Quân Sư Vương Phi

Quyển 2 - Chương 57: Ước hẹn Yên Vũ Lâu




Ngạo Quân hiểu rõ cười nói:“Có gì không thể.” Nói xong, chậm rãi cởi bỏ đấu lạp……

Có thểkhông nghĩ tới Ngạo Quân hội sảng khoái đáp ứng như vậy! Đông PhươngTuấn Hạo mạnh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ngạo Quân đem đấu lạp cởi xuống, trong sương phòng yên tĩnh lập tức vang lên một tiếng hút khôngkhí, thời gian ở một khắc giống như yên lặng ……

Trời ạ! Nam tử mĩ quá a! Quả thực so với những nữ tử hắn gặp qua còn mĩ hơn, cho dù hoa khôi Yên Vũ lâu cũng chỉ bằng một phần mười của y nga, có nam tửthật sự là mĩ nhân như vậy sao? Nhưng ánh mắt này của y không phải nữ tử nào cũng có được, anh khí cùng tự tin, ngạo nghễ, tâm hung hăng va chạm một chút, kẻ làm lưu luyến nhiều bụi hoa như hắn, vô tình như hắn, lầnđầu tiên có cảm giác tim đập nhanh như thế, mà lại lần đầu gặp mặt namtử này. Bất quá…… Y thật là nam tử sao? Thực hoài nghi……

“Tuấn Hạo…… Tuấn Hạo……” Sau khi Ngạo Quân cởi đấu lạp xuống, đợi hồi lâu, cũngkhông thấy Đông Phương Tuấn Hạo có phản ứng, không khỏi kỳ quái nhìn vềphía hắn, thấy hắn như trúng tà, ngốc lăng nhìn nàng chằm chằm, nàng nhớ rất rõ nàng căn bản là không cười, như thế nào hắn lại ngây ngẩn cảngười, không khỏi ra tiếng kêu.

“Ách…… A!”Nghe được Ngạo Quân kêu to, Đông Phương Tuấn Hạo mới từ kinh diễm phụchồi tinh thần lại, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thất lễ, Ngạo Quânngươi bộ dạng thật đẹp, ta tự nhận đã gặp không ít người, nhưng chưatừng gặp qua người như Ngạo Quân ngươi, tuấn mỹ như thế, nhất thời thấtthần.” Đông Phương Tuấn Hạo thập phần thành thực nói, phong thái phonglưu tuấn dật ở Ngạo Quân trước mặt tất cả đều không sót lại chút gì.

“Ha ha……”Ngạo Quân làm Đông Phương Tuấn Hạo bị đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười, hắnvốn tuấn nhã bất phàm, nay vẻ mặt phiếm hồng này, không ảnh hưởng đếntuấn dật của hắn, ngược lại khiến hắn thoạt nhìn càng thêm mê người,trong tuấn dật mang theo điểm đơn thuần. Đơn thuần? Nếu những lời này bị những kẻ nhận thức Đông Phương Tuấn Hạo nghe thấy, nhất định hoài nghiđầu óc Ngạo Quân có phải có vấn đề hay không, bình thường hồ ly ĐôngPhương trang chủ nói như thế nào đi nữa nhưng dùng từ ‘đơn thuần’ thậtlà hoang đường đi!

Nụ cười này lại làm cho Đông Phương Tuấn Hạo vừa định thần lại trở nên ngây dại,thật sự là thật đẹp, càng ngày càng hoài nghi thân phận nam tử của ynga! Kẻ luôn luôn chơi trò lưu luyến bụi hoa như hắn sớm luyện cảm giácsâu sắc về cảm nhận nữ tử, hắn có trực giác y không phải nam tử, nhưnghắn không thể xác định, bởi vì hắn không thể tin được có nữ tử nào tùy ý tiêu sái như thế, tự cao tự đại như thế, phong thái ngạo nghễ như thế, y thật đúng là tâm sâu khó dò a!

“Khụ…… Tuấn Hạo, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về.” Ngạo Quân ho nhẹ một tiếng lại kéo Đông Phương Tuấn Hạo thần chí ngây ngẩn cả người, nhìnnhìn một chút ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã gần đến giữa trưa, CẩnHiên hẳn đã sớm trở về, vẫn nên mau trở về đi thôi! Liền lên tiếng cáotừ với Đông Phương Tuấn Hạo.

“A! NgạoQuân nhanh như vậy muốn đi, còn muốn tâm sự nhiều với Ngạo Quân mà!”Đông Phương Tuấn Hạo ‘A’ một tiếng, lại phục hồi tinh thần, mặt lại đỏlên, trong lòng không ngừng ảo não mắng chính mình: Đông Phương Tuấn Hạo a Đông Phương Tuấn Hạo! Ngươi là thiên hạ đệ nhất trang — trang chủĐông Phương sơn trang, còn tự cho là thông minh tuấn dật, như thế nàohôm nay luôn ở trước mặt y làm xấu mặt a! Trong lòng còn chưa mắng đủchính mình, chợt nghe gặp Ngạo Quân nói phải đi, vội vội vàng vàng lalên.

