Quân Sư Vương Phi

Quyển 3 - Chương 87: Tương Nhận




Người trongphòng không nghĩ tới lại có người xông vào, nhìn thấy người bên ngoàitiến vào, động tác trên tay ngừng lại, một cái bạch diện sa phiêu phiêurơi xuống đất….

Thời gian dừng lại, như đã mấy trăm năm trôi qua, tất cả mọi ngươi định trụ, không dám động, sợ chính là một giấc mộng mà thôi.

Khuôn mặt trắng bóng hoàn mỹ, lông mi thật dài, một đôi thủy mâu đen thùi lùi trong suốt sáng ngời, có vẻ sâukhông lường được như vậy lại làm cho người ta không tự giác hãm sâu vào, lúc này mang theo kích động cùng kinh ngạc, nửa đầu bạc theo gió baylên, mang theo mị hoặc…. Hết thảy là quen thuộc như vậy, lại xa lạ nhưvậy….

Cẩn Hiên tay phát run, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt thâm thúy ánh mắt sáng quắc, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trongkhông trung gặp gỡ, thiên ngôn vạn ngữ giống như đều không nói được,lòng đang kinh hoàng: thật sự là nàng, Quân, thật là QUân, không phảimộng, không phải ảo tưởng, không phải ảo giác, nàng thật ngồi trước mặtta? Hắn nghĩ đến tiến lên ôm nàng, lại không động đậy, sợ vừa động,người trước mắt hội sẽ biến mất, e sợ lại gặp trong mộng….

Gia Luật Ưng đôi mắt tà khí không thể tinlui về phía sau, đụng vào khung cửa, nhưng lại mang tính trẻ con nhu nhu ánh mắt, vẫn là nàng, là thân ảnh kia, là gương mặt khắc cốt ghi tâmkia, là đôi mắt như nam châm, lòng đang kinh hoàng, khiếp sợ: khó tráchđêm qua hội cảm thấy nàng quen thuộc như vậy, Quân? Thế nhưng sẽ làQuân, Thánh Quân chính là Quân? Này…. Điều này sao có thể? Nhưng xácthực thật là Quân. Quân, nàng không chết, nàng ngay tại trước mắt hắn,nhưng hắn không thể bước tiếp, hắn còn muốn trốn, hắn không biết nên như thế nào đối mặt với Quân, sợ thật sự nhìn đến đôi mắt như nam châm củanàng đối hắn tràn ngập hận ý, giờ khắc này hắn mới phát hiện, hắn đúnglà người nhu nhược….

Ngạo Quân lúc này trong đầu trống rỗng,ngàn tưởng vạn tưởng chính là không nghĩ sẽ xuất hiện loại tình cảnh này làm nàng trở tay không kịp, liệu sự như thần cũng chung quy không hơnthiên ý an bài, nên nói đây là ông trời đối nàng quá mức chiếu cố haynên nói ông trời đối nàng quá mức tàn nhẫn đây? Ngày cuối cùng của nàng, chân tướng làm nàng khổ công che dấu cứ như vậy bị bại lộ mà nàng không hề chuẩn bị: Vì cái gì không cho ta lấy thân phận Thánh Quân tái bồiCẩn Hiên một ngày đâu? Tuy rằng ta cũng rất muốn lấy thân phận Lăng Ngạo Quân bồi bên cạnh chàng, chẳng sợ chỉ một ngày cũng tốt, nhưng như vậyta liền rất ích kỉ, nhưng ông trời lại cho phép ta ích kỉ, chính là ngày mai Cẩn Hiên lại muốn thừa nhận một lần nữa nỗi đau nửa năm trước đâu?Ông trời đối chúng ta quá mức tàn nhẫn cũng quá chiếu cố. Tuyết, Tuyếtthế nhưng cũng đến đây, còn có tỷ phu, có thể trước lúc chết nhìn thấythân nhân của mình, thật sự có thể ngủ yên, nhưng người còn sống nên làm cái gì bây giờ, vì cái gì muốn tới, tuy rằng sẽ không còn được gặp lạingươi, không khỏi tiếc nuối, nhưng ta tình nguyện mang theo tiếc nuốirời đi, cũng không nhớ ngươi lại thống khổ, ngươi nên lạc quan hoạt bát, vì ta ngươi đã muốn thương tổn trầm mặc nửa năm rồi, lại tận mắt nhìnthấy ta rời di, Tuyết, ngươi muốn thương tâm bao lâu nữa? Tỷ phu vừamuốn lo cho ngươi bao lâu nữa? Gia Luật Ưng, nàng lại nên như thế nàođối mặt người thật sâu thương tổn nàng, lại bị nàng làm thương tổn đây?

Chính là một cái chớp mắt giao nhau trong lòng lại trăm ngàn tư chuyển….

