự cười lớn, trong đầu lại nghĩ tới đứa cháunhỏ đáng yêu của hắn, tiểu tửu oa đáng yêu kia, hoàn toàn không chú ýtới hai người sau khi nghe xong sắc mặt lại có biểu tình khác nhau.

Ngạo Quânđầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là vui vẻ, mặt băng hàn lập tức giốngnhư núi tuyết hòa tan, kia kêu một cái mĩ a! Đáng tiếc hai người khácđều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới, bằng không chắcchắn sẽ xảy ra đại tai hoạ , Tuyết rốt cục đã sinh rồi , ha ha……

Cháu nhỏcủa nàng rốt cục đã ra đời , hảo muốn đi thăm nó, ngoại hình nhất địnhxinh đẹp giống như Tuyết, xem hai huynh đệ này bộ dạng soái như vậy, tỷphu chưa thấy mặt kia bộ dạng nhất định cũng rất tuấn tú, như vậy cháunhỏ của nàng liền nhất định là vừa mĩ vừa tuấn , ha ha…… Hảo

Hiện tại thật muốn trở về kinh đi thăm Tuyết còn có đứa cháu nhỏ của nàng a……

Trái lạiCẩn Hiên ở bên này, sắc mặt biến đổi, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa hỉ vừa đau, hỉ là Vũ Tình nữ tử hắn yêu rốt cục đã làm mẹ, cuối cùng đã có được hạnh phúc , một người tốt như nàng hẳn là đã có được hạnh phúc ,đau là hắn không phải người đem lại hạnh phúc cho nàng, hắn không phảilà phụ thân đứa nhỏ. Vũ Tình, hiện tại ngươi đã có một trượng phu yêungươi như vậy, có một đứa con đáng yêu, thi thoảng ngươi có còn nghĩ đến ta không? Nghĩ đến ở trên chiến trường nơi biên quan xa xôi còn có mộtngười yêu ngươi?

Dật Hiênvong ngã cười to một trận, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến: Hoàngtẩu sinh Thái tử, đối toàn bộ Long Hiên mà nói là chuyện đại hỷ, nhưngđối với tam ca mà nói, chỉ sợ chuyện này lại gợi lên chuyện thương tâmcủa hắn! Hắn yêu hoàng tẩu như vậy, sau khi nghe hoàng tẩu sinh Thái tửtrong lòng nhất định sẽ không thoải mái! Thật sự là ngốc mà! Xem ngươilắm mồm như vậy thật đáng đánh mà!

Thật cẩnthận nhìn về phía Tam ca, quả nhiên, sắc mặt Tam ca thật sự thật khôngtốt, thực tái nhợt, vừa định mở miệng nói cái gì, bóng trắng trước mắtchợt lóe, áo đã bị người nắm lên, còn chưa định thần lại, người nắm áohắn liền vội vàng mở miệng nói:

“Nói mau,cục cưng có phải bộ dạng thực đáng yêu hay không? Có phải hình dáng xinh đẹp giống như hoàng hậu không, cười rộ lên có tiểu rượu oa không? Còncó, tên là gì, gọi là gì? Có nghịch ngợm không?……”

Ngạo Quânkhông thường nói chuyện lập tức bùm bùm hỏi một đống vấn đề, hỏi đến Dật Hiên cơ hội mở miệng cũng không có, chỉ có thể há hốc miệng, ngây ngốcnhìn thiên hạ đệ nhất quân sư trước mắt cười đến giống như kẻ đần mãnhliệt hỏi hắn một đống vấn đề.

Mà Cẩn Hiên đang hồi tưởng lại những chuyện lúc trước đã trải qua với Vũ Tình lạimột đầu hắc tuyến nhìn Ngạo Quân hoàn toàn không thích hợp, người này có phải là Quân luôn lạnh lùng lạnh nhạt mà hắn biết không? Người vẫn luôn làm hắn đau lòng, Quân trầm mặc ít nói đây sao? Người vẫn luôn bìnhtĩnh bày mưu nghĩ kế thiên hạ đệ nhất quân sư? Như thế nào hiện tại ythoạt nhìn càng như là một gã lưu manh thô lỗ, ngu ngốc? Vì cái gì y đối với chuyện của Vũ Tình lại để bụng như vậy, nói để bụng thì hơi quáđáng, nói để bụng thì người không biết hội nghĩ đến là thê tử của y sinh .

“Thất thầnlàm gì? Nói mau a!” Rốt cục sau khi hỏi một đống vấn đề, mới phát hiệnđối tượng nàng đang hỏi nửa câu cũng không chịu trả lời nàng, nhịn không được thúc giục nói, hiện tại tâm tình nàng rất tốt, cũng không muốn sođo với hắn.

“Nga nga!”Dật Hiên bị Ngạo Quân thúc giục rốt cục phục hồi tinh thần lại , nhưngsau hai tiếng nga nga cũng không biết nên nói cái gì , nàng hỏi nhiềunhư vậy, hắn phải đáp như thế nào a? Cầu cứu nhìn về phía Tam ca củahắn, lại phát hiện Tam ca nhìn cũng không nhìn hắn , nhưng vẻ mặt lạihắc tuyến nhìn Mạc Quân, ai, xem ra vẫn là tự mình giải quyết.