“Ta cũngmuốn tâm sự nhiều với Tuấn Hạo, nhưng ta đi ngoài đã lâu, nên trở về.”Ngạo Quân thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại có một nỗi buồn, đối với vị bằng hữu mới quen này, nàng cảm thấy cùng hắn nói chuyện phiếmthực vui vẻ, hắn có thể làm nàng cười, nhưng nếu nàng lâu không trở về,phỏng chừng Cẩn Hiên sẽ đi tìm nàng.

“Vậy…… Được rồi!” Đông Phương Tuấn Hạo thấy Ngạo Quân thật sự phải đi, tuy rằngtrong lòng không muốn, nhưng cũng không thể cưỡng cầu, chỉ phải đáp ứng, nhưng từ biệt hôm nay, biết có ngày có thể tái kiến hay chăng, hắn cònkhông biết rõ y là nam hay nữ a!

“Vậy Tuấn Hạo, ta đi trước.” Ngạo Quân rời chỗ ngồi, nói với Tuấn Hạo, xoay người muốn đi.

Nhưng nàngchưa kịp sải chân, Đông Phương Tuấn Hạo liền một bước nhanh trước mặtnàng cầm cây quạt trong tay đưa cho nàng nói: “Ngạo Quân, cầm đi, về sau có việc, có thể đến nơi đây tìm ta, hoặc có thể đến Đông Phương sơntrang, ta không biết ngươi ở tại đâu, cho nên, ngươi nhớ tới tìm tanga!” Trước giờ đều là người khác hướng đến mà cầu hắn, khi nào có hắnlại vội vàng cầu người khác tìm hắn như thế, ha ha…… Vì Lăng Ngạo Quânnày, hắn thật đúng phá nhiều quy củ trước giờ, ngay cả hắn cũng khôngdám tin tưởng đây là chính mình.

“Hảo.” Ngạo Quân tiếp nhận cây quạt Đông Phương Tuấn Hạo đưa cho nàng, gật đầu nói, sau đó bước qua Đông Phương Tuấn Hạo, rồi đi ra ngoài.

Khi NgạoQuân bước qua, cái mũi linh mẫn của Đông Phương Tuấn Hạo tức nghe đượcmột cỗ thản nhiên mùi thơm dễ ngửi, càng ngày càng hoài nghi y là nữ tử, có lẽ có nơi để thử y tốt lắm.

Đông Phương Tuấn Hạo trong mắt lập tức tràn ngập tính kế, khóe miệng gợi lên một cái cười gian, xoay người đuổi theo Ngạo Quân.

Đang chuẩnbị ra tửu lâu Ngạo Quân đột nhiên cảm giác phía sau có người, xoayngười, thấy Đông Phương Tuấn Hạo đã đi tới trước mắt nàng, không khỏinghi hoặc nói “Tuấn Hạo, còn có việc sao?”

“Ân, NgạoQuân, ngươi đêm nay có rảnh không? Ta rất muốn tâm sự nhiều với ngươi,chúng ta đêm nay lại tụ họp được không?” Đông Phương Tuấn Hạo trong mắtrất nhanh hiện lên tia sáng có tên là âm mưu, nhưng ngữ khí lại thànhkhẩn đến thành thật nói.

“Ân, đượcrồi!” Ngạo Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đáp ứnglời mời, dù sao nàng cũng muốn nhìn cảnh đêm cổ đại một chút.

“Tốt lắm, chúng ta đêm nay gặp tại Yên Vũ lâu” Đông Phương Tuấn Hạo vừa hưng phấn nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình Ngạo Quân.

Ngạo Quânhơi hơi nhíu mi, giống như tự hỏi một chút, nhân tiện nói: “Được rồi! Ta đây đi trước.” Xoay người, đi ra tửu lâu, hướng vương phủ trở về.

Đông Phương Tuấn Hạo đương nhiên chú ý tới Ngạo Quân khẽ biến mặt, trong lòng càngthêm khẳng định ý nghĩ của chính mình, bằng không như thế nào nghe đượcYên Vũ lâu liền nhíu mày thế kia? Nơi đó chính là thiên đường của namnhân a!

Mặc dù hắnkhông đoán sai, nhưng là lại tưởng lầm rồi, Ngạo Quân căn bản tuyệtkhông biết Yên Vũ lâu là nơi nào, nàng sở dĩ hội nhíu mày, là vì nàngkhông thể tưởng được nguyên lai thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu.

