Nụ cười vui mừng chân thật xuất phát từ đáy lòng không sảm nửa phần giả ý, khuôn mặt mỉm cười lóng lánh trong ngần tinh khiết như viên trân châu.
Y ngắm đến ngây ngất, đến quên cả mọi thứ xung quanh. Đáy mắt chỉ chứa đựng mỗi nụ cười của Thượng Hương, con tim như tuôn trào dòng suối ấm áp bung phá lồng ngực.
§
Có người chết trong khách điếm làm khách điếm lão bản nhặng xị một hơi, rồi hắn đốt lá ngải vẩy nước khắp phòng. Vẫn là Lý Mộ Tinh dùng bạc trám miệng hắn, sau đó tìm người mang di thể của Lam Thu đến nghĩa trang, đợi mua một chiếc quan tài và tìm chỗ tốt để an táng Lam Thu, thế nhưng lại bị Thượng Hương ngăn cản.
“Dưới đất vừa tối tăm lại lạnh lẽo, Lam Thu thích những nơi sáng sủa đầy ánh nắng.”
Lý Mộ Tinh sửng sốt nhìn Thượng Hương: “Người chết rồi thế nào cũng phải an táng dưới mồ mới tốt. Ngươi… ngươi cũng đừng thương tâm quá mức.”
Thượng Hương không chút khí sắc nhìn y: “Ta không có thương tâm, những chuyện này thấy quen rồi cũng không có gì phải đau lòng.” Dứt lời, đột nhiên hắn quay sang thi lễ với Lý Mộ Tinh, “Lý gia, Thượng Hương có thể gặp mặt Lam Thu lần cuối đều nhờ vào lòng hảo tâm của Lý gia cho toại nguyện. Thượng Hương xin ghi lòng tạc dạ mối ân tình này. Dù thân vô lực đền đáp thì Thượng Hương cũng sẽ khấn nguyện cho Lý gia trước mặt Phật tổ.”
Lý Mộ Tinh xua tay, định nói mấy lời khách sáo nhưng lại không thể mở miệng. Sau cùng Thượng Hương cũng nói chuyện nghiêm chỉnh với y vậy mà Thượng Hương thế này lại vô cùng xa lạ. Tuy người hiện hữu trước mặt nhưng lại như cách xa nghìn trùng. Chẳng lẽ đây là Thượng Hương y muốn thấy sao? Lý Mộ Tinh thất thần cả người.
Vẫn cảm thấy có gì không đúng.
Cuối cùng di thể của Lam Thu bị hỏa thiêu. Thượng Hương ôm hũ tro xương trong lòng ngực, ngồi trong chiếc xe ngựa Lý Mộ Tinh thuê đi tới Thiên Ninh tự trong thành.
Lý Mộ Tinh không đi theo cùng. Y không thân không thích gì với Lam Thu mà chịu giúp tới nước này đã là tận tình cạn nghĩa rồi. Dọc đường Thượng Hương không nói lời nào, Thượng Hồng không ngừng quan sát ngoài cửa sổ. Đến cổng Thiên Ninh tự, lúc bước xuống xe Thượng Hương nhìn Thượng Hồng thản nhiên bảo: “Khi nãy đi ngang qua hàng đậu hũ ngươi có thấy một nam nhân què chân không?”
Thượng Hồng ngẩn ngơ nhớ lại. Quả thật y có thấy một nam nhân cụt chân như vậy cà nhắc loay hoay trong hàng.
“Mấy năm trước có một tiểu quan chạy trốn khỏi nam quán, người nam tử đó có lòng tốt giấu hắn trong nhà. Nghĩ rằng đợi sóng yên gió lặng sẽ thả hắn ra thành nhưng chưa tới một ngày đã có người tố giác với Trịnh hầu đầu. Trịnh hầu đầu dẫn người đến bắt tiểu quan đó về hành hạ chết tươi, còn nam nhân đó thì bị chặt đứt một chân.”
“Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?” Thượng Hồng cẩn trọng nhìn Thượng Hương. Chẳng lẽ suy nghĩ của y bị nhìn thấu rồi sao?
