Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 77: Ngoại truyện 1




Thời gian trôi qua rất nhanh, Ôn Uyển không nghĩ có đứa bé nhanh như vậy, chuyện này khiến nhà họ Giản và nhà họ Ôn vô cùng vui mừng, nhất là ông cụ Giản, biết Ôn Uyển mang thai, vui vẻ hơn bất kỳ ai.

Giản Dung cũng cười ngây ngô cả ngày, lúc mang lính cũng không cứng nhắc như trước, thỉnh thoảng cũng nói giỡn, mọi người đều biết là công lao của chị dâu, ngược lại tính cách Ôn Uyển càng lúc càng lớn.

Điểm này khiến Giản Dung nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng vợ mang thai, chuyện gì cũng không phải là chuyện, làm lính, không rành cái khác, chỉ có thể nhịn, huống chi đây không phải là công thần của nhà họ Giản sao?

Chủ nhật, ánh mặt trời ấm áp, mặc dù đã vào đông, ngược lại không hề lạnh, trong phòng, Giản Dung chỉnh nhiệt độ trên điều hòa vừa phải, hầu hạ tiểu tổ tông.

“Giản Dung, em muốn ăn mơ?” Ôn Uyển nằm trên giường, lật tạp chí trong tay, mặc dù mới hơn ba tháng, nhưng Giản Dung vui lòng phục vụ cô, có phúc thì hưởng, đúng không?

Nghe tiếng Ôn Uyển, Giản Dung đi từ bên ngoài vào, lau nước trên tay vào quần áo, khẽ nhíu mày: “Mơ này anh đã ném rồi, anh kêu Giản Diêu gửi lại, hai ngày nữa đến, em chịu khó ăn đồ ăn vặt khác.”

“Tại sao lại ném của em? Biết rõ gần đây em vô cùng tham ăn mơ, sao anh lại ném?” Ôn Uyển bất ngờ ngồi dậy, ngước mắt nhìn Giản Dung, người đàn ông này, sao lại ném mơ của cô?

Giản Dung mất tự nhiên mở to mắt, nhỏ giọng nói: “Vợ anh mang thai, ăn đồ phải do anh mua mới được, người khác mua ăn không yên lòng.”

Mơ kia là do Dương nghe nói Ôn Uyển mang thai, từ Vân Nam Đại Lý, quê hương của dưa và trái cây, đặc biệt sai người làm chút ô mai tinh sảo, lại tự mình mang tới đơn vị, chuyện như vậy khiến Giản Dung vô cùng mất hứng, vợ người khác mang thai, Dương tích cực như vậy làm gì, có vẻ anh rất bị động, phải không?

“Không phải, anh không phải thế? Anh Dương không có ý xấu, người ta chính là quan tâm em.” Ôn Uyển hoàn toàn rối loạn, chuyện đã qua bao lâu, Giản Dung vẫn còn nhớ như vậy, hơn nữa, dường như anh Dương đã thẳng tiến với cô gái kia, ngày đó đến tặng đồ, cô gái kia cũng theo tới.

Ánh mắt Giản Dung bắt đầu lơ đãng, úp úp mở mở nói: “Cái đó, anh hiểu cậu ta không có ý xấu, tiểu Thiên muốn ăn nên anh đưa cho nó, hơn nữa mơ Đại Lý cũng không có gì, anh kêu Giản Diêu chuẩn bị một đống đến đây cho em.”

Biết mơ này quý hiếm, anh sẽ để cho Giản Diêu nghĩ cách, dù sao, đối với Giản Diêu mà nói, đều không có chuyện gì. dieeddaanleequuyddoonn

“Có thể giống vậy sao?” Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, nhìn Ôn Uyển tức giận, Giản Dung không nói hai lời, đi lên hầu hạ Ôn Uyển: “Vợ, em mang thai đừng nóng giận, ăn của ai mua chẳng giống nhau.”

Ôn Uyển không nói gì, Giản Dung ở bên cạnh dụ dỗ, có thể chung đụng đã lâu, Giản Dung không chất phác giống như trước, trong chốc lát đã dụ dỗ xong Ôn Uyển.

Ngày mang thai khó chịu cũng trôi qua nhanh, bụng Ôn Uyển ngày một lớn, Giản Dung cũng bận rộn ghê gớm.

Vốn mẹ Giản Dung muốn đi qua chăm sóc Ôn Uyển, nhưng mẹ Ôn Uyển vẫn từ chối, nói sống với ông cụ, không thể không chăm sóc ông cụ, quá kỳ cục rồi.