Đang đi dọc theo đường hồi vương phủ Ngạo Quân trong lòng đều là buồn bực: LongHiên hoàng triều thật là có nơi tên là Yên Vũ lâu sao, Tuấn Hạo hẹn nàng đi Yên Vũ lâu, thì hẳn phải là nơi tửu lâu linh tinh gì đó đi! Nhưng vì cái gì bọn Oánh nhi lại đối với Yên Vũ lâu có phản ứng lớn như vậy,nàng nhớ tới sau khi hai quân quyết chiến, buổi tối ngày nào đó, nàng bị phạt ca hát, cuối cùng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể xướng Khán xuyên gìđó [tks chương 51 của nàng Nguyệt, không thì ta chả bit ^^], không thể tưởng được nàng vừa xướng xong, Oánh nhi liền khóc nói nàngthế nhưng đi loại Yên Vũ lâu này, ngay sau đó Cẩn Hiên, bọn Nguỵ Tử Tềhết thảy đều nói nàng cái gì phong lưu, biến thành nàng quả thực chẳnghiểu ra sao, chẳng qua ca từ có ba chữ ‘Yên Vũ lâu’ mà thôi, kết quả làm hại nàng thiếu chút nữa thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đi YênVũ lâu! Hảo, Lăng Ngạo Quân ta đêm nay nhất định phải nhìn xem rốt cuộclà nơi ‘Đầm rồng hang hổ’ gì.

Đang suynghĩ về Yên Vũ lâu, Ngạo Quân nhất thời không chú ý tới trước mắt cóngười, lập tức liền đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắnđúng lúc được người bị đụng giữ chặt nàng, mới tránh cho nàng cùng mặtđất thật thân mật mà tiếp xúc, vừa đứng ổn, mới ngẩng đầu nhìn xem người bị mình đụng vào là ai?

Vừa thấyngười áo xanh trước mắt, Ngạo Quân có điểm lấy lòng lên tiếng nói: “CẩnHiên, như thế nào là ngươi a?” Cẩn Hiên biểu tình như thế nào có điểmkhủng bố, giống như thực sinh khí a!

“Kia muốn hỏi ngươi a? Đã đi đâu?” Cẩn Hiên ẩn hàm tức giận nhưng tựa hồ rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thanh âm lạnh lùng vang lên.

Hắn vừa hồi phủ liền vội vàng muốn gặp y, lại tìm khắp nơi nơi không thấy y, hỏiChu bá mới biết được y ra phủ, vốn có điểm lo lắng, nhưng lại nghe Chubá nói y có mang đấu lạp, hơn nữa võ công y cao như vậy, hẳn là khôngviệc gì, nên hắn quyết tâm đợi, nhưng là đợi thật lâu, nhanh đến giữatrưa, y vẫn không trở về, không biết có thể có chuyện gì hay không? Càng nghĩ càng kinh hãi, cuối cùng thật sự chờ không được liền đi tìm y,nhưng tìm không thấy y, trong lòng không khỏi vừa vội vừa tức, không cóchuyện gì thôi đừng chạy loạn a! Lúc này hắn như đã quên Ngạo Quân là‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, cũng không phải thiếu nữ tử tay không tróigà không chặt.

“Không có,chỉ là đi dạo nơi nơi mà thôi.” Ngạo Quân có điểm chột dạ thấp giọngnói, nàng cũng không đem chuyện gặp gỡ Tuấn Hạo nói với Cẩn Hiên, khôngcó nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng không thích nói mà thôi.

“Quên đi,hồi phủ đi!” Cẩn Hiên cuối cùng chỉ có thể hít một ngụm, nhẹ nhàng nói,đối với Ngạo Quân, hắn hiện tại chính là không được giận, hắn nhìn rađược, y có việc gạt hắn, nhưng y không muốn nói, hắn liền tôn trọngkhông hỏi.

“Ân.” NgạoQuân gật đầu, liền cùng Cẩn Hiên sóng vai hướng về vương phủ, hai ngườimang theo tâm tư dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói.

Rốt cục màn đêm buông xuống, Ngạo Quân thân trắng noãn y bào, tay cầm chiết phiến [Không phải của Đông Phương Tuấn Hạo đã đưa nàng] , nghiễm nhiên là một công tử phong lưu tuấn mỹ vô song, ngay tại khinàng ra khỏi phủ hướng Yên Vũ lâu mà đi đột nhiên nhớ tới một vấn đềthực nghiêm trọng: Yên Vũ lâu ở đâu?

May mắn lúc này Chu bá lại đây, Chu bá vừa tiến tới, gặp Ngạo Quân, đầu tiên làsửng sốt, sau cung kính nói: “Mạc công tử, ngài muốn đi đâu a?” Thật là, nhìn lâu như vậy, còn luôn sẽ bị mỹ mạo của y làm ngây người, bất quáđêm nay Mạc công tử tựa hồ càng tuấn mỹ thêm ba phần.