“Ưm Mạccông tử, trước hết ngươi buông bổn vương ra đã, bộ dạng của bổn vươngbây giờ thật không thể nói được.” Dật Hiên vừa lấy tay gỡ tay Ngạo Quânđang nắm áo hắn ra, vừa vui cười nói. Không thể ngờ được quân sư nàythoạt nhìn cử chỉ nhã nhặn , khí lực lại lớn như vậy, không thể gỡ tay y ra được, may mà ở đây không có người ngoài, nếu không để người ta thấyđường đường là Dật Vương gia lại bị một thư sinh văn nhược nắm áo thếnày, về sau hắn làm sao có thể gặp người khác a!

Ngạo Quânnhìn nhìn mảnh áo bị túm trong tay mình, thế này mới thầm nghĩ vừa nãyquá mức kích động, thế nào lại nắm áo Vương gia như vậy, buông lỏng tayra, ngồi xuống phía trước Dật Hiên, chờ hắn trả lời vấn đề của nàng.

“Khụ khụ……Mạc Quân sư, trước tiên bổn vương hỏi ngươi một chút, ngươi biết hoàngtẩu sao? Tại sao đối với chuyện hoàng tẩu lại để bụng như vậy? Còn cólàm sao ngươi biết được hoàng hậu kêu Thái tử là cục cưng?” Dật Hiên sau khi Ngạo Quân buông hắn ra, hắn vẫn đều cảm thấy rất kỳ quái nên mởmiệng hỏi, tại sao người này đối với chuyện của hoàng tẩu lại nhiệt tâmnhư vậy, thật đúng là quái nhân.

“Thái tử ra đời là đại sự của cả thiên hạ, tại hạ đương nhiên để bụng .” Ngạo Quânthoáng bình tĩnh trở lại, tránh nặng tìm nhẹ nói. Nàng hiện tại vẫn chưa muốn nói cho bọn họ biết quan hệ của nàng và hoàng hậu, bằng không cònkhông biết phải phí bao nhiêu nước miếng, hơn nữa nhất định nói như thếnào cũng không thể nói rõ hết được.

“Nga! Vấnđề Mạc Quân sư vừa mới hỏi, bổn vương nhất thời cũng rất khó có thể trảlời, dù sao chiến sự cũng sắp xong , đến lúc đó khải hoàn trở về, vớicông tích của quân sư, Hoàng Thượng nhất định hội triệu kiến , đến lúcđó ngươi có thể tự mình hỏi Hoàng Thượng a! Hắn là phụ thân của đứa nhỏ, hắn nói sẽ rõ rang hơn.” Dật Hiên thấy Ngạo Quân cùng hắn đả khởi TháiCực, hắn cũng không khách khí đáp lễ nàng một chút, đem cầu đá lại chohoàng đế.

“Cũng được, ta cũng đã sớm muốn gặp hoàng đế trong lời đồn .” Ngạo Quân cười caothâm nói. Âu Dương Chính Hiên, trượng phu của Tuyết, đến tột cùng là nam nhân như thế nào đây? Có thể khiến cho Tuyết người cao ngạo như vậy cam tình nguyện vì hắn sinh đứa nhỏ, phải biết rằng điều Tuyết sợ nhấtchính là đau, huống chi là chuyện sinh đứa nhỏ đau như vậy.

“Quân, VũTình…… Vũ Tình có phải là người ngươi hay nhắc tới không?” Cẩn Hiên thật lâu không nói lời nào, đột nhiên mở miệng cẩn thận hỏi, hắn vẫn hi vọng Quân sẽ đáp là không phải, hắn vẫn luôn để ý người mà Quân nói, ngườiquan trọng đến nỗi có thể khiến y không tiếc bất cứ thứ gì cũng muốn vìnàng bảo vệ Long Hiên, nhìn biểu hiện vừa nãy của Quân, chẳng lẽ ngườinọ thật sự là Vũ Tình? Nhưng Vũ Tình như thế nào lại biết y? Hai ngườimột ở tại kinh thành, một cái tại thôn trang nhỏ bé xa xôi này? Nếungười kia thật sự là Vũ Tình, vậy hắn nên làm gì bây giờ ? Một người lànữ tử hắn từng yêu nhưng lại hữu duyên vô phận, một người là nam tử làmhắn mê luyến thật sâu hiểu nhau nhưng không cách nào yêu nhau được,nếu……

“Đến lúcđó, ngươi sẽ biết.” Ngạo Quân lại thiện ngữ cho hắn một câu tức chếtngười không đền mạng, nói xong còn cười cười, tao nhã đứng dậy, phẩyphẩy y bào căn bản không có bụi, vung lên vui vẻ như một mảnh đám mây đi ra ngoài, vừa đi vừa ngân nga hát, có thể thấy được tâm tình tốt đếnsắp bay lên trời .