“Quân.” Ngạo Tuyết mang theo run run, mang theo kích động, mang theo cẩn thận kêu to một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ đều là nước mắt, môi run rẩy lại nghẹn ngào: Quân, thật là Quân, nàngkhông đoán sai, Thánh Quân chính là Quân, Quân không chết, nàng cònsống, ô ô….

Chính Hiên cũng là vẻ mặt kích động, nhưng bọn họ so với Cẩn Hiên còn bình tĩnh hơn nhiều, khinh ôm Ngạo Tuyếtđang kích động run run.

Một tiếng ‘Quân’ làm cho mọi người nháymắt phục hồi tinh thần lại, cũng làm cho Ngạo Quân phục hồi tinh thầnlại, quay đầu sang một bên, trên trán đầu bạc lập tức hạ xuống, chặngương mặt của nàng, cũng làm cho Thánh Thanh, Thánh Tử ở đầu giường phục hồi trong kinh ngạc, giấu đầu hở đuôi che trước mặt Thánh Quân.

“Vương…. Gia, các ngươi như thế nào tiếnvào? Môn chủ nàng….” Thánh Thanh cười cười đối bọn Cẩn Hiên nói, nhưngngữ điệu vẫn là mang theo chột dạ cùng bất an.

“Quân….” Cẩn Hiên một phen đẩy Thánh Thanh ra, vọt tới bên người Ngạo Quân, đem nàng quay lại đây, đối mặt hắn,thâm tình mà lại nhỏ nhẹ cẩn thận kêu, là trong mộng cũng được, là thậtcũng được hắn đều phải gắt gao bắt lấy, nếu thật là mộng sẽ không tỉnhlại, nếu là thật kia ông trời thật sự tốt với hắn, rất chiếu cố. Vươntay khẽ vuốt dung nhan tuyệt mỹ làm cho hắn nhớ thương nửa năm, là chânthật, là độ ấm, loại nhiệt độ cơ thể Quân.

“Vương gia thỉnh tự trọng.” Ngạo Quân nhẹđẩy tay Cẩn Hiên ra, lãnh đạm mà xa cách nói, hai hàng thanh lệ cũngkhông chịu khống chế chảy xuống, rơi trên tay Cẩn Hiên.

“Quân, đến giờ phút này nàng còn muốn giấu diếm nữa, còn muốn tránh ta sao?” Cẩn Hiên đưa tay lau nước mắt trênmặt Ngạo Quân, thanh âm khàn khàn nói, đôi mắt thâm thúy là nóng rựcthâm tình cùng nhu tình. Mặc kệ Quân là vì nguyên nhân gì mà vẫn khôngcùng hắn tương nhận, hắn cũng không muốn lại làm cho Quân rời khỏi hắn.

“Ô ô…. Quân, ngươi như thế nào tàn nhẫnnhư vậy? Ngươi không biết nửa năm qua ta chảy bao nhiêu nước mắt, tâmđau bao nhiêu sao? Còn có Cẩn Hiên, ngươi có biết nửa năm này Cẩn Hiênsống ra sao không? Ngươi như thế nào có thể trốn như vậy, làm cho chúngta ruột gan đứt từng khúc đâu? Ô ô…. Quân, ngươi rất xấu, ngươi như thếnào có thể lừa gạt chúng ta đâu? Ô ô…. Bây giờ còn không nghĩ nhận thứcchúng ta nữa? Rất tàn nhẫn a…. ô ô….” Ngạo Tuyết mạnh bổ vào bên ngườiNgạo Quân, ôm chặt lấy Ngạo Quân, chui đầu vào cần cổ nàng bên gào bêntrách cứ Ngạo Quân.

Tàn nhẫn? Nàng thật là rất tàn nhẫn sao? Nàng rốt cuộc nên làm như thế nào mới là đối họ tốt nhất đâu?

Ngạo Tuyết càng khóc lòng của nàng càngloạn như ma, toàn bộ phòng yên lặng chỉ có tiếng khóc của Ngạo Tuyết,Ngạo Quân cũng không nhúc nhích, ánh mắt trong lúc đó thật sâu suy yếucùng ủ rũ.

“Môn chủ, tùy tâm đi.” Nhìn đến Ngạo Quândo dự cùng thống khổ, Thánh Thanh quỳ xuống trước mặt Ngạo Quân, hướngđến vẻ mặt gian trá lưu hai hàng nước mắt thanh âm nghẹn ngào nói.

“Môn chủ tùy tâm.” Thánh Tử cũng như Thánh Thanh quỳ xuống nói, hé ra khuôn mặt oa nhi đầy nước mắt.

Môn chủ cùng Cẩn Vương yêu rất khỏ, bọn họ cũng biết, môn chủ có nguyện vọng duy nhất là cùng Cẩn vương cùng mộtchỗ, nếu thật sự chính là ngày cuối cùng, khiến cho môn chủ hảo hảo màvượt qua một ngày này đi. Về phần môn chủ rời đi, Cẩn vương hội như thếnào, bọn họ không suy nghĩ, cho dù nói bọn họ ích kỷ cũng tốt, bọn họthầm nghĩ làm cho môn chủ sống không uổng.