Thượng Hương không đáp lời mà tiếp tục kể: “Kẻ mật báo là một tên vô lại du thử du thực trên đường. Trong thành Thượng Hòa đầy dẫy lũ người như thế, bọn chúng suốt ngày vô công rồi nghề lẩn quẩn khắp đầu đường ngõ hẻm. Ngoài chuyện ăn chầu uống chực ra thì trong thành Thượng Hòa, nhà ai mới sinh hài tử, nhà ai có người chết, nhà ai có thân thích đi mất, nhà ai mất con gà, tất thảy chúng đều nắm trong lòng bàn tay. Gặp ai đến hỏi tin tức chúng đều phun ra để kiếm chút tiền tiêu xài.”
“Có một số tiểu quan trốn ra nam quán được nhưng lại không thoát khỏi thành Thượng Hòa. Thượng Hồng, ta hy vọng ngươi không phải là người thứ mười tám.”
Thượng Hồng trầm mặc hồi lâu, sau mới lên tiếng: “Đúng là bọn tiểu nhân vô sỉ… Nhưng sao Trịnh hầu đầu dám hiên ngang đánh người như vậy? Trong nam quán chết nhiều tiểu quan thế chẳng lẽ không ai tra hỏi à?”
Tia trào phúng ánh lên trong mắt Thượng Hương: “Đừng tự đề cao bản thân ngươi vậy, ai rỗi hơi quan tâm sống chết của thứ kỹ nam. Huống hồ Trịnh hầu đầu có quan hệ trong hắc bạch lưỡng đạo, ai có gan đối nghịch với hắn, kết cục của người què kia là xảy ra trước mắt bọn chúng. Trong thành Thượng Hòa âu cũng chỉ có người xuất gia… coi như khoan dung. Họ nói chúng sinh đều bình đẳng…”
Lúc đang nói chuyện thì vị sư tiếp khách của Thiên Ninh tự trông thấy họ liền ra đón. Người hòa thượng đó chắp tay hành lễ, miệng niệm lớn “A di đà phật.”
Miếu tự là một chốn kỳ lạ, đặt chân vào trong rồi thì nhiễu nhương trần đời đều rớt lại sau tường. Tiếng chuông chiều văng vẳng thúc giục lòng người tĩnh lặng, lắng mình trong mùi đàn hương, tìm kiếm sự an bình. Thượng Hương là khách quen, hắn đưa chút tiền nhang đèn cho vị hòa thượng đoạn cầm ba nén hương, kéo Thượng Hồng đi hỏi khu tiểu phật đường vắng lặng.
Đẩy cửa ra, ánh nắng tuôn tràn khắp phật đường. Thượng Hồng nhướn mắt lên rồi kinh hãi thối lui mấy bước. Trên phật đường, một loạt hũ tro cốt sắp hàng dài.
“Bọn họ… Bọn họ… là…”
“Một ngày làm kỹ nam, nhơ danh suốt cả đời, thế nhân lắm phụ bạc, thân này không nơi lưu. Cũng chỉ có ở phật đường này bọn họ mới có thể an ổn, chẳng ai lọc lừa, chẳng ai nhạo báng, chẳng ai ghẻ lạnh. Họ… là những tiểu quan ta tìm tro cốt được. Chỉ không biết sau khi ta chết đi thì còn ai tới nơi đây thờ cúng họ, còn ai cho bọn họ một nơi an thân nhỏ nhoi đây.”
Thượng Hương dứt lời thì quay nhìn Thượng Hồng nhưng Thượng Hồng đang cúi đầu, không biết đang suy tư gì nên không nhận ra ánh nhìn của Thượng Hương. Khẽ than một tiếng, Thượng Hương bước lên đặt tro cốt của Lam Thu xuống. Hắn thắp ba nén hương rồi lặng lẽ vái lạy.
***
Lúc từ Thiên Ninh tự trở về nam quán thì đã là đêm khuya, Thượng Hương liền bị Trịnh hầu đầu gọi lên, còn là trong Yểm môn, cái nơi các tiểu quan đều khinh sợ.
Trịnh hầu đầu đang giơ tay cho một tiểu đồng chăm chút móng.
“Nghe nói… hôm qua có người đồng thời chỉ định bài tử của ngươi và Thượng Hồng à?”
“Dạ.” Thượng Hương lên tiếng, cúi gầm mặt, sắc thái đau buồn.
“Là người khách lần trước tặng rượu cho ngươi sao?”
“Dạ.”