Dật Hiên vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngạo Quân ở trước mặt hắn nhàn nhã đi ra,đầu choáng váng, lấy khủy tay kéo kéo Cẩn Hiên mồm miệng không nóirõ:“Tam…… Tam ca, đây là người ngươi nói luôn trầm ổn lạnh lùng lạnhnhạt, thiên kinh vĩ mới, thượng trí Thiên văn, y so với hoàng tẩu quảthực còn điên hơn, còn ngờ, còn làm cho người ta cân nhắc không ra.” Dật Hiên trong lòng đã ra lời bình với Ngạo Quân, lời bình này cũng chỉ cóhai chữ: Quái, điên, may mắn trái tim hắn đã được hoàng tẩu rèn luyện đủ cường, bằng không, thế nào cũng sẽ bị những hành vi quái dị của y cấpdọa đến chết khiếp.

Cẩn Hiênkhông trả lời Dật Hiên, nhưng mặt mày nhăn lại thật sâu thành chữ xuyên: Vừa nãy Quân quả thật giống như lời Dật Hiên nói, nhưng y vốn khôngphải như thế, chính là sau khi nghe Vũ Tình sinh hạ Thái tử mới biếnthành như vậy, cho nên tuyệt đối có liên quan với Vũ Tình , xem ra y vàVũ Tình khẳng định có quan hệ với nhau, nàng nói người kia thật là VũTình sao? Vì cái gì không nói cho hắn biết? Đến lúc đó sẽ biết? Ha ha……Lúc đó là khi nào? Vì cái gì lại thích nói với ta một câu này, muốn gạtta sao? Còn có Vũ Tình chúng ta hẳn sẽ rất nhanh gặp lại , khi ta ấy nên lấy tâm tình gì để đối xử với một người đã làm mẹ như ngươi? Nếu saukhi để ngươi phát hiện tâm ý của ta đối với Quân, ngươi lại có khinhthường ta không? Ngươi thật sự không biết Quân, vì sao một người xuấtsắc như thế, lại chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới. Vũ Tình, Quân, ta rốt cuộc nên làm gì với các ngươi bây giờ?

Dật Hiênhỏi lâu như vậy cũng không thấy Cẩn Hiên có phản ứng gì, quay đầu lại,nhìn Cẩn Hiên vẻ mặt cau mày suy nghĩ sâu xa, lầm bầm bĩu môi, xem ra là còn đau lòng vì chuyện của hoàng tẩu, nhưng ngươi cũng nên buông xuốngđi! Kết cục đã định rồi! Còn Mạc Quân này, hy vọng không phải như tanghĩ, bằng không không biết sẽ có bao nhiêu người đồng tình a! Phía saumàn liền nhất định chịu không nổi.

Ngạo Quânđang trong vui vẻ cực độ hoàn toàn không chú ý tới bốn đạo ánh mắt đangchăm chú nhìn nàng rời đi, cũng tuyệt không để ý tới thái độ quái lạ hôm nay của nàng, cũng vì vậy mà khiến cho việc nàng gặp lại Tuyết sau nàytăng thêm không ít khó khăn, chỉ có thể ôm Tuyết thở dài:“Biết vậy chẳng làm a![ Ha ha...... Nói sau nói sau ]

Hôm naykhông cần Oánh nhi uy hiếp, Ngạo Quân đã rời giường rất sớm, ngồi ở trên giường cầm quyển sách, nhưng chỉ cau mày nhìn, cũng không lật sangtrang tiếp theo, ngay cả bữa sáng tình yêu mà Nguyệt Oánh làm cũng ănkhông vô, là nguyên nhân gì khiến nàng không bình thường như vậy?

Nguyên nhân cũng không phải là chuyện vui vẻ của Tuyết, mà vì hôm nay là ngày CẩnHiên đại quyết chiến với Gia Luật Ưng, cũng là trận chiến cuối cùng củaLong Hiên và Thương Liêu, hai nước đã có ước định mặc kệ ai thắng aithua, sau trận chiến này hai nước phải kết thúc chiến hỏa, bắt tay thânthiện. Mà nghe nói Thương Liêu vương cũng tự mình đến tận biên giới, quả nhiên là người cha rất thương con, hắn biết Gia Luật Ưng sẽ không dễdàng kết thúc trận chiến này , khắp thiên hạ này, trừ bỏ hắn ra, GiaLuật Ưng căn bản là không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, thành ra vìyêu con, cho dù là phải chịu mệt nhọc khổ cực, hắn cũng dùng roi thúcngựa chạy tới, dưới thái độ cường ngạnh của Gia Luật Ưng, thế này mớilui từng bước, đồng ý để Gia Luật Ưng và Cẩn Hiên đánh một trận quyếtchiến, nhưng mặc kệ chiến quả như thế nào, Gia Luật Ưng cũng phải trảgiá vì chuyện diệt Mạc gia thôn, mà cái giá phải trả này chính là thuhồi binh quyền, xóa bỏ ngôi vị Thái tử, trọn đời không thể rời đi hoàngcung Thương Liêu một bước. Mà cuối cùng Gia Luật Ưng cũng đáp ứng haiyêu cầu trước, nhưng yêu cầu cuối cùng thì vô luận như thế nào cũngkhông đáp ứng, hắn đồng ý chịu hình phạt tàn nhẫn nhất, thống khổ nhấtcủa Thương Liêu quốc, để thay thế cho yêu cầu cuối cùng, mà Thương LiêuVương cũng đã đáp ứng rồi.