“Tùy tâm?” Ngạo Quân giống như mê mang,giống như nan giải lẩm bẩm nói, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thánh Thanh,Thánh Tử quỳ gối trước nàng, hai hang thanh lệ, trước mắt là tình cảnhTuyết cùng Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng, Tuyết nói qua: tâm lựa chọn, Cẩn Hiên nói qua: Nàng nhất định là quân sư của ta, vương phi của ta, người tayêu nhất….

“Quân, ‘bắc phong lẫm, như kiếm sương,tiêu tiêu hoàng hiệp bạn nhập mien, sắt sắt bi phong xuy chẩm tịch, ngọc y cựu noãn như tích, cố nhân tức dĩ bất phục tại. yến phân phi, tình do lại. trương lang phú quý ân nghĩa tuyệt, bất tác oanh oanh huyết lệthùy. Dục ý huy kiếm trảm tình ti, nại hà tương tư dĩ thành tai.’ Nàngkhông nhận ta, có phải hay không đang trách ta lúc trước không nên hoàinghi nàng? Có phải hay không đang trách ta nhưng lại hội trúng kế, Thành Vũ Doanh mà làm nàng thương tâm? Quân, ta lúc trước quả thật là vì quáyêu nàng mới có thể….” Cẩn Hiên gắt gao nắm lấy tay Ngạo Quân, động tình mà tự trách nói, hắn duy nhất có thể nghĩ Quân không chịu cùng hắntương nhận chỉ có nguyên nhân đó.

Bộ dáng vội vàng kia làm cho Ngạo Quân tâm sinh không đành long, thế nhưng ông trời đã an định như thế, nàng lạiphủ nhân, thật là đối bọn họ quá mức tàn nhẫn đi. Thôi….

“Không, Cẩn Hiên, không phải, là ta khôngtốt, lúc trước nếu ta đối với chàng có tin tưởng liền sẽ không trúng kếThành Vũ Doanh, liền sẽ không thành cục diện như hôm nay.” Ngạo Quân cầm lại tay Cẩn Hiên nhẹ lay lắc đầu nói. giờ khắc này thừa nhận long củanàng vô cùng thoải mái, trong long có cái gì trở lại vị trí cũ. Là tâmkiên định, tùy tâm sẽ làm theo trái tim một lần đi, khiến cho nàng íchkỷ một lần đi.

“Quân, nàng rốt cục nhận thức ta, Quân, là ta không tốt, ha ha…. Quân của ta thật sự còn sống, thật sự….” Ngheđược thanh âm trong trẻo đặc hữu nhưng lạnh lùng kia, Cẩn Hiên lập tứckích động không biết nên nói cái gì, khó có thể nói thành lời vui sướngtràn đầy trong tim hắn, giờ khắc này hắn tâm bình yên, tâm hắn như sốnglại. Hắn nghĩ muốn cầm tay Quân, gắt gao ôm lấy Quân, nhưng…. Cái ôm kia lại bị Ngạo Tuyết cấp chiếm, hắn chi có thể đem tay Ngạo Quân nhanh nắm ở ngực, đôi mắt thâm thúy kích động doanh đầy nước, triển khai một cáitươi cười mê đảo mọi người.

“Cẩn Hiên, là ta, ta còn sống.” Ngạo Quânđôi mắt như nam châm thâm tình nhìn lại Cẩn Hiên, giơ lên một cái mịhoặc tươi cười động tình nói, tay bị Cẩn Hiên nắm trên ngực, cảm thụđược trái tim hữu lực của Cẩn HIên đập, vì nàng mà không ngừng đậpnhanh, trong long tràn đầy hạnh phúc, rất muốn hô to: Ta là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, nghĩ muốn cho Cẩn Hiên một cái ôm thâm tình, nhưnglà có một siêu cấp bóng đèn, giống như quả núi ‘hùng vĩ’ ở trên ngườinàng.

“Quân….” Ngạo Tuyết nghe được Ngạo Quânthừa nhận lại gắt gao ôm Ngạo Quân, cả người đều là kích động run run.Hồn nhiên chưa thấy, nàng luôn mồm muốn tác hợp Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân, hiện tại đang ở thời điểm hai người bọn họ hạnh phúc thành bong đèn lớn vài nghìn KW.

“Tuyết, ngươi…. Ngươi muốn ngạt chết ta.”Ngạo Quân gian nan oán giận nói, khuôn mặt vốn trắng bệch nay lại bịNgạo Tuyết ôm chặt đỏ lên, bất quá ngày càng không thể hô hấp, sắp hítthở không thong, không thể làm nàng hoài nghi: Tuyết căn bản chính là cố ý, trả thù nàng làm cho nàng thương tâm lâu như vậy, cho nên muốn làmnàng chết ngạt.