“Coi bộ ta xem nhẹ ngươi rồi, không hổ là người do chính tay ta huấn luyện. Thượng Hương à Thượng Hương, dù lớn tuổi mà ngươi vẫn có bản lĩnh câu dẫn người tới vậy. Bất quá… tên tiểu tử Thượng Hồng kia, bảo tư sắc thì kém tư sắc mà nói năng lực thì kém năng lực. Vậy mà không hiểu ngươi dạy hắn thế nào lại có thể khiến cho thương nhân nổi danh trong thành cũng chỉ định bài tử của hắn, hửm?”
Thượng Hương ngẩng đầu lên: “Đầu nhi đúng là biết nói đùa, tính tình cái đứa kia mà dạy thủng gì sao? Cũng nhờ tay y thuật của hắn có chút hữu dụng. Dù sao mấy chuyện cỏn con này sao qua mắt đầu nhi được. Chẳng hay đầu nhi có còn nhớ Lam Thu, hồng bài của quán sáu năm về trước hay không? Sau khi hắn được chuộc ra không sống được ngày tháng nào tốt đẹp, cũng không biết đắc tội thế nào với chủ nhân mà bị đánh tới không còn hình hài rồi bị quăng vào bãi tha ma, cũng may được Lý gia có lòng tốt cứu giúp. Trước khi lâm chung hắn muốn gặp ta một lần, ta đi nhìn bộ dáng thảm thương của hắn thì không cầm lòng được, rồi chợt nhớ đến tài y thuật cao tay của Thượng Hồng. Vì vậy ta mới phiền Lý gia gọi Thượng Hồng đến, ai ngờ cũng không thể cứu Lam Thu nổi.”
Nói xong hắn lấy ống tay áo quệt đi mấy giọt nước mắt.
“Chúng ta là loại người vậy đó, thật là mạng khổ mà. Tận tâm tận lực hầu hạ mà có ai xem chúng ta là người đâu…”
“Được rồi, khóc cái gì? Đã nói các ngươi rồi, đừng tưởng ra ngoài thì được sống sung túc. Cứ ngoan ngoãn ở trong quán có tốt hơn không?” Trịnh hầu đầu bực bội nhíu mày. Lý do thoái thác của Thương Hương ăn khớp với nguồn tin hắn nhận được thì thấy vững lòng, “Ngươi cũng coi như là tốt rồi, sau chuyện đổ vỡ sáu năm về trước thì đã biết an phận. Bất quá ta vẫn chưa an lòng về cái tên Thượng Hồng kia. Hắn là người do ngươi dạy dỗ thì ngươi phải chịu trách nhiệm, có khách chỉ định bài tử của hắn thì không thể không tuân theo quy củ. Chỉ có điều… nếu giữa đường xảy ra sai sót để hắn bỏ chạy thì sẽ kiếm mình ngươi hỏi tội đó.”
“Sao cho hắn chạy thoát chứ? Ta còn phải trông vào nó dưỡng lão nữa.” Thượng Hương tỏ ra vẻ biết chuyện, “Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước. Cái chỗ này đúng là làm người ta phát lạnh mà.”
“Ngươi biết sợ là tốt rồi. Đi đi.”
Ra khỏi Yểm môn rồi Thượng Hương chìa bàn tay giấu trong tay áo ra thì ướt sũng mồ hồi lạnh. Sự đa nghi của Trịnh hầu đầu đúng là không phải qua loa. Nếu để hắn biết Thượng Hồng thật sự có ý định trốn chạy thì chỉ sợ về sau càng khó khăn hơn.
Quay về phòng, hắn lên giường đắp chăn một hồi vẫn thấy người lạnh cóng. Nhắm nghiền hai mắt lại, ngủ một lát thôi, hắn mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá…
***
“Đông gia, đông gia, bớ hồn ngài mau quay về đây…”
Tiền Quý Lễ huơ tay lia lịa, cao giọng gọi năm sáu lần mới triệu được thần hồn thất lạc cõi tiên của Lý Mộ Tinh trở về.
“Tiền lão, có chuyện gì vậy?”
Tiền Quý Lễ giận tới phì phò nước bọt: “Đông gia à, ta nói bao nhiêu lâu mà rốt cuộc ngài có nghe thủng câu nào đâu.”
“Hả? A… thật có lỗi, Tiền lão. Phiền lão lập lại lần nữa.”