“Chu bá, ngươi tới đúng lúc, Yên Vũ lâu đi như thế nào a!” Ngạo Quân đang ngẩn người vừa thấy là Chu bá lập tức tiến lên hỏi.

“Cái gì?Yên Vũ lâu? Công tử ngươi muốn đi…… Đi Yên Vũ lâu?” Chu bá không thể tin trừng lớn mắt hỏi. Thần nhân Mạc Quân công tử thế nhưng muốn đi Yên Vũlâu loại nơi yên hoa này? Vậy Vương gia làm sao bây giờ? Vương gia nếubiết nhất định thực thương tâm, Mạc Quân công tử ngươi như thế nào cóthể làm thương tâm Vương gia như vậy a?

“Ân.” Đốiphản ứng quá mức của Chu bá, Ngạo Quân chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm một cái,trong lòng nghi hoặc càng lớn hơn nữa : Yên Vũ lâu này rốt cuộc là nơira sao, như thế nào ngay cả Chu bá là người trầm ổn từng trải như vậycũng phản ứng quá mức như thế? Việc này càng gia tăng hứng thú của NgạoQuân đối với Yên Vũ lâu, đêm nay nàng nhất định phải đi để thấy đến tộtcùng.

“Công tử,nghe Chu bá nói một câu, loại nơi như Yên Vũ lâu này, vẫn không nên đi.” Chu bá muốn khuyên nhủ Ngạo Quân, làm y mất ý tưởng đi Yên Vũ lâu. MạcQuân công tử hỏi như vậy, chứng tỏ rằng y chưa bao giờ đến Yên Vũ lâu,có lẽ y sẽ nghe lời lão khuyên.

Nhưng là lão nghĩ sai lầm rồi, lão càng nói như vậy, Ngạo Quân tâm muốn đi càng kiên định.

“Chu bá nếu không muốn nói cho ta biết, để ta đi hỏi người khác cũng được.” NgạoQuân lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, biểu lộ này của nàng cho thấyquyết tâm muốn đi lớn bao nhiêu. Bọn họ vẫn nói cái loại địa phương nàylà địa phương gì a?

“Khoan khoan…… Aiz……” Nhìn ra quyết tâm của Ngạo Quân, Chu bá cuối cùng bất đắc dĩ chỉ nơi Yên Vũ lâu ở đâu nói cho Ngạo Quân.

Bất quá chờ Ngạo Quân vừa đi, Chu bá lập tức xoay người về phía Vương gia bẩm báoviệc này, thật sự là thực xin lỗi Mạc Quân công tử, hy vọng Vương giakhông sinh khí.

Nhìn trướcmắt oanh oanh yến yến, một đống lớn nữ tử ăn mặc hở hang tay cầm khănkhông ngừng đối với nam tử qua lại ngoắc ngoắc, cười duyên, mà các namtử kia lại là vẻ mặt cười dâm đãng vuốt tay nhỏ bé của nữ tử, ôm lấy nữtử đi vào. Cho dù Ngạo Quân ngu ngốc cũng biết đây là địa phương gì?

Nàng rốtcục hiểu được vì cái gì Oánh nhi, Cẩn Hiên bọn họ sau khi nghe nàngxướng khúc ‘Khán xuyên’ kia, có phản ứng như vậy, vì cái gì sau khi Chubá nghe nói nàng muốn đi Yên Vũ lâu, sắc mặt quái như vậy, phản ứng lớnnhư vậy, nguyên lai…… Nguyên lai Yên Vũ lâu đúng là thanh lâu, này thậtsự là rất…… Rất hảo chơi, ha ha…… trong thiên địa hạ như thế nào lại cóchuyện vừa khéo như vậy? Nàng chẳng qua tùy tiện nghe xong một ca khúchiện đại có thể xướng ra thành cái thanh lâu nha, ha ha…… Không biếtthanh lâu cổ đại rốt cuộc ra sao? Nàng đã sớm muốn nhìn một chút, tiểuthuyết khi viết xuyên qua, nữ chủ đều là được đến tham quan thanh lâu,nơi này như là xu hướng của các tài năng, nếu nàng đã gia nhập hàng ngũxuyên qua, như thế nào có thể không đuổi kịp xu hướng này? Chính là vẫncó điểm không rõ, Tuấn Hạo sao lại hẹn gặp nàng ở thanh lâu?

Đêm nay rangoài, Ngạo Quân cũng không mang đấu lạp, nên nàng vừa xuất hiện, lậptức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mỗi người đều ngây ngốc sửng sốt nhìn nàng chằm chằm, có nam tử vẻ mặt đáng khinh mãnh nhìn nàng chằm chằmchảy nước miếng, tâm tình Ngạo Quân vốn đang tốt lắm nên hơi hơi nhíumột chút mày.