“A! ô ô…. Ta rất cao hứng, rất kích động, ô ô…. Quân của ta, tiểu Quân Quân của ta….” Ngạo Tuyết thế này mới phảnứng lại, buông lỏng ra một chút, làm cho Ngạo Quân thong khí, nhưng vẫnlà ôm chặt nàng khóc lên, quả thực liền cùng hồng thủy vỡ đê giống nhau.

“Tiểu Quân Quân? hảo buồn nôn. Tuyết, quần áo của ta a….” Ngạo Quân cười giống như rung mình một cái nói, độtnhiên nghĩ ra y bào trắng noãn của nàng, đau long.

“ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tẩy, ôô….” Ngạo Tuyết vẫn là câu nói ngàn năm không đổi kia, bên khóc lớn bênnói. Lần này vui sướng khi tương nhận càng sâu sắc hơn khi tương nhậntại Cẩn vương phủ, xem ra không chi y bào, cả áo trong cũng phải chitrả.

Không hề ngoài ý muốn, trên đầu Ngạo Quân lập tức xuất hiện vô số hắc tuyến.

“Tình nhi, tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa, hẳn là cao hứng rồi, đừng khóc nữa, hội khóc sẽ phá hư thân thể.” Chính Hiên nhẹ nhàng mà kéo Ngạo Tuyết ra, vì nàng lau nước mắt trên mặt cười nói. Lần này cũng không phải là hắn ghen, mà là nhìn đến Cẩn đệ của hắn vẻ mặt bi ai nhìn vị trí của hắn bị Tình nhi chiếm, thật sự không đemtrả lại cho Cẩn đệ phỏng chừng Cẩn đệ sẽ bạo phát.

Ngạo Quân vừa muốn thở dài nhẹ nhõm, CẩnHiên vừa muốn đem Ngạo Quân ôm vào lòng, Ngạo Tuyết siêu cấp bóng đènnày lại bổ nhào vào trong lòng Ngạo Quân, không ngừng mà ‘chà đạp’ y bào Ngạo Quân, Ngạo Quân chỉ có thể quay đầu không nói, Cẩn Hiên thầm hậnbản thân mình động tác quá chậm.

“Thanh, Tở các ngươi như thế nào còn quỳ,mau đứng lên, Thanh? Tử?” Ngạo Quân gặp Thánh Thanh, Thánh Tử vẻ mặt singốc quỳ trên mặt đất, nhíu nhíu mày, nghi hoặc kêu lên. Hai người nhưthế nào ngây người, vừa mới hoàn hảo, còn có đều cùng các nàng nói mấytrăm lần không nên hơi tí liền quỳ xuống, chính là không nghe, cho dùmuốn khuyên nàng, cũng không cần quỳ a.

“A! nga, môn chủ người cười lên thật sự là rất đẹp, hì hì…. hồn đều bị ngươi cướp mất.” Thánh Thanh, Thánh Tử thếnày mới phục hồi tinh thần lại, đứng lên, cười hì hì muốn hài hước nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ánh mắt gian tà không vơi đi ưu sầu, cười cònkhông đến đáy mắt.

Ngạo Quân thế này mới nhớ tới nàng vừa mới giống như thật sự cười, nhưng lại làm cho các nàng ngây người như vậy?

Gia Luật Ưng từ đầu chỉ đứng từ xa nhìn,hắn rất muốn tiến lên như Âu Dương Cẩn Hiên, như hoàng hậu Long Hiêncùng Quân vui sướng tương nhận, nhưng hắn sợ hắn đi qua hội phá hủy mộtmàn làm cho người ta cảm động này, hắn chỉ dám nhìn nàng từ xa, nhìnnàng cười, nhìn đôi mắt thâm tình của nàng, nhưng hắn không đủ tư cáchcùng Âu Dương Cẩn Hiên cạnh tranh, đối chuyện hắn làm với Quân, ngay cảtư cách ở bên người nàng hắn cũng không có, nàng sẽ không tha thứ chohắn…

“Quân, ngươi…. Tóc của ngươi trắng nhưvậy….” Ngạo Tuyết ôm chặt Ngạo Quân thế này mới phát hiện đầu bạc trướcmắt, khó có thể tin trừng lớn mắt, kinh hô, nước mắt lại lùm bùm khôngtiếng động rơi xuống. Vừa mới gặp lại Quân xác nhận nàng không chết, tâm tình quá mức kích động, nhất thời không có chú ý đến, trách không đượcvừa mới liền cảm thấy không thích hợp, tổng cảm thấy lạ, nguyên lai đúng là thiếu niên đầu bạc. Này, Quân một đầu tóc đen như thế nào hội trắngđâu? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cẩn Hiên cũng là ánh mắt chờ Quân trả lời, đối với đầu bạc của Quân hắn cũng kinh ngạc, bởi vì khi mới quen ThánhQuân liền biết nàng là thiếu niên đầu bạc, đêm qua lại chính mắt nhìnthấy tóc nàng càng bạc hơn, cho đến nay đã nửa đầu, tuy rằng Thánh Tranh nói là tu luyện thiên khôn thần công, nhưng không chính tai nghe Quângiải thích trong long hắn vẫn là thực bất an, trực giác nói cho hắn biết Quân không cùng hắn tương nhận cùng đầu bạc có lien quan.