Tại sao Gia Luật Ưng lại không chịu đáp ứng điều kiện cuối cùng? Nghe Y Thiên nóicái hình phạt kia của Thương Liêu căn bản là trăm năm nay chưa từng cóngười nào chịu đựng được, vì cái gì ngươi muốn chọn con đường không cóngả về này?

Tại thờikhắc mấu chốt hai quốc giao chiến này, thân là quân sư Long Hiên, chẳngnhững không theo quân xuất chiến, hơn nữa ngay cả hội nghị quân sự cũngkhông tham gia, càng không có ý định ra phương lược tác chiến gì, có thể nói là hoàn toàn chẳng quan tâm tới chiến sự lần này, điều này làm chophần đông tướng lãnh cũng không thể hiểu nổi, mà Vương gia đã khôngnhiều lời, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, đã xảy ra nhiều chuyện nhưvậy, trong lòng bọn họ đã sớm nhận định vô luận quân sự có hành vi không hợp lẽ thường cỡ nào đi nữa, cũng nhất định có đạo lý của y, cho dù cómột ngày y mặc y phục của nữ nhân, bọn họ cũng nhất định cho rằng y cóđạo lý của y. Bất quá một ngày nào đó trong tương lai, nếu y thật sự vận y phục nữ tử xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ liền……[ Hì hì hi......]

Cát vàngtrên Ngàn Dặm Pha nổi lên từng cuộn lại lần nữa nghênh đón hai quốc Long Hiên, Thương Liêu đối chiến, song phương thực lực tương đương, hai mươi vạn đại quân bày trận sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ đợi một quân lệnh của chủ soái phía trước, lần này không có Huyết Hồn bát quái trận âmtrầm khủng bố, tướng sĩ song phương lòng quân đại chấn, cuối cùng cũngcó thể đánh một trận chân chính.

Gia LuậtƯng một thân khôi giáp hoàng sắc, bên hông giắt theo Hỏa Vân kiếm, tócdài màu đỏ nhạt theo gió tung bay, trên mặt không còn vẻ tà hước ngàyxưa, mà là vẻ mặt thật sự, hồng mâu lướt nhìn tự do qua lại trong đạiquân Long Hiên, thủy chung không thấy bạch y thân ảnh kia.

“Quân không có tới.” Nhìn ra được suy nghĩ của Gia Luật Ưng, Cẩn Hiên đạm mạc nói.

“Khôngtới?” Gia Luật Ưng có điểm không tin hỏi ngược lại, lại nhìn quét mộtvòng Ngàn Dặm Pha, vẫn như cũ không thấy người trong lòng. Thời khắc hai quốc quyết chiến quan trọng nhất, thân là quân sư Long Hiên nàng tạisao lại không đến? Nàng sẽ không giúp Âu Dương Cẩn Hiên đánh thắng trậnchiến này ư? Là tin tưởng Âu Dương Cẩn Hiên sẽ thắng hay là vì mình? Haha…… Gia Luật Ưng a gia Luật Ưng! Ngươi bị giáo huấn chưa đủ sao, nếumột ngày nào đó không phải vì Cẩn Hiên, nàng có thể sẽ xuống tay vớingươi, nàng có thể kiên quyết với ngươi, nàng có thể……

“Quân đãnói, đây là thề nguyện của ngươi, nàng sẽ không giúp bên nào, trận chiến này là quyết chiến công bình.” Cẩn Hiên vẫn như cũ trầm ổn lạnh nhạtnói, nhưng lại rất nhanh hiện lên một tia ghen tuông: Y là vì Gia LuậtƯng mà tránh đi trận chiến này .

“Một khi đã như vậy, vậy ngươi ta hãy quyết chiến một trận chân chính đi!” Gia Luật Ưng nét mặt biểu lộ ý cười, không phải cười tà dĩ vãng, mà là đơn thuần vui vẻ, hướng về phía Cẩn Hiên cất cao giọng nói. Trong lòng không hiểu sao lại có vui sướng: Quân, ngươi thật sự không phải vô tình với ta, có phải không?

“Hảo.” CẩnHiên dẫn đầu giơ lên Long Ngâm kiếm, phát đến chỉ lệnh tiến công. Tronglòng lại cảm thấy kỳ quái: Hôm nay Gia Luật Ưng rất kỳ quái, theo lýthuyết thì hắn phải vì chuyện bị thu hồi binh quyền, bị phế đi chức vịThái tử, mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, nhưng vì cái gì bộdáng hôm nay của hắn thoạt nhìn tựa hồ là rộng mở trong sáng, không cótà khí ngày xưa, nhìn trong ánh mắt hắn cũng không có phẫn hận ngày xưa, ngược lại có một loại hưng phấn chưa từng gặp qua…… Làm như khúc mắc đã được cởi bỏ.

“Công.” Gia Luật Ưng thu hồi ý cười, vẻ mặt nghiêm túc thật sự giơ lên Hỏa Vân kiếm, phát ra mệnh lệnh tiến công.