Cuối cùngvẫn là ‘Người từng trải’ Vân Nương nhìn nhiều trường hợp đã quen cũngchính là tú bà của Yên Vũ lâu định thần lại đầu tiên, lay động đến trước mặt Ngạo Quân, mang theo mùi hương nồng đậm huy qua mặt Ngạo Quân, lạclạc thanh thanh nói: “Ôi, công tử hảo tuấn mỹ a! Lần đầu tiên đến đây?Mau mau tiến vào, Yên Vũ lâu ta là thanh lâu nổi tiếng nhất của toàn bộLong Hiên hoàng triều nha, bên trong tất cả các cô nương đều quốc sắcthiên hương, tuyệt đối đem ngươi hầu hạ thư thư phục phục [*]……” Vừa nói vừa phao mị nhãn ái muội với Ngạo Quân.

Nhưng là Ngạo Quân cũng rất không để mặt mũi mãnh đánh hắt xì một cái, oa, mùi hương kia quá nồng, chịu không nổi.

Thừa dịpNgạo Quân mãnh đánh hắt xì, Vân Nương thực nắm chắc thời cơ đưa ánh mắt, lập tức có hai nữ tử diện mạo rất đẹp, dáng người nóng bỏng đi đến, mỗi người một tay kéo tay Ngạo Quân, cười duyên ôm lấy Ngạo Quân tiến vàoYên Vũ lâu.

Tiến vàoYên Vũ lâu, Ngạo Quân liền tinh tế đánh giá, Yên Vũ lâu này thoạt nhìnthật xa hoa, trong lâu hát hay múa giỏi, nhất phái ca múa mừng cảnh thái bình, kiến trúc này cũng có chút kỳ lạ, chính giữa thiết lập dùng ngọcxây thành vũ đài, cây cột cũng dùng vàng xây, hết sức xa xỉ xa hoa, đềubiểu hiện kinh thành phồn hoa cùng quốc gia phú cường, tuy rằng cùng một loại thanh lâu, nhưng đập vào mắt tình cảnh là nơi nơi có thể thấy được cả trai lẫn gái tán tỉnh cười dâm đãng khó nghe, bất quá chỉnh thể mànói, vẫn là một loại thanh lâu thanh lịch, một chút cũng không giống như loại thanh lâu tục tằng trên TV, xem ra tú bà Vân Nương kia thật thôngminh tháo vát hơn người.

Ngạo Quânđang tinh tế nghiên cứu trang sức trong thanh lâu, Vân Nương lại lại dán lên, lạc lạc thanh thanh kiều mị nói: “Công tử có cần cô nương quenbiết nào hầu hạ không? Nếu không có, Vân Nương có thể giới thiệu chocông tử, bảo đảm ngài vừa lòng.” Nếu nàng trẻ lại hai mươi năm, nàngnhất định gắt gao nắm lấy vị công tử tuấn mỹ vô song không để ai giànhlấy, Vân Nương nàng sống hơn phân nửa đời người cũng chưa gặp qua côngtử tuấn mỹ như vậy a? Người đẹp nhất đã từng hẳn là năm đó đóa phù dungsớm nở tối tàn Tiêu Vũ cô nương đi! Nói thật ra, hiện tại trong lâu córất nhiều cô nương đều nhớ tới nàng ấy, Vân Nương nàng cũng tưởng niệmnàng không thôi.

Ngạo Quânvừa định nói chuyện, liền xuất hiện một hộ vệ bộ dáng ngăn trở lại, đốivới nàng cung kính nói: “Lăng công tử, chủ tử nhà ta chờ đã lâu, thỉnh.”

“Ôi, nguyên lai công tử là bằng hữu của Đông Phương trang chủ a! Là Vân Nương cặpmắt vụng về, đến đến, Đông Phương trang chủ ở trong sương phòng lầu hai, bên này thỉnh.” Vân Nương vừa nghe nguyên lai là bằng hữu thiên hạ đệnhất phú thương Đông Phương trang chủ, lập tức càng thêm ân cần lôi lôikéo kéo Ngạo Quân lên lầu.

Bởi vì thật sự chịu không được mùi son phấn nặng như vậy, Ngạo Quân tựa như con rối gỗ, bị Vân Nương dắt đi vào trong sương phòng thập phần tao nhã.

“Ngạo Quân, ngươi đã đến rồi.” Ngạo Quân tiến vào trong phòng, Đông Phương Tuấn Hạo thanh âm hưng phấn cấp thiết vang lên kịp thời cứu nàng.