Chính HIên kỳ thật từ lúc vào cửa đã bịđầu bạc của Quân cấp dọa sợ, nhưng lúc Cẩn Hiên, Tình nhi cùng Quântương nhận hắn là không biết như thế nào mở miệng, lúc này hắn cũng rấtmuốn biết Quân vì sao thành lão nhân đầu bạc?

Gia Luật Ưng hai nắm tay nắm chặt, đầu bạc kia thật sự làm đau mắt hắn, tâm hắn: Quân vì sao hội bạc đầu, đem quanhìn thấy nàng liền thấy nàng trên trán hai thùy tóc bạc, nhưng lại cùng Thánh Xích đại chiến xong vốn tóc đen cũng dần biến thành đầu bạc, nửanăm qua Quân có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?

“Ha ha…. Không có việc gì, Tuyết, nàychính là tat u luyện thiên khôn thần công Thánh Tiên Môn đêm qua vọngđộng chân khí mới có thể như vậy, chờ khôi phục lại sẽ không sao.” NgạoQuân thần sắc đầu tiên là biến đổi, nhìn Thánh Thanh, Thánh Tử liếc mắtmột cái, sau không sao cả cười nói. Nàng không thể nói cho bọn họ chântướng, nếu thật sự chỉ có một ngày cuối cùng này, vậy làm cho nàng cùngCẩn Hiên hảo hảo mà gặp nhau đi. Khoái hoạt quá một ngày, ít nhất có thể lưu lại một ngày tốt đẹp này để ghi nhớ.

“Hô…. Nguyên lai là như vậy, làm ta sợmuốn chết, hì hì…. giống như TV trình diễn vậy, thật giống?” Ngạo Tuyếtvừa nghe thở dài, nhíu nhíu mày, cầm đến xem cố ý ngừng một chút, làmhại Ngạo Quân một trận khẩn trương, nghĩ đến ánh mắt quan sát sắc béncủa Tuyết, lại không nghĩ rằng Ngạo Tuyết đột nhiên cười giống nhưthưởng thức gật đầu cười nói: “Bất quá? Còn thực khốc, ha ha…. Quân,ngươi thành ma nữ đầu bạc, thật sự là khốc a! tiểu Hiên tử, chàng nói có phải hay không? Giống ma nữ đầu bạc không? Ân, thật sự rất giống….”Ngạo Tuyết đánh giá Ngạo Quân, hai mắt sang lên, loại chuyện vì tu luyện thần công mà trắng tóc ở thế kỉ hai mốt xem TV thường xuyên nhìn thấy,nàng trước kia thật thần tượng ma nữ siêu cấp đầu bạc.

Trừ bỏ Ngạo Quân, tất cả mọi người trênđầu đều cộng them vô số hắc tuyến, cộng them một dấu chấm hỏi: Người tathiếu niên đầu bạc nàng thế nhưng còn nói khốc, nhưng TV là cái gì? đầubạc ma nữ là ai?

Ngạo Quân trong long cũng thật mạnh thởdài nhẹ nhõm, cả giận nói: “Ngươi dám nói ta là ma nữ? ta làm sao màgiống ma nữ? Cẩn thận ta cáo ngươi tội phỉ bang.”

“Cáp, ngươi cáo. ở trong này, lão công nhà ta là lớn nhất, ngươi đi cáo với ai, ai chịu thụ lí?” Ngạo Tuyết một bộ không sợ hãi ngẩng đầu lên, cao ngạo nói, một bộ ‘ta là lão đại, ta sợai’.

“Biết lão công nhà ngươi là hoàng đế, rấtgiỏi. Nhanh như vậy đã bị phong kiến cổ xưa đồng hóa, thế nhưng khôngnhìn pháp luật quốc gia, thật sự là mất mặt nhân loại hiện đại. thượngđế! Tihinhr ban ta lực lượng, dẫn dắt con sơn dương đi lạc này về đườngchính. Amen!” Ngạo Quân khinh thường hèn mọn liếc mắt Ngạo Tuyết mộtcái, giống như vô cùng đau đớn mà nói, còn có bộ dáng mục sư, vẻ mặtthành kính, còn điểm điểm cái trán Ngạo Tuyế. Biểu tình nghiêm túc, thật đúng là hù mọi người, kỳ thật nàng mau nghẹn thành nội thương, không,phải nói là nội thương tăng them, ha ha….