Quyết chiến chân chính bắt đầu, Y Hàn, Thân Đồ Sở Phi đứng nhìn trên Nhật Pha,Nguyệt Pha đồng thời huy động quân kỳ trong tay, nhất thời hai bên trống trận vang tận mây xanh, mà hai mươi vạn đại quân trên Ngàn Dặm Pha cũng theo tiếng trống trận bắt đầu biến hóa trận hình.

Mười vạnđại quân Long Hiên theo tiếng trống trận rất nhanh trận hình trở thànhhình dáng cánh hạc, Cẩn Hiên ở trong trận hình, lấy trọng binh vây hộ,binh lính đa số là cung tiễn binh, mặt khác mấy vạn kỵ binh tinh nhuệtrái phải mở ra như hai cánh hạc, được Ngụy Tử Tề và Triệu Chi Dươngphân chia dẫn dắt, như tiên hạc tung cánh rất nhanh hướng quân ThươngLiêu phóng đi.

Mấy vạn bộbinh quân Thương Liêu cũng rất mau hình thành một trận hình tam giác,dùng đối chiến lần trước, Cẩn Hiên dùng là trận hình tam giác, nhưng lần này chính giữa tâm là mũi nhọn, Gia Luật Ưng từ phía trước hình tamgiác, tránh đi hai cánh tả hữu của quân Long Hiên, rất nhanh mãnh cônghướng vào trong trận Long Hiên, mà tối bất đồng với trận hình tam giáclúc trước là, ở phía sau trận hình tam giác, nhanh chóng có mấy vạn kỵbinh chạy vội ra, phân thành hai phía tản ra bên sườn hình tam giác,trận hình tam giác ẩn hiện rất nhanh nhằm phía trong trận Long Hiên.

Quân Thương Liêu mới vừa vào trong trận hình Long Hiên, Cẩn Hiên chỉ Long Ngâm kiếm hướng về phía trước, Y Hàn đứng trên Thiên Nhật Pha lay động quân kỳ, Y Thiên kích trống tiếng trống biến đổi, Ngụy Tử Tề và Triệu Chi Dươngdẫn dắt hai cánh đón đầu hai sườn quân địch, từ hướng trung tâm khép dần lại, hai cánh hợp thành một, cả hai cánh vừa khép lại hai sườn quânđịch, lại vừa hợp lực giáp công đột nhập vào trận hình tấn công kẻ thù.

Hảo, GiaLuật Ưng trong lòng nhịn không được tán thưởng nói: Hảo một trận cánhhạc, đại tướng trong trận canh phòng nghiêm ngặt, hai cánh cơ động linhhoạt, phối hợp chặt chẽ , công kích mãnh liệt, một khi phía bên kia vừatiến vào trong trận, lại hình thành thế vây quanh, hảo, không hổ làChiến thần mạnh mẽ mà Gia Luật Ưng ta cả đời coi là đối thủ, xem ra phụhoàng đánh giá hắn rất đúng, ha ha…… Có thể cùng ngươi đánh trận chiếnchân chính này, Gia Luật Ưng ta không hối tiếc .Lý do này làm cho nhữngsuy nghĩ cực đoan trước đây của hắn bị cuốn trôi đi tất cả, đây là ýnghĩa của việc anh hùng trọng anh hùng sao? Điểm ấy, lúc này trong lònghắn đang sáng ngời.

Đứng trênNguyệt Pha, Thân Đồ Sở Phi nhận được mệnh lệnh của Gia Luật Ưng, lập tức huy động thủ quân kì, tín hiệu cờ không ngừng biến hóa, trống trận cũng theo quân kỳ lay động, có tiết tấu giã .Theo tín hiệu quân kỳ, trốngtrận thật lớn, trận hình tam giác Thương Liêu rất nhanh liền vỡ ra, mấyvạn bộ binh kỵ binh và bộ binh ebảo vệ hai sườn, rất nhanh hình thành bộ dáng trận yển nguyệt, toàn quân phối trí thành hình cung, hình dạnggiống như mặt trăng lưỡi liềm, là một trận hình không đối xứng, Gia Luật Ưng ở cuối lưỡi liềm, bộ binh ở bên, bên ngoài lấy thuẫn binh làm bảovệ, đánh hết sức vào hai cánh quân Long Hiên, hai sườn trận yển nguyệtcó kỵ binh bảo vệ khỏi những công kích của quân Long Hiên, thuẫn binhbảo vệ bên ngoài trăng tròn, lấy trăng tròn dày ngăn cản quân Long Hiên, mà ở một hốc hình bán nguyệt hình như xuất hiện điểm yếu, lại chứa đựng hung hiểm, quân Long Hiên vừa tiến vào liền lập tức bị hút vào, khôngthể thoát khỏi.