Bên này, bây giờ quả thật là mẹ Ôn không yên lòng với con gái, sau khi giao lại công việc đã tới đơn vị rồi, mua nhà ở trấn treen, đón Ôn Uyển qua, tự mình chăm sóc.

Giản Dung cũng đồng ý, điều kiện bộ đội gian khổ, hơn nữa, bình thường anh cũng bận rộn, thời gian chăm sóc Ôn Uyển không nhiều, mẹ Ôn có thể bớt thời gian đến đây, anh cũng vô cùng cảm kích.

Vốn mẹ Ôn định đón Ôn Uyển về Bắc Kinh, nhưng Giản Dung không nói lời nào cũng không nói đồng ý, chính là đứng ở đó, người sáng suốt vừa nhìn liền biết không nỡ xa vợ, không nỡ xa Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không đồng ý, hơn nữa sợ đi lại giày vò, không an toàn.

Vốn là ôn mẹ nghĩ tới, là đem dịu dàng đón về Tứ Cửu Thành , nhưng giản cho không nói lời nào.

Cho nên mẹ Ôn không làm khó hai đứa, lưu lại chăm sóc Ôn Uyển, dù sao cũng chỉ có một cô con gái, là chuyện người làm cha làm mẹ nên làm.

Đều nói con cái là khoản nợ kiếp trước của cha mẹ, làm cha mẹ mới biết, đúng là có chuyện như vậy, trả cả đời không hết, cả ngày lo lắng.

“Con nói con ấy, muốn theo quân, ở chỗ khổ cực như vậy?” Mẹ Ôn bưng cháo đã hầm nhừ lên, đưa tới trước mặt Ôn Uyển, Ôn Uyển chống nạnh ngồi xuống ghế sofa, cười một tiếng với mẹ Ôn: “Ngài muốn làm bà ngoại, vẫn cứ nói vậy sao, không phải con rất tốt sao?”

Cô không cảm thấy đi theo Giản Dung không tốt, chịu khổ thì chịu khổ đi, trong lòng có nhau, hơn bất cứ điều gì khác không đúng sao?

Mỗi ngày cứ nửa đêm Giản Dung trở lại, lúc chạy về, đều chăm sóc cho cô trước, sau đó thu dọn nhà cửa, sợ mẹ mình quá khổ cực, tất cả quần áo do Giản Dung giặt, mặc dù ban ngày huấn luyện đã rất mệt mỏi, nhưng rất để ý mình và mẹ.

Ngủ chung với cô, Giản Dung sẽ kiên nhẫn xoa bóp cho cô, hầu hạ cô, những điều này, Ôn Uyển đều thấy trong mắt.

“Được rồi, là mẹ phàn nàn.” Mẹ Ôn bất đắc dĩ mà lắc đầu, đứa nhỏ này ấy, đúng là hết thuốc chữa, cả ngày trái tim dính lên người Giản Dung, chỉ có điều, nhìn hai đứa sống tốt, bà cũng đặc biệt yên tâm.

Đều nói kết hôn, rất nhiều người sẽ thay đổi tính cách, nhưng những ngày này, Giản Dung tận tâm tận lực, bà đều nhìn ở trong mắt, tuy nói định thuê người giúp việc, nhưng Giản Dung nói rồi, Ôn Uyển thích sạch sẽ, quần áo giặt không sạch sẽ bị dị ứng, những việc này cậu ta đều muốn tự mình làm.

Để cho bà làm mẹ cũng vui mừng không thôi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa chuyển động, Giản Dung phong trần trở lại, vừa vào nhà, đã nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi trên ghế húp cháo, trên mặt mệt mỏi lộ vẻ tươi cười.

“Sao nhanh vậy đã trở lại? Không phải nói tới chủ nhật sao?” Mẹ Ôn hơi kinh ngạc nhìn Giản Dung, đứa nhỏ này nói đơn vị anh em mượn tạm qua mang lính đi tập huấn mấy ngày, không ngờ mới có năm ngày đã trở lại.

Giản Dung gãi gãi đầu, cười hì hì: “Năm ngày đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chạy về sớm, ngày mai có thể nghỉ ngơi.”

Dùng huấn luyện mạnh nhất, tập huấn xong, lúc ấy đoàn trưởng kia còn tính mượn đến chủ nhật, Giản Dung nói rồi, mượn được trả được, mượn nữa không khó, nếu không lần sau không tới nữa, người kia không nói hai lời lập tức thả người, anh tranh thủ nửa đêm chạy về.