“Tốt! Ngươi cũng dám lấy ta true đùa, đểmạng lại….” Ngạo Tuyết tay chống nạch, rất giống mẫu dạ xoa, một tay đẩy Ngạo Quân lên giường, liền cù nàng.

Những người khác đều cười nhìn họ ngoạnnháo, đối với lời nói các nàng đầy dấu chấm hỏi. Cẩn Hiên, Chính Hiênsủng nịch nhìn các nàng, đối các nàng đột nhiên nói những lời kì quáisớm đã thấy nhưng không trách, ấm áp như vậy bọn họ đợi nửa năm nay, một hình ảnh này làm bọn họ cảm thấy mình là nam nhân hạnh phúc nhất trênđời. Gia Luật Ưng trong long một trân chua xót: Quân như vậy, hắn làchưa thấy qua, có lẽ chỉ có ở cùng bọn họ một chỗ, Quân mới có thể khoái hoạt đi! Hắn không nên cưỡng chế nàng ở bên người, mà tước đoạt hạnhphúc của nàng. Thánh Thanh, Thánh Tử liều mạng chịu đựng không cho lệrơi xuống, nửa năm qua, các nàng chưa từng gặp qua môn chủ tính trẻ connhư vậy, nhưng lại chỉ còn một ngày cuối cùng…. Ông trời thật tàn nhẫn.

“Cáp…. Không, Tuyết…. ngươi…. khụ khụ….”Ngạo Tuyết vừa động tay một chút, Ngạo Quân nở nụ cười, cái trán liềnnhanh chảy mồ hôi, càng không ngừng ho khan lên, ngay cả cười đều cườikhông nổi, tâm từng đợt đau, cả người suy yếu.

“Quân, ngươi thế nào? Nàng làm sao vậy?”Ngạo Tuyết cùng Cẩn Hiên khẩn trương hỏi, chạy nhanh nâng Quân dậy, mộtcái vì nàng vỗ lưng, một cái vì nàng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trắng bệch, mọi người sợ hãi. Gia Luật Ưng từng bước đi lên phía trước, cuốicùng vẫn là dừng lại, hai tay nắm chặt long đang rỉ máu, đau đớn như bịxé toạt ra, hắn cái gì đều không làm được, cái gì cũng không thể làm.

“Không…. Không có việc gì.” Ngạo Quân gian nan nói ra hai chữ, trời mới biết nàng muốn nói ra một chữ có bao nhiêu khó khăn, nhưng nàng không thể làm bọn họ nhìn ra sơ hở gì, lấy thôngminh của Cẩn Hiên cùng Tuyết chỉ cần một chút sơ hở đều bị bọn họ pháthiện ra.

Thánh Tử chạy nhanh xông lên, vẻ mặt lolắng uy một viên thuốc đến miệng Ngạo Quân, mày nhăn có thể giết chếtcon ruồi, trên mặt oa nhi mang theo thật sâu bị thống.

một màn này đều xem trong mắt đám ngườiCẩn Hiên, nhìn nhau một chút cùng trong mắt đối phương thấy được ý tứgiống nhau, mày thật sâu nhíu lại, vừa mới còn vui sướng liền có mộttầng bi thương….

“Cái kia…. Môn chủ thương thế không tốt,bây giờ còn thực sự suy yếu, cho nên mới hội như vậy.” Thánh Thanh gặpđám người Cẩn Hiên sắc mặt không tốt, chạy nhanh giải thích.

Giấu đầu lòi đuôi như thế không chỉ không làm cho bọn Cẩn Hiên an tâm ngược lại càng them làm cho bọn họ tâm sinh bất an.

“Cẩn Hiên,Tuyết, ta thật sự không có việcgì, đừng quên ta là môn chủ Thánh Tiên Môn, thiên hạ thần y tốt nhất đều ở Thánh Tiên Môn, vết thương nho nhỏ này không cần đến một ngày có thểtốt lắm.” Ngạo Quân dần dần hoãn khí, phát hiện không khí không đúng, vẻ mặt lạnh nhạt cười nói.

“Quân thật sự không có việc gì?” Cẩn Hiênvẫn là không tin ra tiếng, mềm nhẹ vì nàng lau đi mồ hôi trên trán, đôimắt thâm thúy tràn đầy đau lòng cùng bất an. Các các chủ cùng Hoàng Anhtuy nói không gì trở ngại nhưng các nàng khẩn trương cùng bi thống lạitrốn không thoát mắt hắn, Quân cũng không như bọn họ nói vài ngày nghỉngơi liền có thể tốt. Đem qua Thánh Xích thật sự lại làm nàng bị thươngnghiêm trọng vậy sao? Quân công lực trên hắn, nếu thật sự chính là bịnội thương, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, Thánh Tiên Môn cũngkhông thể bi thương như thế, Quân nàng nhất định có gì che dấu hắn….