Cẩn Hiêntrong trận hình một bên phát ra chỉ lệnh thay đổi trận hình, một bênbình tĩnh nhìn trận pháp tinh diệu của đối phương, khóe miệng hơi hơi có ý cười nhưng người khác khó có thể phát hiện, trong mắt rất nhanh hiệnlên một tia tán thưởng: Gia Luật Ưng quả nhiên là kỳ tài trên chiếntrường, Biến trận thật nhanh, kì, ổn định, nhanh như vậy có thể tìm rasơ hở trong trận hình đối phương, trong thời gian ngắn như vậy đã tìm ra đối sách ứng phó, hảo, không hỗ là ‘Phệ diễm tà quân’ kiên trì giao đấu với Âu Dương Cẩn Hiên ta hơn một năm nay, trên đời này người có nănglực đối chiến với Âu Dương Cẩn Hiên ta như thế, trừ bỏ Quân, cũng chỉ có Gia Luật Ưng ngươi, nếu không phải phát sinh chuyện trước đây, nếukhông phải là thân phận đối địch, ta nghĩ chúng ta có thể là bằng hữu,bạn bè thong cảm lẫn nhau……

Y Hàn nhấtnhận được chỉ lệnh của Cẩn Hiên, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với YThiên, tín hiệu cờ rất nhanh biến hóa, tiết tấu trống trận cũng biếnđổi.

Cẩn Hiêndẫn đầu khoái mã hướng phía trước chạy đi, cung tiễn binh chung quanhtheo sát sau đó, hai cánh kỵ binh cũng xúm lại, lấy Cẩn Hiên ở chínhgiữa, kỵ binh áp trận, bộ binh đến sau, mà rõ ràng so với trận hình lầntrước lợi hại hơn nhiều, hình thoi chính giác lấy Cẩn Hiên làm chủ ,theo tín hiệu cờ bảo vệ trận tam giác lấy Ngụy Tử Tề, Triệu Chi Dương,Bạch Cương Khuẩn làm chủ, nhanh chóng tấn công vào trong hốc trận yểnnguyệt Thương Liêu, sau đó liền tiến nhập vào trong trận yển nguyệt,quân kỳ trong tay Y Hàn lại lay động, tín hiệu cờ lại biến đổi, trậnhình thoi đánh vào trong trận yển nguyệt rất nhanh xoay tròn , một hồilà Ngụy Tử Tề làm chính giác, một hồi lại là Triệu Chi Dương, một hồi là Bạch tướng quân, mỗi một lần đều bất đồng, đem binh Long Hiên bị vâycứu thoát, phá tan trận yển nguyệt hung hiểm, mà bảo vệ bên ngoài trậnyển nguyệt đã bị quân Long Hiên bao vây ngoài trận , hơn mười tiểuphương khác công phá vào, nhất thời không thể bảo vệ được.

Trận yểnnguyệt nhất thời bị phá tan, Gia Luật Ưng lập tức hạ lệnh lui lại, rấtnhanh từ trong trận hình Long Hiên rút khỏi, lui lại mười dặm lập lạitrận địa sẵn sàng đón quân địch, mà quân Long Hiên sau khi quân ThươngLiêu vừa rời khỏi, hơn mười tiểu Phương lập tức gom thành một nhóm, vẫnlấy trận hình thoi, lấy Cẩn Hiên làm chủ, tiến công quân Thương Liêu.

Quân Thương Liêu lúc này hình trận xác thực cũng chỉ biến hóa đơn giản, lấy GiaLuật Ưng ở phía trước làm chủ trận tam giác, ngay mặt nghênh đón quânLong Hiên tiến công, cứ như vậy, Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng chính diệngiao phong , hai người cùng giơ kiếm trong tay lên, nhắm ngay đối phương bay tới.

Hai quânlại hỗn chiến cùng một chỗ, mà Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng hai kiếm trênkhông trung va chạm vào nhau,’ đinh……‘Tiếng vang thanh thúy thấu tậntrời, hai người nội lực thâm hậu, kiếm pháp tinh diệu, thật sự là cực kỳ phấn khích, lúc này bọn họ không giống như lúc trước muốn lấy mạngtướng đối phương, mà giống như hai cao thủ giản đơn thuần luận võ, càngđánh hai người đối với đối phương tán thưởng càng sâu, theo kiếm chiêucủa đối phương, có thể đọc ra suy nghĩ nội tâm của người đó, đây là cảnh giới cao nhất của luận võ.

Hai quân ởsong phương không ngừng biến hóa trận hình dưới sự chỉ huy của chủ soái, không ngừng thay đổi chiến lược tác chiến, giống như hỗn chiến, lạigiống như diễn luyện quân sự có trật tự, mà chủ soái song phương một bên chỉ huy quân đội, phát ra chỉ lệnh, một bên hưng trí ngẩng cao ‘So võ’.

