Quán Trà Nostalgia

Chương 12: 12: Chạy Trốn




Một buổi tối thanh bình khác ở quán trà Nostalgia.

Dù nội tâm tôi không thanh bình lắm, nhưng vẫn bình thản hưởng thụ không khí ấm áp này.

Phải, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất kĩ. Về Chàng Hiệp Sĩ, về Gã Có Sừng, về Cyprus, về tôi... Nói thật, trong khoảng thời gian này có quá nhiều sự khuấy động vào cuộc đời tôi. Rất nhiều thứ đã xảy ra, rất nhiều thứ dường như đang cố đẩy tôi về với mớ hỗn độn tôi đã từ bỏ lâu về trước. Nhưng chúng sẽ qua đi nhanh thôi, chỉ cần tôi chờ đợi thêm chút nữa là được. Kể cả Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng cũng đang dần quay trở về nhịp sống trước đó của họ, thứ duy nhất thay đổi có lẽ là mối quan hệ dần trở nên tốt đẹp hơn của hai người họ. Cyprus dường như chỉ là một tác động rất nhỏ mà thôi.

Nhắc tới Cyprus mới nhớ... Kể từ khi tôi gặp y ở dưới tầng hầm hôm đó, không thấy y đả động gì nữa. Bình thường y sẽ không bỏ qua dễ dàng đến vậy, chỉ là bầu không khí thoải mái này đã khiến tôi gần như quên mất y. Chẳng lẽ y lại để tôi đi dễ dàng vậy sao?

Và cả Glarier nữa..

"Đừng hoảng sợ thế chứ. Em phải biết là cậu ta sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra em chưa kể hết câu chuyện về mẹ của cậu ta mà."

Giọng của y văng vẳng bên tai tôi. Tất cả những thứ tôi gây dựng, đều là từ những lỗi lầm của mình mà ra. Thuở ấy, bị cái thứ 'tình yêu' ấy che mù đôi mắt, tôi dù tay có đẫm máu, dù bản thân có bị gọi là mưu mô xảo quyệt cũng quyết phải dành được vị trí mà mình muốn. Giờ đây khi nghĩ lại, chỉ thấy mình quả là tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng thể đổ lỗi cho ai khác được. Đấy là lựa chọn của tôi, vì vậy tôi phải gánh chịu cái hậu quả mà mình đã gây ra. Bắt đầu từ Chàng Hiệp Sĩ, từ Gã Có Sừng, từ từ trả lại tất cả những gì tôi đã lấy mất của họ.

Tôi cũng chẳng thể xóa đi lỗi lầm của mình được.

À, khoan đã. Hình như tôi có nhắc đến việc "quay trở về nhịp sống trước đó".

Nếu như đã quay trở về, thì một trong hai người họ sẽ xuất hiện trong quán vào lúc này..

Sắp rồi..

"Chủ quán!" Cánh cửa bật mở, tiếng chuông cửa kêu leng keng. Chàng Hiệp Sĩ xuất hiện, mái tóc vàng rũ xuống bên trán, gương mặt hơi mang chút mệt mỏi giống như ngày đầu đến đây. Tuy nhiên cậu chẳng còn câu nệ như ngày ấy, mà trông có vẻ thoải mái như đang ở nhà.

"Ồ, nay nhiều việc lắm à? Mồ hôi đầm đìa luôn kìa." Tôi bật cười, đúng như dự đoán, Chàng Hiệp Sĩ sau khi đã lấy lại địa vị của mình thì bận túi bụi, không lúc nào ngơi tay. Tất nhiên, nếu cậu chàng đã trở lại vị trí ban đầu của mình, thì 'kẻ thù' của cậu cũng phải làm tròn 'trách nhiệm' của mình.

"Gã Có Sừng chưa tới sao?" Ngay sau khi cậu ta ngồi vào chỗ của mình, liền hỏi tôi.

"Ây chà, nếu hắn muốn đến thì cũng khó đấy, vì bị ai đó đánh bại ngay trước con mắt của muôn vàn người dân thì khá là buồn cho hắn đó."

"Ồ, nay anh cũng ra xem cơ à?" Cậu cười hì hì, có vẻ tự hào với chiến thắng của mình "Cyril cũng cam chịu thật đấy. Trông cái mặt của hắn lúc bị người dân la ó buồn cười quá."

"Ha, công nhận. Mà cậu đây muốn loại trà gì nào?"

"Hạ Cổ Điển có được không? Anh có nói tôi có thể gọi món trà tôi thích mà."

"Được chứ, đợi một chút nhé."

Trong khi đợi tôi pha trà, Chàng Hiệp Sĩ vui vẻ kể cho tôi rất nhiều chuyện; cả những điều thú vị khi cậu thực hiện nhiệm vụ của mình. Nhìn cậu trai tóc vàng này, thật không thể tin được chỉ mới vài tháng trước, cậu vẫn còn nghĩ rằng mọi thứ xung quanh là giả dối, là lời hứa hẹn ngu ngốc. Có lẽ Gã Có Sừng thật sự là một tác động tốt tới cậu.

Khi cốc trà được đặt trước mặt, Chàng Hiệp Sĩ đang kết thúc câu chuyện của mình.

".. Cuối cùng thì, Cyril lại tạo ra một mớ bòng bong. Thật không thể hiểu nổi, trên cương vị là một vị quỷ vương.."

"Rồi sao?" Một tông giọng trầm ấm vang lên đằng sau lưng Chàng Hiệp Sĩ. Cả hai chúng tôi giật mình ngước nhìn. Gã Có Sừng không biết tự bao giờ đã ở trong quán, kiên nhẫn đứng nghe cậu hiệp sĩ kể xấu.