“Thật sự không có việc gì.” Ngạo Quân thập phần khẳng định gật đầu nói, không nghĩ lại nói quanh đề tài này, nóisang chuyện khác: “Tuyết, ngươi như thế nào đến đây?” Nói them nữa nhấtđịnh bọn họ sẽ phát hiện.

“Ngươi còn dám nói, thế nhưng gạt chúngta, làm hại ta khóc nửa năm, nếu không phải ta cùng tiểu Hiên tử pháthiện ngươi chết có điểm đáng ngờ, hoài nghi thi thể kia không phảingươi, chạy lại đây ngươi còn vĩnh viễn không cùng chúng ta nhận thức có phải hay không? Ngươi nói người vì cái gì muốn gạt?” Ngạo Tuyết cả giận nói, nàng biết Quân là đang nói sang chuyện khác, biết Quân gạt nàngnhưng nàng biết tái bức Quân cũng vô dụng, trừ phi Quân nguyện ý nói cho ngươi, nếu không, nàng không nghĩ nói ai cũng không thể làm cho nàng mở miệng.

“Quân, nửa năm trước rốt cuộc đã xảy rachuyện gì? Thi thể kia là ai, vì cái gì ngươi hội thành môn chủ ThánhTiên Môn, còn có khi đó Thành Vũ Doanh nói ngươi trúng độc không thuốcgiải, nhưng bây giờ?” Cẩn Hiên cũng theo trong lời Ngạo Tuyết nói tiếp,Quân không nghĩ nói hắn tôn trọng nàng, nhưng hắn nhất định tìm ra chântướng không cho phép Quân lại rời đi hắn.

Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn vể phía ngoài cửa sổ, lâm vào nhớ lại: “Ngày đó chàng muốn cùng Thành Vũ Doanh thànhthần, ta liền lựa chọn rời đi, muốn mang Oánh nhi rời đi, không nghĩ tới nàng lại ở trong rượu của ta hạ độc, nguyên lai nàng vẫn hận ta, nàngmuốn ta thống khổ, ta đối với chàng tuyệt vọng, đối chàng hiểu lâm tấtcả đều là nàng cùng Thành Vũ Doanh, trung võ vương, còn có…. Gia LuậtƯng thiết kế, một khắc kia tâm của ta thật sự đau, cũng không phải vìtrúng độc mà là bị phản bội…. Oánh nhi chạy đi ta hoàn toàn tuyệt vọng…. Khi thần chí còn chưa tan rã đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí rấtmạnh, xuất phát từ bản năng ta xuất thủ bắt người nọ, nguyên lai hắn đêm đó ám sát ta bất thành mà chạy về thất sát lâu, nhiệm vụ thật bại hắnkhông dám hồi thất sát lâu cho nên vẫn ẩn nấp gần phủ thái phó, tìm kiếm cơ hội ám sát ta, rốt cục hắn đợi được, nhưng hắn vẫn là không dễ dàngxuất thủ, cuối cùng nghĩ đến phóng hỏa lại không nghĩ rằng than ta bịtrúng kịch độc. Đối người đã mất lực cùng hắn tướng chiến vẫn là bị hắnphóng hỏa, ở thời điểm mành chỉ treo chuông, Tranh cùng Hoàng lão xuấthiện, phát hiện than ta trúng cự độc liền đem ta mang đi, cho nên cỗ thi thể kia là thích khách. Trong tay ta đem theo thiên kiền kiếm còn cóthiên khôn thần công trên người là tín vật truyền ngôi của Thánh TiênMôn, phong viêm hai vị sư phó lúc trước khi chết truyền lại, làm cho tathành môn chủ Thánh Tiên Môn, cho nên ta liền làm môn chủ, về phần….Phần về cự độc Hoàng lão đã giúp ta giải.” Ngữ điệu bình thản giống nhưkhông phải là đang nói chuyện của mình, chính là bi bạch này….

“Hừ, Thành Vũ Doanh đã chết thật sự làxứng đáng, còn có Gia Luật Ưng, hừ….” Ngạo Tuyết đối Gia Luật Ưng đứng ở cửa hừ lạnh một tiếng nói. Bị người tối tín nhiệm phản bội là thống khổ nhất trong thiên hạ, nàng cũng bị Lam nhi hãm hại, loại chuyện này nàng tối hiểu biết.

“Ta….” Gia Luật Ưng há mồm cuối cùng vẫn là cúi đầu.

“Quân, kia đều đã qua, hiện tại chúng tarốt cục có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.” Cẩn Hiên đem Ngạo Quân ôm chặtvào ngực, động tình nói. Tuy rằng Quân nói vân đạm phong khinh nhưng hắn hiện tại nhớ đến vẫn là từng trận sợ hãi, nếu lúc trước Thánh Tranhcùng thần y không có xuất hiện kịp thời, Quân thật sự liền….