Ngươi tớita đi , rất nhanh hai quân đánh từ buổi sáng đến mặt trời chiều ngã vềtây, Y Thiên, Y Hàn đúng nhìn trên Thiên Nhật Pha cùng với Thân Đồ SởPhi đứng trên Thiên Nguyệt Pha và một phó tướng kích trống khác tay cũng mệt mỏi đến không thể nhất lên, mà binh lính song phương quyết chiếnphía dưới lại càng không cần nói, cầm đao, thương, cung tiễn, tấm chắn,tay cũng không còn sức , đao kiếm va chạm nhau giống như là hai tiểu hài tử đang chơi đùa, hoàn toàn không thanh âm , cung thủ ngay cả tên cũngbắn không chuẩn, thuẫn binh càng khoa trương hơn, đối phương còn chưaqua đây, tấm chắn đã rớt, cũng không đi công kích hắn, toàn bộ trườnghợp giống như là tiểu hài tử đang đùa giỡn với gia gia, mà thân là chủsoái Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng tất nhiên là nhìn thấy trường hợp như vậy, có ý thức đối diện cười nhau, tay cũng không ra chỉ lệnh gì nữa, đếncuối cùng, rất nhiều binh lính buông binh khí ngồi trên mặt đất, một bên thưởng thức hai đại cao thủ quyết đấu, một bên tốp năm tốp ba tán gẫu,thậm chí chẳng phân biệt được cái gì Long Hiên, cái gì Thương Liêu, dùsao tán gẫu thật sự vui vẻ là được……

Điều nàytuyệt đối là trận quyết chiến kỳ lạ nhất trong thiên hạ từ trước tớinay, nhìn xem hai quân đang đánh nhau, tất cả tướng sĩ mặc kệ là cùngmột quốc gia hay là địch quốc lại giống như hảo bằng hữu một bên ngồidưới đất nói chuyện phiếm, một bên thưởng thức chủ soái hai phương quyết đấu , còn giơ tay lên, trợ uy cho chủ soái của mình, mà chủ soái songphương càng kỳ quái hơn, hoàn toàn không để ý tới tướng sĩ của mình đang làm gì, cứ như vậy mà so võ.

Từ mặt trời lặn đến mặt trời mọc, có binh lính còn ngủ một giấc, mơ mơ màng màngngủ mớ lại hỏi:“Đánh xong rồi à?” Mà binh lính đang hưng phấn theo dõinày lại trợn trắng mắt tắc nhìn người nọ liếc mắt một cái nói:“Vẫn chưa? Luận võ đáng xem như vậy, ngươi còn ngủ được, ngươi xem ngươi xem, oa,một chiêu này của Thái tử rất thủy yêu .” Nói xong tay còn vung lên, vẻmặt sùng bái vô cùng. Tên bên cạnh lại nói tiếp:“Ngươi xem ngươi xem,chiêu này của Vương gia thực diệu a! Lợi hại lợi hại……” Nói cũng là vẻmặt sùng bái vô cùng.

Bên này thì đang quyết chiến, bên kia, Ngạo Quân ngồi ở trong doanh của mình doanhmà lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, trận nàyđã như đánh một ngày một đêm tại sao còn chưa đánh xong a? Hiện tại trời cũng sắp sáng rồi, đến tột cùng hiện tại tình hình chiến đấu như thếnào? Cẩn Hiên có thể có bị thương, Gia Luật Ưng không biết có chuyện gìhay không? Tướng sĩ song phương có phải lại chết vô số hay không?……

“Ca, ngươiđừng đi tới đi lui nữa, mau tới ăn cơm đi! Từ hôm qua tới giờ ngươi đãăn cái gì đâu.” Nguyệt Oánh đau lòng gọi Ngạo Quân, tiến vào nội trướngliền nhìn thấy Ngạo Quân ở trong nội trướng đi tới đi lui, xem ra tốihôm qua lại một đêm không ngủ, giường cũng chưa động tới , cả ngày hômqua cũng chưa ăn cơm, cứ như vậy, thân thể như thế nào chịu được a?

“Ta khôngcó khẩu vị, Oánh nhi, ngươi nói, trận này tại sao còn chưa đánh xong?”Ngạo Quân nhìn cũng chưa nhìn mỹ vị món ngon lúc trước làm nàng ngay cả‘Mệnh’ cũng không cần, cau mày hỏi Nguyệt Oánh. Nàng thật sự là hồ đồ ,việc này hỏi Nguyệt Oánh, nàng làm sao hiểu được a !

“Ta nàobiết, chỉ là ta không rõ, ca lần này vì cái gì lại không ra tay? Ca thần cơ diệu toán như thế, hơn nữa còn có Vương gia, muốn đánh bại Gia LuậtƯng kia là chuyện hực dễ dàng, như vậy ca có thể vì phụ mẫu, vì thôn dân Mạc gia thôn ta báo thù .”Nguyệt Oánh khó hiểu hỏi, đương nhiên tronglòng lại không bổ thêm một câu: Sau khi báo thù, chúng ta cái gì cũngkhông để ý, cùng dắt tay nhau ẩn cư, sống một cuộc sống thần tiên.

“Này…… Oánh nhi không rõ .” Ngạo Quân không biết nên giải thích như thế nào vớiNguyệt Oánh, cũng vì nàng đã làm tổn thương thâm tâm của Gia Luật Ưng,căn bản là nàng không còn nghĩ tới việc báo thù, chỉ có thể hàm hồ nóicho qua chuyện.

“Nga, ca,ngươi ngồi xuống ăn một chút gì đi, đừng lo lắng, Vương gia nhất địnhđại thắng trở về .” Nguyệt Oánh là cô nương đơn thuần, lại một lònghướng tới Ngạo Quân, Ngạo Quân đã nói như vậy , nàng tự nhiên sẽ khônghỏi, lại bắt đầu khuyên Ngạo Quân ăn một chút gì đó, hiện tại đối vớinàng mà nói, ca ăn cái gì là chuyện tối trọng yếu nhất.