Lý Mộ Tinh giật mình sực nhớ y đang thảo luận chuyện của thương hào với Tiền Quý Lễ, nhưng mà không nói được tới hai câu tâm tư của y không có ở đây. Không biết làm sao cứ nhớ về biểu tình của Thượng Hương hôm hỏa thiêu Lam Thu.
Khuôn mặt bị lem luốc vì nước mắt rất giống lần đầu tiên họ gặp nhau, vừa xấu vừa buồn cười thế mà Lý Mộ Tinh cứ nhìn không chớp mắt. Dù khuôn mặt bị hương phấn lấp đầy nhưng y vẫn nhìn ra dưới tầng phấn đó là một khuôn mặt không xúc cảm lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ như người chết hoàn toàn không liên can gì hắn. Nếu không phải Thượng Hương từng cầu xin y cứu Lam Thu thì Lý Mộ Tinh thật không nhìn ra quan hệ hai người lại thân thiết đến thế. Vả lại từ đôi câu nghe được thì tựa hồ Lam Thu là chết vì Thượng Hương. Một Thượng Hương không nhỏ đến nửa giọt lệ thật sự chấn động đến Lý Mộ Tinh. Ví bằng không phải là bi thương quá độ thì sao cả một giọt lệ cũng không nhỏ xuống?
Chỉ nghĩ tới đây mà trái tim Lý Mộ Tinh quặn thắt đau đớn. Một Thượng Hương như vậy thật khiến y đau lòng vô cùng, đau nhói không cách nào diễn tả, thậm chí còn làm Lý Mộ Tinh sợ hãi bản thân sao lại trỗi lên thứ cảm giác này. Sau khi thu thập tro cốt của Lam Thu xong y cũng không dám lưu lại, sợ nán lâu thì không hiểu còn sinh ra cảm xúc nào nữa. Y chỉ vội vàng dúi chút bạc cho Thượng Hương rồi đi mất.
Lý Mộ Tinh cảm nhận y như đang trốn chạy trối chết trước mắt Thượng Hương. Đây không phải lần đầu tiên y chạy mất dạng trước Thượng Hương nhưng lại là lần chạy trốn bất an nhất. Hai ngày qua tâm thần y vẫn bất định như thế. Nhìn gương mặt của Thượng Hương, y đột nhiên phát giác thà rằng Thượng Hương õng ẹo chọc ghẹo mình chứ không đành lòng xót dạ nhìn sắc thái bình tĩnh đến độ ấy của Thượng Hương. Tựa như Thượng Hương đang dần dần đi xuống một hồ nước mà y chỉ có thể đứng trên bờ dõi mắt trông, muốn đưa tay ra níu thì phát hiện hai người họ đã xa cách thật xa.
Lý Mộ Tinh không biết y nghĩ chuyện này để làm gì, Thượng Hương đã không cần Nữ Nhi Hồng thì y cũng không cần gặp hắn nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ vậy y lại đứng ngồi không yên, cứ bứt rứt mãi. Tâm trí cứ lẩn vẩn những lần gặp gỡ với Thượng Hương, những câu những lời từng thốt qua. Cảm giác chán ghét lúc đó không biết đã biến mất tự khi nào, đọng lại chỉ là gương mặt tô son trát phấn, sau đó… là nhức buốt con tim.
“Đông gia… Đông gia… Đông gia!”
Tiền Quý Lễ mới nói được hai câu đã thấy hồn phách Lý Mộ Tinh bay mất nữa, thật khiến lão bực đến xém bất tỉnh nhân sự. Lão đập bàn cái rầm làm Lý Mộ Tinh sực tỉnh lần nữa, y ngượng ngạo nhìn Tiền Quý Lễ: “Tiền lão, hôm nay… hôm nay coi như xong, mai chúng ta hẵng bàn chuyện thương hào.”
“Đông gia à, ngài ngớ ngẩn cũng mấy ngày rồi, lúc nào cũng thất thần như vậy. Trước đây có khi nào có tình trạng này đâu…” Tiền Quý Lễ từ tốn vuốt ve bộ râu, đột nhiên linh quang lóe sáng, cơn tức khí của lão lập tức tiêu tan bèn cười mà rằng: “Đúng ha, có phải vì Nguyễn gia chất nữ chưa đáp ứng lời cầu thân nên trong lòng ngài mới nóng ruột phải không?”