Hắn ta ngồi xuống bên cạnh, tỏ vẻ giận dỗi mà quay đầu sang hướng khác không nhìn cậu. Thế là cậu hiệp sĩ lại phải bỏ dở cốc trà mà chạy lại dỗ vị quỷ vương trẻ con này. Chà, trông kìa, có khác những gì Chàng Hiệp Sĩ kể với tôi đâu chứ. Tôi lắc đầu, gõ gõ lên bàn pha chế.

"Thôi nào, đừng giả bộ nữa Gã Có Sừng. Muốn trà gì để tôi pha, còn để cho người yêu cậu uống trà, kẻo không trà của cậu ấy nguội rồi kìa?"

Bị nhắc nhở như vậy, Gã Có Sừng cũng không thể 'làm cao' thêm nữa, chỉ hừ nhẹ "Gì cũng được."

"Ồ, nay cậu muốn đổi loại mới cơ à?" Chàng Hiệp Sĩ có vẻ đang nín cười "Hay là vẫn giận đấy?"

"Này này, tôi không nói không có nghĩa là cậu được làm càn đâu!"

Vị quỷ vương cao quý hiển nhiên bị chọc tức bởi câu đùa của cậu, liền đưa tay ra định vò đầu cậu một trận. Nhưng là một hiệp sĩ, phản xạ thành quen, cậu nhanh nhẹn tránh khỏi đòn tấn công của hắn. Thậm chí còn le lưỡi với hắn.

"Chậm quá nha. Hay mấy hôm nay vị vua quỷ bị lụt nghề rồi?"

"Người lụt nghề là cậu đấy, đồ lùn!"

Hai người con trai trong tuổi thanh xuân không màng mình đang ở đâu, rượt đuổi nhau như hai đứa con nít trong quán tôi. Ấm trà reo lên đầy giận dữ, còn tôi thì cũng bất đắc dĩ thôi. Yêu vào là thế đấy, có ai bình thường khi yêu đâu.

Mà có lẽ như vậy cũng tốt.

Chỉ cần mọi thứ giữ nguyên như này, thì tốt quá.

Không cần bất cứ sự thay đổi nào, chỉ dừng ở đây là được rồi.

Nhưng, vẫn câu nói cũ, 'đời đâu như là mơ'.

"Quỷ vương bệ hạ, Glarier bỏ trốn khỏi ngục rồi!"

Chàng Hiệp Sĩ và tôi ngồi trên ghế bọc sang trọng, đều lo lắng như nhau. Lúc Gã Có Sừng bước vào, Chàng Hiệp Sĩ vội vã đi tới.

"Sao rồi? Tìm thấy bà ta chưa?"

"Không thấy. Cứ như bà ta bay hơi khỏi đây vậy." Gã Có Sừng ngồi phụp lên ghế, mặt lộ rõ vẻ khó chịu "Cửa ngục giam không có dấu hiệu bị phá, hẳn là có kẻ đã mở cửa cho bà ta. Ta đã cho người điều tra, nhưng có lẽ thứ phản trắc đó cũng đã chạy trốn rồi."

Tôi cũng lo lắng không kém. Đối với tôi, mọi thứ có lẽ không đơn giản như vậy. Cứ coi như kẻ phản bội cũng là một cận thần của Gã Có Sừng, nhưng không lí nào Gã Có Sừng lại không tra ra được. Phải biết, nếu đã trở thành một quỷ vương, thì nhất cử nhất động của những kẻ khác hắn đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu có thể lén lút giải thoát cho Glarier, vậy kẻ này hẳn phải mạnh hơn Gã Có Sừng.

Mà kẻ duy nhất mạnh hơn hắn ta, có ai khác ngoài Cyprus chứ?

Chàng Hiệp Sĩ cũng trở nên bồn chồn, ngồi trên ghế thấp thỏm không yên. Mặc cho Glarier đã làm tổn thương cậu nhiều lần, cậu vẫn quan tâm tới bà. Gã Có Sừng hẳn nhiên cũng không biết phải làm gì để an ủi cậu hiệp sĩ, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vai cậu mà thôi. Tôi nghĩ, cứ ngồi chờ đợi thế này cũng không ổn, ít ra cũng phải làm gì đó, trước khi Glarier.. không, trước khi Cyprus thực hiện kế hoạch của y.

Chưa kịp để tôi tìm tới, Cyprus đã xuất hiện trước. Khi tôi ra khỏi phòng, để lại Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng cần nói chuyện riêng với nhau, ở hành lang dài tối tăm, tôi thấy y đứng ở cuối hành lang như đang chờ đợi ai đó. Tất nhiên, người đó là tôi. Từng mảng sáng hắt ra từ ô cửa sổ lớn cũng không đủ để nhìn rõ bóng người đang đứng ở cuối hành lang, nhưng tôi đã quá quen thuộc với y, đến mức cho dù cách bao xa, tôi vẫn có thể nhận ra y một cách dễ dàng.

Từng bước một, tôi tiếp cận y, trong đầu miên man toàn những câu hỏi. Chỉ là lúc chúng tôi cách nhau một khoảng không nhất định, một cơn gió nhẹ vút qua, khiến sống lưng tôi lạnh ngắt. Giọng của y vang lên giữa đại sảnh vắng vẻ.

"Em không còn cơ hội nào khác nữa đâu, Saron."

"Cho dù không còn cơ hội nào thì ta cũng sẽ không quay trở lại với ngươi đâu."

Tôi đáp trả, và không có lời phản hồi nào vọng lại.

Chết tiệt, chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn y chiếm lợi thế như vậy hay sao?