Ngạo Quântheo hướng thanh âm tiến qua, chỉ thấy Đông Phương Tuấn Hạo ngồi ở trêngiường, trong lòng ôm một nữ tử tuyệt sắc, tay còn không yên phận vuốtve lưng nữ tử ấy, bên cạnh có thêm hai nữ tử rất đẹp khác tựa vào ngườihắn cười duyên vì hắn rót rượu! Không phải chứ! Tuy rằng trong lòng sớmcó chuẩn bị đi vào nơi này nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhưng là khôngcần nhanh đến vậy cấp cho nàng một màn trình diễn đông cung đồ sống động đi! Hơn nữa đối tượng lại là bằng hữu vừa kết giao Đông Phương TuấnHạo, quả thật có điểm khó có thể chấp nhận, bất quá ta là người đến từthế kỷ hai mươi mốt – người thế hệ mới, chút tiểu tiết ấy, dọa không nổi nàng.

Liêu bàonhàn nhã ngồi xuống một cái ghế khác, nghiễm nhiên một bộ dáng thấynhưng không thể trách, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Tuấn Hạo cùngkia ba nữ tử kia muốn làm chuyện ái muội, ánh mắt rất rõ ràng nói sau:“Thỉnh tiếp tục, xem ta như không ở đây là được rồi.”

“Khụ…… Haingười các ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh đi phục vụ Lăng công tử.”Đông Phương Tuấn Hạo ho nhẹ một tiếng, đối với hai nữ tử đang tựa vàongười hắn nói, từ lúc Ngạo Quân tiến vào liền ngây người lại thấy NgạoQuân nhìn thấy loại trường hợp này, thần sắc không hề có nửa điểm mất tự nhiên, ngược lại giống như cao thủ kinh nghiệm trong chốn trăng hoa,chẳng lẽ hắn đã đoán sai, y không chỉ là nam tử, mà còn lại là người như hắn công tử phong lưu lưu luyến bụi hoa, không không, hắn sẽ không nhìn lầm, lại muốn bày mưu kế khác, liền đánh nhanh ánh mắt đối hai mỹ nhânkia mà hắn sớm có công đạo, thúc giục nói.

Khi ĐôngPhương Tuấn Hạo thúc giục, hai nữ tử kia bị ‘Sắc đẹp’ Ngạo Quân mê hoặcnày mới phục hồi tinh thần lại, thẹn thùng đi đến Ngạo Quân bên người,tựa vào trên người Ngạo Quân giống vừa mới tựa vào trên người ĐôngPhương Tuấn Hạo như vậy, Ngạo Quân hơi hơi nhíu một chút mi, nàng mặc dù không ngại xem người khác, nhưng nàng cũng không thích loại sự tìnhnày, khi chính mình là người trình diễn, huống chi chính mình là nữ tử,lại làm cho hai nữ nhân như thế ái muội ghé vào người, như thế nào đềucảm thấy không thoải mái.

Biểu tìnhbiến hóa này của Ngạo Quân hoàn toàn rơi vào mắt Đông Phương Tuấn Hạo,khóe miệng càng sâu mỉm cười tự tin nói: “Ngạo Quân, không thích Ngọcnhi, Sương nhi sao? Các nàng trong Yên Vũ lâu trừ bỏ hoa khôi ra đều lànữ tử tài mạo song toàn a! Là ‘Nam nhân’ đều không thể không thích cácnàng.” Nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Nam nhân’.

Ngọc nhi,Sương nhi nhận được ánh mắt của Đông Phương Tuấn Hạo, Ngọc nhi miệng lập tức xịu xuống, vẻ mặt ai oán dục khóc càng dựa nhanh vào Ngạo Quân nói: “Công tử, không thích Ngọc nhi sao? Là Ngọc nhi không đẹp, hay là Ngọcnhi hầu hạ không tốt?” Nói xong hốc mắt đều có bọt nước trong suốt.

“Không có.” Ngạo Quân trầm một chút mặt, lạnh nhạt nói, không khách khí đem Ngọcnhi cấp đẩy ra một chút, các nàng này động tay động chân như thế làmnàng nhớ tới ngày đó Xích Ngọc ‘câu dẫn’, nhưng lại khéo thế nào lạikhông khéo, nàng này cũng gọi là Ngọc nhi. Nàng thực khẳng định ĐôngPhương Tuấn Hạo tuyệt đối có mục đích, nàng vừa nhìn thấy rất rõ rànghắn cấp Ngọc nhi và Sương nhi bên người nàng nháy mắt một cái, rốt cuộchắn muốn làm gì? Còn có trong lời nói vừa nãy của hắn…… Chẳng lẽ hắn đãhoài nghi nàng là nữ tử? Ha ha…… Xem ra hắn thật có ánh mắt sắc bén!Ngạo Quân nhất thời nghĩ đến khả năng này, trong mắt xuất hiện khôngphải kinh hoảng mà là tán thưởng, dù sao nàng cũng chưa từng cố ý khôngcho mọi người biết nàng là nữ tử, chẳng qua chính bọn họ không phân biệt được trống mái mà thôi, nàng cũng lười giải thích, hơn nữa nàng thựcthích mặc nam trang, rất thuận tiện, rốt cục cũng có một ánh mắt nhậnthức không sai người, ha ha……

“Vậy côngtử chính là khinh thường chúng ta là nữ tử phong trần.” Sương nhi vừanghe Ngạo Quân nói xong, liền buồn bã nói, coi như Ngạo Quân như làngười phụ lòng cỡ nào.