“Cầu thân?” Lý Mộ Tinh đã quên bẵng sự tình này tới chân trời xa xăm, giờ Tiền Quý lễ nhắc y mới nhớ. Hôm y chạy đến bản tiệm cũng là ngày Tiền lão đi cầu thân. Trái lại khi nghe Túy nương chưa bằng lòng thì bất giác Lý Mộ Tinh lại thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng nóng vội, tuy rằng Nguyễn gia chất nữ không có bằng lòng ngay nhưng cũng không có cự tuyệt tại chỗ. Khà khà, ta thấy có triển vọng đó, nhất định là Nguyễn gia chất nữ thấy thẹn thùng. Đợi vài hôm ta đi dạm hỏi lần nữa thì nàng ta chắc chắn ưng lòng. Đông gia hãy đợi ngày động phòng đi.” Tiền Quý Lễ vỗ ngực cười sang sảng.
“Tiền lão, chuyện này hãy quên đi. Túy nương là một người mạnh mẽ, ta không xứng với nàng đâu.” Lý Mộ Tinh cũng không định sẽ ở độc thân, trong ba điều bất hiếu thì vô hậu là tội nặng nhất. Chỉ là mấy năm nay y bận bịu chuyện làm ăn, cái thứ là chưa gặp được người hợp ý. Dù rằng Túy nương rất tốt nhưng cái tính nóng nảy đó làm người ta thật không yên lòng.
“Ai nói không xứng hả? Theo lão thấy là rất xứng, là vô cùng xứng đó.” Tiền Quý Lễ lại vuốt ve chòm râu bạc.
Lý Mộ Tinh chỉ biết lắc đầu, không nói gì nữa mà đi ra cửa. Lúc này trời hẵng còn sáng nên y lững thững đi dạo quanh phố, thấy mấy chỗ bán vải vóc thì dừng lại hỏi han mấy câu. Phố xá trong thành Thượng Hòa cực kỳ phồn vinh, hàng quán tiểu thương nối dài hàng dãy, tiếng nhộn nhịp xô bồ không lúc nào ngơi.
Nhàn tản dạo qua hai con đường thì bỗng y thấy Nguyễn quả phụ đang dằng dưa với một nam nhân. Chuyện này lại tái diễn, y bước tới định ra mặt cho Nguyễn quả phụ thì ngay khi đó Nguyễn quả phụ đã thấy y. Nàng lập tức dẫm một cước lên chân tên nam nhân đó rồi bổ nhào ôm cánh tay Lý Mộ Tinh, mắt nộ khí trừng trừng nhìn tên kia: “Tên háo sắc không biết liêm sỉ này. Ngươi thấy rồi đó, cô nãi nãi ta đã có phu quân rồi. Ngươi còn dám quấy rối ta nữa thì ta lên quan phủ tố cáo ngươi.”
Lập tức Lý Mộ Tinh ngơ ngác, còn định bảo Nguyễn quả phụ không nên nói những lời vậy thì mặt mày tên nam nhân kia xanh ngắt. Hắn đưa mắt nhìn Lý Mộ Tinh một lượt rồi nói: “Thì ra là ngươi… Nguyễn phu nhân, nếu nàng muốn gạt người khác thì cũng nên kiếm chuyện dễ tin một chút. Sao lần trước không thấy nàng nói hắn là phu quân của nàng?”
Lý Mộ Tinh nhìn kỹ tên nam nhân kia thì nhận ra hắn chính là kẻ quấy rầy Túy nương mấy hôm trước rồi bị y chi tiền nhờ người tống lên quan phủ. Sắc mặt y cũng sa sầm liền.
“Ngươi là phường vô lại ở đâu mà cứ ba lần bốn lượt trêu ghẹo phụ nữ nhà lành hả? Không biết xấu mày xấu mặt sao? Cút mau, bằng không ta lôi lên ngươi quan phủ lần nữa, cơm ngục trong đó ăn không ngon lành gì đâu.”
Tên nam nhân nhịp chiếc quạt một cái đoạn đánh giá Lý Mộ Tinh: “Bộ dáng thật không tồi, đáng tiếc vừa nhìn đã biết là thứ mềm mỏng thì sao xứng với Nguyễn phu nhân được.” Nói tới đây hắn lại quay sang cười với Nguyễn quả phụ, “Nguyễn phu nhân vừa đẹp người lại có tay ủ rượu xuất sắc, dĩ nhiên phải là nhân tài phẩm tửu như bản công tử đây mới xứng đôi với nàng. Nàng nên suy xét lại đi, trên đời này nam nhân như bản công tử thật rất khó tìm.”
