Quân Tử Như Trúc

Chương 3




Hôm nay là ngày cuối cùng ở Thành Đô nên Trúc Dạ Nguyệt tranh thủ về nhà thăm mẹ nuôi. Mẹ nuôi cô tính cách ôn hòa, hiền dịu nhưng cũng mạnh mẽ, dù cô không phải con ruột của bà nhưng bà luôn chăm sóc, yêu thương cô như con gái ruột vậy.

Còn nhớ có lần cô bị sốt cao, mẹ Trúc đã túc trực cả đêm bên giường chăm sóc cô.

Cô bị hàng xóm nói chỉ là đứa trẻ xui xẻo bị ba mẹ ruột ruồng bỏ có gì mà phải chăm sóc kỹ vậy thì mẹ Trúc liền tức giận cầm chổi đánh nhau với người hàng xóm đó.

Nhìn trên bàn toàn đồ ăn cô yêu thích, Trúc Dạ Nguyệt liền vui vẻ như cún con quấn lấy Trúc Tịnh An nũng nịu. Trúc Tịnh An vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Dạ Nguyệt, ấm áp nói: "Mau ăn đi, không thức ăn nguội sẽ không ngon mất."

"Mẹ, đồ ăn mẹ nấu, dù có nguội vẫn rất ngon. Mai con phải đến Hàng Châu rồi, sau này muốn ăn đồ mẹ nấu cũng rất khó khăn. Hay mẹ đến đó sống cùng con. Con sẽ thuê một căn hộ lớn, mẹ con chúng ta cùng sống. Ban ngày con đi làm, tối về ăn cơm mẹ nấu." Trúc Dạ Nguyệt liền đáp lại.

Trúc Tịnh An nhìn con cún trong lòng mà bất lực lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ này bao giờ mới trưởng thành đây.

Ngoài phòng khách, Trúc Tịnh An đang ngồi tỉa bớt cành bó hoa mà Dạ Nguyệt khi nãy mua mang về. Trúc Dạ Nguyệt ngồi cạnh vẻ đang suy nghĩ trầm tư, tay thì đang bứt cánh hoa. Trúc Tịnh An thấy vậy liền đánh nhẹ lên tay cô.

"Nguyệt Nguyệt."

Nghe thấy mẹ gọi tên mình liền ngơ ngác chớp mắt nhìn.

"Dạ?"

Trúc Tịnh An chính là đang ngầm nhắc Dạ Nguyệt cô đang phá gần hết bó hoa, nhìn cô rồi cười nói: "Con đến Hàng Châu không cần thuê phòng đâu. Bạn mẹ nói bà ấy có một căn nhà để trống ở đó, nói con cứ đến đó ở là được. Dù sao con cũng chỉ đến đó ba tháng thôi mà."

"Nếu không phiền đến bác ấy thì cũng được ạ. Con chỉ cần chỗ nghỉ ngơi thôi." Trúc Dạ Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, cô cũng chỉ ở đó một thời gian nên sẽ ổn thôi.

Chợt nghĩ ra gì đó: "Mẹ, bảo bối của con.. để lại nhà mình một thời gian nhé? Mang theo con bé đến đó, không tiện lắm."

"Hừm.. được. Con nhóc đó sẽ không quậy phá chứ?" Trúc Tịnh An nhìn cô mà bất lực, có chút lo lắng hỏi.

Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng trả lời đảm bảo: "Không đâu ạ. Nó rất ngoan. Cũng rất dính người. Chân hơi ngắn nên đi không nhanh lắm đâu. Đáng yêu giống con vậy." Cô cười híp mắt lại.

Tại cửa số 3 sân bay Tiêu Sơn, Hàng Châu.

Trúc Dạ Nguyệt vừa xuống khỏi máy bay, khuôn mặt hơi cau có, ánh mắt như rada dò quét một lượt xung quanh, đánh giá thời tiết tháng 10 hiện giờ khá mát mẻ. Gật nhẹ đầu, cơ mặt cũng dần dãn ra. Đứng trước ánh chiều tà, cô gái có mái tóc dài bay trong gió, làn da đã trắng nay càng phát sáng hơn nữa kết hợp cùng với tà váy trắng dài khiến nhiều người ngẩn ngơ dừng bước.

Kít.. tiếng xe dừng ngay trước mắt. Bác tài xế chạc tuổi lão trưởng ban nói với qua cửa xe: "Cô có phải là Trúc Dạ Nguyệt đặt xe đến địa chỉ 7319 đường X.. không?"

Trúc Dạ Nguyệt nhìn vào app đặt xe xác nhận lại rồi gật đầu nói: "Dạ đúng rồi!", sau đó cầm theo hành lý lên xe.

"Cô đến đây du lịch hay sao? Hàng Châu hiện giờ thời tiết rất phù hợp, nhưng buổi tối thi thoảng sẽ có mưa nhỏ, nhiệt độ thấp hơn ban ngày nên dễ bị cảm lạnh." Bác tài xế rất thân thiện, trò chuyện rất tự nhiên.

Trúc Dạ Nguyệt khá kiệm lời nhưng cũng lễ phép trả lời: "Cháu đến đây để làm việc."

Trên đường đi bác tài xế nói rất nhiều chuyện, giới thiệu cho cô nhiều nơi du lịch, khu ẩm thực độc đáo.

Đi xe mất tầm ba mươi phút thì cũng đến nơi.

Trúc Dạ Nguyệt đứng trước nơi mà Trúc Tịnh An nói với cô là căn nhà trống ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó mở cửa chính đường hoàng mà bước vào.

Căn nhà trống này chính là được xây theo kiểu tứ hợp viện. Tuy không quá to lớn nhưng lại được đặt ngay trung tâm Hàng Châu cái giá của nó cũng khiến cô không dám tưởng tượng.

Bạn của mẹ đúng là một đại phú bà đích thực.

Cô kéo vali men theo hành lang nhỏ, hai bên được trồng loại hoa giống với hoa anh đào ôm trọn lấy hành lang nhỏ này, mỗi khi có đợt gió những cánh hoa nhỏ màu trắng hồng liền rủ nhau tung cánh bay tạo lên khung cảnh rất lãng mạn.

Tứ hợp viện này được xây dựng theo cấu trúc giống hình chữ Nhật, gọi là Tam tiến Nhị viện. Căn nhà vừa mang kiến trúc cổ xưa nhưng cũng có không khí của thời đại.

Trúc Dạ Nguyệt đặt vali ở hành lang, trước cửa gian phòng chính. Bản thân thì tranh thủ đi xem xét xung quanh trước khi mặt trời lặn.