Ngạo Quânchỉ phải một trận buồn bực, nàng cái gì cũng chưa làm, như thế nào nhiều người luôn thích dùng ánh mắt ‘Ngươi là người phụ lòng’ nhìn nàng nhưvậy đâu!

Đông Phương Tuấn Hạo lại hiểu rõ cười, ôm nữ tử tuyệt sắc trong lòng, tiếp tục tántỉnh, tuy nhiên ý tứ lại hoàn toàn không ở trên người hoa khôi kia,Sương nhi vừa muốn bắt đầu dùng chính sách ‘Ai binh’của nàng, nhất chiêu này không một người nam nhân nào có thể chống đỡ được, ngay cả hắn lúctrước cũng vì những lời của nàng mà đối với nàng tràn ngập loại tình cảm thương hại đau xót, cũng vì thế mà cùng nàng trải qua cùng thâm tìnhthật sâu cảm động, đến bây giờ, tuy rằng biết kia không phải là sự thật, nhưng hắn mỗi lần đến đều vẫn tìm Sương nhi, chính là vì nguyên nhânnày, hắn không tin Ngạo Quân có thể không động dung.

Thấy NgạoQuân không tỏ vẻ gì, Sương nhi nghẹn ngào thanh thanh nói: “Công tử,Sương nhi cũng từng là nữ nhi trong sạch, ô…… không ngờ trời cao trêungười, Sương nhi thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất hối hận, nếu khi đó ta có thể quý trọng đoạn cảm tình kia, hiện tại ta hẳn thực hạnh phúc cùng người yêu thành đôi uyên ương lưu luyến đêm ngày, ta…… Ta thực xin lỗihắn a!” Nói xong hai hàng nước mắt rất phối hợp chảy xuống dưới, biểutình cũng là thập phần hối hận, thật sự làm người ta thấy đau xót a!

Ngạo Quânthấy Sương nhi nói như vậy, cũng không có phản ứng gì, mặt vẫn như cũkhông chút thay đổi, thuận tay bưng lên chung trà trên bàn tinh tế nhâmnhi thưởng thức, ân, không sai, là Bích Loa Xuân tốt nhất.

Ngạo Quânkhông nhìn làm cho Sương nhi chịu đả kích lớn, chẳng lẽ là làm sai chỗnào sao, biện pháp này đã thử nghiệm hàng trăm lần kết quả thu lại làtrên cả tuyệt vời a! Không, Tiêu tỷ tỷ dạy nhất định sẽ không sai, xemra phải ra tuyệt chiêu……

Sương nhiánh mắt nhìn về phía phương xa, giống như nhớ lại, như hối hận từ sâukín thanh âm chậm rãi vọng trong sương phòng tinh xảo: “Từng có một tình yêu chân thành xảy ra trước mặt ta, ta không quý trọng, đợi khi mất đimới hối tiếc không kịp, trong cuộc sống chuyện tình thống khổ nhất cùnglắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu trời cao có thể cho ta một lần cơ hội nữa, ta sẽ đối nam nhân kia nói ba chữ ‘Ta yêu ngươi’. Hơn nữa nếu cấpcho tình yêu này một kỳ hạn, ta hy vọng là, ‘một vạn năm’.” Lời này vừanói ra, hai nữ tử còn lại cũng che mặt thấp khóc, tuy rằng các nàng đềubiết đó là giả, hơn nữa cũng nghe không dưới ngàn lần, nhưng mỗi lầnnghe, vẫn là nhịn không được cảm động mà khóc, Đông Phương Tuấn Hạo nghe qua một lần, liền thở dài một lần.

Chỉ có Ngạo Quân, khi Sương nhi bắt đầu nói, tay cầm chén trà không tầm thường runmột chút, hai vai cũng có ẩn ẩn áp lực run run rất nhỏ, thẳng đến Sươngnhi nói xong, nàng thật sự nhịn không được, trà trong miệng cứ như vậythẳng tắp ‘Phốc……’ Toàn bộ đều phun ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạccủa mọi người, nàng ôm bụng cười ha hả.

Ngọc nhi,Sương nhi còn có hoa khôi kia đều vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng công tử vẻmặt lạnh lùng lạnh nhạt sau khi nghe xong lời nói cảm động như thế thoắt cái đã thay đổi, không để ý hình tượng hiểu được tiền phủ hậu ngưỡng[**], trong lòng đều một ý tưởng: Người nọ không phải đầu óc có vấn đềa?