“Ta khinh! Thứ người thối đeo dai nhách đánh không nhả như ngươi đúng là không có thật mà. Mộ Tinh đã ngỏ lời cầu thân và cô nãi nãi ta cũng ưng thuận rồi. Mười tám tháng tới là ngày lành tháng tốt, ngươi có dám tới uống rượu mừng không hả?” Cả gan vác mặt đến, nàng bưng cả Nữ Nhi Hồng hai mươi năm ra dội chết thứ háo sắc này.
Tên nam nhân kia lại xanh xám mặt mày, hết nhìn Lý Mộ Tinh lại đến Nguyễn quả phụ, cây quạt trong tay hết mở lại đóng, cuối cùng hắn hừ một tiếng: “Nếu mười tám tháng tới các người có thể thành thân thì bổn gia đời này không đụng một giọt rượu.” Nói xong hắn quay người đi, vừa được hai bước thì ngoảnh đầu lại: “Nguyễn phu nhân, ta nói với nàng câu này, hành động theo cảm tính là cực kỳ không nên. Nàng đã bỏ lỡ một lần rồi thì hà cớ phải phạm sai lầm lần nữa.”
Nguyễn quả phụ trắng tái cả mặt. Chuyện năm đó nóng giận gả cho tên thư sinh vẫn là cây dằm trong tim nàng, bây giờ bị kẻ khác đào bới lên khiến nàng nhất thời không kềm được cơn giận: “Chuyện của ta không can hệ gì tới ngươi. Cút.”
Tên nam nhân nhìn nàng một hồi lâu nữa, lần này thật sự đi không ngoảnh lại.
“Túy nương, nàng… nàng nói đùa có hơi quá đó.” Lúc này Lý Mộ Tinh mới lên tiếng, ngó xung quanh đã có một đám đông nhìn bọn họ, cơn đau đầu của y lại tới. Chỉ sợ không tới nửa ngày cả thành Thượng Hòa này đều biết y sắp là phu quân của Túy nương, mười tám tháng sau Túy nương không muốn lấy y cũng không được. Bằng không thân nữ nhân như nàng đừng mong còn mặt mũi đối mặt với thiên hạ.
Lúc này Nguyễn quả phụ cũng phát hiện ánh mắt dòm ngó của đám người xung quanh. Đúng là muốn hối hận cũng không kịp nữa, nàng căm tức giậm chân quát: “Thế nào, ngươi không bằng lòng lấy ta à? Nếu không ưng sao ngươi lại bảo Tiền lão đầu tới nhà ta cầu thân hả?”
Thật sự giờ Lý Mộ Tinh đớ cả họng, ấn huyệt thái dương thầm nghĩ thật muốn tát mình một bạt tai. Đúng vậy, lúc đó không biết y hồ đồ sao lại đồng ý cho Tiền lão đi cầu thân chứ?
“Ngươi không thích ta sao?” Nhìn sắc mặt của Lý Mộ Tinh, khí sắc của Nguyễn quả phụ chuyển từ trắng tái thành sẫm xì.
“Không, không phải vậy—”
Lý Mộ Tinh lắc đầu. Thích dĩ nhiên là thích, có điều không phải là dạng tình cảm nam nữ đôi lứa, nhưng y chưa nói hết câu thì khuôn mặt Nguyễn quả phụ đã từ u ám chuyển ra hồng hào. Sắc mặt nàng tươi cười, đoạn khẽ cúi đầu: “Vậy ngươi nhớ kỹ mười tám tháng sau đó.” Nói xong nàng vội vã đi mất, hơi có chút ngượng ngùng.
Ngay cả lời chối từ Lý Mộ Tinh cũng chưa nói ra được, ngây người đứng đó một hồi lại quay người đi về phía Giám phường. Không biết vì sao giờ đây y chỉ muốn tìm Thượng Hương trò chuyện.