“Ai……” Ngạo Quân thở dài ngồi xuống, nhưng vẫn không có khẩu vị, Oánh nhi nói gìcũng vô dụng, nàng hiện tại không chỉ có lo lắng cho Cẩn Hiên, mà còn lo lắng cho Gia Luật Ưng, vừa hy vọng Cẩn Hiên đánh thắng trận này, lạivừa không hy vọng Gia Luật Ưng có việc, ai, hảo Phiền a!

“Ca, đừngthở dài , vẫn nên ăn một chút đi! Ngươi xem, đều là những món ngươithích nhất ăn nga, ngon lắm a!” Nguyệt Oánh không ngừng tiếp tục khuyênbảo Ngạo Quân ăn cơm, còn đưa những mỹ vị ca thích ăn nhất đến trước mặt Ngạo Quân, dụ dỗ nàng ăn một chút.

Ngạo Quânnhìn mỹ vị mà bình thường nàng thích nhất liếc mắt một cái, lại nhìn vẻmặt chờ mong của Oánh nhi, thật sự không đành lòng phật hảo ý của nàngta, thế này mới nhận lấy, ăn một chút, ai, trách không được người ta nói mỹ vị cũng phải có tâm tình tốt mới có thể cảm thấy đó là món ngon, tâm tình không tốt, dù mỹ vị món ngon cũng là cám bã, lời này quả nhiênkhông sai, tựa như nàng như bây giờ, rõ ràng vẫn là bình thường món ngon nàng thích nhất, rõ ràng vẫn là hương vị kia, mà hiện tại nàng ăn lạithật sự cảm thấy nhạt như nước ốc.

Quay lạiNgàn Dặm Pha, trận chiến này vẫn còn tiếp tục , bất quá Ngạo Quân là lolắng vớ vẫn , nếu để nàng nhìn tận mắt một màn này, phỏng chừng khuônmặt lãnh, biểu tình lạnh lùng lạnh nhạt của nàng sẽ phá công thật to,không hộc máu, cũng phải trực tiếp hôn mê.

Cuối cùngkhi gần giữa trưa, Cẩn Hiên và Gia Luật Ưng ăn ý nhìn nhau, hai ngườitoàn thân tiêu sái thu kiếm, tuấn dật bay xuống, đứng đối diện nhau, lau một chút mồ hôi trên trán tế, đem kiếm thu vào vỏ, nhìn nhau cười haha, hai người thấy được trong mắt đối phương là hưng phấn, không lời nào nói hết được.

“Cho tớibây giờ chưa từng đánh quá qua trận chiến sống động như vậy, ha ha…… ÂuDương Cẩn Hiên, ngươi thật không hổ là một “Lãnh Diện Chiến thần.” GiaLuật Ưng đối với Âu Dương Cẩn Hiên này chân thành cười, thật tình khenngợi.

“Đúng vậy!Đây là trận chiến vô cùng sống động, một trận chiến tối kích động lòngngười nhất từ trước tới nay, Gia Luật Ưng, ngươi cũng không hổ là ‘Phệdiễm tà quân’.” Cẩn Hiên khóe miệng hơi hơi giơ lên nói, mắt lộ chânthành.

“Âu DươngCẩn Hiên, hôm nay trận chiến này chỉ đánh tới đây, ngày khác ngươi và ta sẽ tái chiến, vì nàng.” Gia Luật Ưng tà tà cười ngữ mang thâm ý nói với Cẩn Hiên, giơ tay lên, hạ lệnh thu binh hồi doanh.

“Hảo!” CẩnHiên cũng gật đầu nói, vung tay lên, cũng hạ lệnh thu binh hồi doanh.Hắn cũng có dự cảm đó, trong tương lai, hắn và Gia Luật Ưng sẽ vì y, lại có một trận chiến.

Nhận đượcquân lệnh của chủ soái, binh lính hai quốc ngồi tán loạn dưới đất nhanhchóng quay về với chủ tử của mình, hai quân nhanh chóng tạo thành thếđôi co, bất quá hiện tại không phải là đánh nhau, mà là rút lui. CẩnHiên, Gia Luật Ưng thu binh dẫn quân đội của mình hồi doanh, trận đạichiến này, song phương chết rất ít, sau khi hai quân thu binh, trên Ngàn Dặm Pha rất ít thấy thi thể.

Cứ như thế, Long Hiên hoàng triều và Thương Liêu quốc giao chiến đã hơn một năm,cuối cùng sau một trận quyết chiến này chiến hỏa đã kết thúc, mà trậnđại chiến cuối cùng này, cũng là trận chiến duy nhất từ lúc Cẩn Hiên cầm binh tới nay, duy nhất một trận không có chiến thắng, nhưng suy chocùng đây cũng là trận chiến hắn đánh tối vô cùng sống động, trận chiếnnày sẽ được sử quan [*] khác liệt vào một trong mười đại kì chiến vĩ đại nhất Long Hiên hoàng triều.