“Ngạo Quân, ngươi…… Ngươi như thế nào vậy!” Người hồi phục tinh thần trước tiên làĐông Phương Tuấn Hạo thật sâu nhăn mi lại, vẻ mặt lo lắng ra tiếng dòhỏi, chớ không phải là những lời này rất rung động, Ngạo Quân nhất thờikhông tiếp thụ được nên mới có thể như vậy chăng?

“Cáp…… Tuấn Hạo…… Ha ha…… Nếu Tinh gia [ta nghĩ là Châu Tinh Trì] biết…… Biết…… Ha ha…… Hắn nhất định hội tức giận đến chết khiếp…… Haha…… Lời kịch kinh điển của hắn…… Ha ha…… Không được…… Ha ha……” NgạoQuân hướng Đông Phương Tuấn Hạo đang lại gần, một bên cười loạn khônghình tượng, lời nói vữa nãy không có người nào nghe hiểu được, lại nóilắp bắp thật không minh bạch.

“Ngạo……”Đông Phương Tuấn Hạo mặt mày nhăn càng sâu, chiếu theo lý giải của hắnđối với Ngạo Quân, xác nhận y là người không thường cười nói vui vẻ, như thế nào đột nhiên cười thành như vậy, hơn nữa, lời y nói, hắn một chútcũng nghe không hiểu, chỉ nghe y nhắc tới gì như là Tinh gia, là loạingười nào làm cho y thất thường như thế.

Chính làhắn nói còn chưa xong, cửa phòng ‘Ba’ một tiếng bị mở ra, nga, không, là bị đá văng ra, hơn nữa phỏng chừng đã là lừng lẫy hy sinh, vừa tính hỏi là ai lớn gan như vậy, bỗng nhiên hoa mắt, cái tên ‘Thủ phạm xấu xa’kia đã đứng trước mặt hắn và Ngạo Quân, vẻ mặt tức giận, đau lòng nhìnchằm chằm người ở bên hắn cười đến lăn lộn, đợi hắn thấy rõ người đến là ai, không khỏi thật sâu ăn một chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liềnbình tĩnh trở lại, xuất ra chiêu bài tươi cười của hắn trên thươngtrường, vẻ mặt hiền lành nói: “Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Cẩnvương gia a! Thật sự là xảo ngộ a! Nhưng làm sao có thể làm phiền Vươnggia tự mình lại đây đâu! Có gì cần phân phó, cho hạ nhân tìm đến nơi talà được, tại hạ nhất định tùy truyền tùy đến…… Ngạo Quân…… Cẩn thận, a!”

Đông Phương Tuấn Hạo nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Ngạo Quân không biết vì cáigì, đột nhiên mắt nhắm lại, bởi vì y vừa mới cười đến quá mức, nhất thời vô lực, mắt thấy y sẽ ngã sấp xuống, Đông Phương Tuấn Hạo tay mắt lanhlẹ đem y đỡ lấy, kéo lại, không nghĩ sức kéo quá lớn, hai người songsong lại ngã lên trên nhuyễn tháp, mà Ngạo Quân ngã đè trên người hắn,nhưng lại vẫn đang cười không ngừng, hắn liền buồn bực, rốt cuộc cóchuyện gì buồn cười thế, đến bây giờ còn cười không ngừng, bất quá y ngã vào trên người hắn, mềm, cảm giác thật thoải mái a! Thật muốn cứ nhưvậy cả đời ôm y không buông tay, chính là, hắn không nghĩ buông taynhưng người nào đó lại nghĩ hắn không nên và không thể không buông tay.

Cảm giáctrên người một luồng khí lạnh, không hờn giận ngồi xuống, đã thấy ngườiđệ nhất thiên hạ đó vốn ở trên người hắn bây giờ đã ở trong lòng ngườikhác, mà người nọ lại cấp cho hắn một ánh mắt sắc bén làm hắn run sợ,lại quay đầu, vẻ mặt tức giận đầy vẻ chết chóc nhìn chằm chằm Ngạo Quân, thật không hổ là Lãnh Diện Chiến Thần, cái ánh mắt kia thật đúng làtràn ngập sát khí, chính là không rõ kia sát khí từ đâu mà đến, hắn khinào thì đắc tội Cẩn vương gia mà không tự biết, bất quá vừa nãy NgạoQuân ngã xuống trên người hắn, lại làm cho hắn vẫn hoài nghi, gần nhưđược xác nhận, trên người y thuộc loại nữ tử mềm mại, khóe miệng chậmrãi gợi lên một cái tươi cười thiệt tình mà ngay cả chính hắn đều khôngphát giác, ánh mắt si mê nhìn Ngạo Quân lúc này ở trong lòng Cẩn Hiênvẫn còn đang cười.

Cẩn Hiên âm hàn hé ra mặt, không nói được lời nào ngóng nhìn người làm cho hắn vừayêu lại vừa hận, hắn đang đợi, chờ y cười đủ, sau đó chủ động giải thích với hắn……