“Ân.” Ngạo Quân vùi đầu trong lòng CẩnHiên gật đầu nói, thân thủ ôm thắt lưng Cẩn Hiên, gắt gao ôm, tham lamngửi hương vị dễ chịu trên người hắn, có lẽ đây là lần cuối cùng.

Hai người thâm tình ôm nhau, thật sâu làm đau đớn ánh mắt Gia Luật Ưng, tâm mặc dù đau cũng không tái ghen tị.

“Chạy nhiều ngày như vậy, mệt quá! Quân,chúng ta nghỉ ngơi trước, ngươi cùng Cẩn Hiên hảo hảo mà ôn lại tình cảm nha! Hì hì…. Tiểu Hiên tử, đi thôi.” Ngạo Tuyết đối Ngạo Quân tề milộng nhãn ái muội nói, lôi kéo Chính Hiên một bộ dáng mệt mỏi liền hướng ngoài phòng đi ra.

“Môn chủ, chúng ta mang Hoàng thượng đixuống, có việc tái gọi chúng ta.” Thánh Thanh cũng ái muội cười nói,nhưng vẫn là lo lắng bổ khuyết thêm một câu.

Gia Luật Ưng tái thật sâu liếc Ngạo Quân một cái, cũng muốn đi theo ra ngoài, hắn ở trong này chính là dư thừa.

Ngạo Quân mắt đỏ hồng nhìn bọn Ngạo Tuyếtđi ra ngoài, lúc Gia Luật Ưng bước ra khỏi phòng mới từ trong lòng CẩnHiên ngẩng đầu thản nhiên nói: “Gia Luật Ưng, chuyện cũ đã qua, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Việc lúc ấy Gia Luật Ưng tuy có phân thương tổn nàng, nhưng hắn cũng là bị lừa, huống chi là nàng thực có lỗi trước, trải qua nửa năm này, nàng sớm tha thứ cho hắn.

Một câu này làm cho Gia Luật Ưng bong dưng ngừng lại, thân mình run rẩy nhưng cũng không có xoay người lại, đưalưng về phía Ngạo Quân gợi lên một cái tươi cười, tĩnh mịch mắt một lầnnữa sáng rọi, nhẹ nhàng mà gật đầu, cất bước rời đi.

“Hắn nửa năm qua bị rất nhiều thống khổ.” Cẩn Hiên nhìn Gia Luật Ưng rời đi khẽ thở dài nói.

“Ân?” Ngạo Quân nghi hoặc nhìn hắn, ởtrong ấn tượng của nàng nhận thức hai người này, bọn họ vẫn đều xungkhắc như nước với nửa, nhưng hiện tại nghe Cẩn Hiên nói như thế nào cóđiểm vì hắn đau lòng?

Cẩn Hiên cười đưa chuyện hắn cùng Gia Luật Ưng nói ra, Ngạo Quân càng nghe càng cười sâu: Như vậy hẳn là tốt đi,bọn họ đều có thể buông thù hận trong lòng, nàng có thể an tâm rời đi.

Màn đêm buông xuống, thế giới yên tĩnhlại, trong phòng một đôi tình nhân ôm nhau ngủ, loại tình cảm tương tưnửa năm qua, Cẩn Hiên luôn luôn trầm mặc ít nói mà đột nhiên trở nênnhiều lời, nói nhiều dài dòng, cả đêm đều nói không ngừng, giống như lời nói trong cả đời đều nói ra, mà Ngạo Quân chính là mỉm cười nhu tìnhnhư nước nhìn hắn nói, ngẫu nhiên cũng sẽ nói thêm hai ba câu…. Mànhtrướng lay động, trong nội trướng người cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ, mắttràn đầy thâm tình nhân gian.

Phía chân trời dần dần trở nên sáng, mộtđêm không ngủ Ngao Quân vừa chợp mắt, thâm tình nhìn người bên cạnh ngủ, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuônmặt tuấn mỹ của hắn, lông mi thật dài, mũi thẳng cao, môi khêu gợi….Nàng phải khắc sâu chúng vào trong lòng, thân là người thế kỉ hai mốt,nàng không tin có kiếp sau, nhưng giờ phút này nàng hy vọng có kiếp sau, kiếp sau nàng nhất định hội sẽ tìm Cẩn Hiên.

Trời đã sáng, một ngày qua đi, mặt trờinhẹ nhàng mà lên, che ngực, tâm bắt đầu đau, bi bạch phát tác, kỳ tíchcũng không có xuất hiện. Nhưng nàng vẫn như cũ cảm tạ trời cho nàng mộtngày cuối cùng tốt đẹp, làm cho nàng cùng Cẩn Hiên cùng qua một ngàyhạnh phúc tốt đẹp, hiện tại nàng cũng nên đi….