***
Trong nam quán vẫn một cảnh lả lướt xinh tươi. Cự tuyệt tiểu đồng dẫn đường trước cửa, Lý Mộ Tinh theo lối quen đi ra sau hậu viện. Đợi y đi khuất dạng rồi thằng nhóc tiểu đồng tên tiểu Liễu nhi mới thần bí kéo mấy nhóc tiểu đồng bên cạnh sang rầm rì: “Nhìn thấy không? Đấy là vị đại gia lần trước tặng rượu cho Thượng Hương lão đầu nhi đó.”
Tên tiểu đồng bên cạnh ngạc nhiên xuýt xoa: “Ngươi nói mớ à? Vị đại gia khôi ngô như vậy sao lại để mắt tới cái thứ xấu xí đó chớ?”
“Đúng đó. Tiểu Liễu nhi nhà ngươi có gạt người cũng đừng lựa loại nói bừa này, thiệt nhảm nhí mà.”
Tiểu Liễu nhi thấy bọn chúng không tin thì tức mình gân cổ cãi: “Là thật, là thật đó. Rượu là do chính ta mang vào, đi được nửa đường thì bị Hỷ ca nhi nhìn thấy rồi cầm một vò, bảo là vừa vặn nhà bếp hết rượu nên lấy để Bạch Ninh tướng công chiêu đãi khách. Ta không còn cách nào đành phải kiếm cái vò khác, pha lã rượu vào mới đưa cho Thượng Hương lão đầu nhi. A, đúng rồi, không chừng người chỉ định bài tử của Thượng Hương lão đầu nhi cũng là vị đại gia này đó.”
“Càng nói càng không ra gì. Theo ta thấy thì là lão đầu nhi tự mình kiếm người chỉ bài tử của mình để nâng giá thân giới của hắn thì có.”
“Cũng dám lắm, từ ngày bài tử của hắn được chỉ định thì hai ngày sau có một số vị khách hiếu kỳ gọi hắn ra để hầu rượu tiếp chuyện. Chắc hắn cũng là kẻ biết ăn nói nên làm mấy người khách đó cười khoái trá vô cùng, nghe nói hôm qua hắn còn được tiền thưởng nữa. Chỉ là… hì hì hì… đã lớn tuổi rồi, mấy người khách kia đâu chịu ngủ với hắn. Đoán chắc là qua cơn này hắn lại kiếm chỗ mượn tiền uống rượu nữa cho coi.”
“Ngươi mới là nói mò. Cũng không biết suy nghĩ hắn đào đâu ra tiền kiếm người chỉ định bài tử của hắn chứ…”
Mấy đứa tiểu đồng đứng ngoài cửa tranh luận một hơi, ai cũng thấy mình có lý nên không chịu nhường bước nào, tới khi có khách vào cửa mới dừng lại. Chỉ có điều ai cũng không chú ý tới một gã chuyên bán thuốc dạo cho nam nhân đã nghe lóm được cuộc tranh luận của đám tiểu đồng. Tên bán thuốc dạo đó từng gặp qua Lý Mộ Tinh, còn biết y là thương nhân có tiếng ở thành Thượng Hòa. Mấy ngày sau hắn tụ tập chè chén với đám hồ bằng cẩu hữu thì buột miệng nói ra. Không tới mấy ngày tin đồn thổi đã lan khắp thành Thượng Hòa, chuyện này dĩ nhiên để sau hẵng bàn đi.
Hiện tại Lý Mộ Tinh nào hay biết việc y chỉ định bài tử của Thượng Hương đã làm hắn phải quay lại kiếp sống bán rẻ tiếng cười trước đây. Y tới hậu viện rồi mới phát hiện Thượng Hương không có trong phòng. Đứng trước cửa hồi lâu, lúc y định đi thì chợt thấy một bụi hoa cúc vàng nở bên tường. Mấy đóa hoa đã có dấu hiệu nhuốm tàn, bất chợt gương mặt của Thượng Hương lại thoáng qua trong đầu y, bước chân vừa nhấc lên đã rút lại. Y ngồi xuống cạnh mép cửa.
Mãi tới tận đêm khuya Thượng Hương mới lê tấm thân nồng nặc rượu trở về. Trong màn đêm, hắn cũng không thấy có người ngồi trước bậc cửa, đẩy cửa ra thì làm Lý Mộ Tinh ngủ tựa cửa ngã bật ngửa, khi ấy hắn mới gục vào lòng của Lý Mộ Tinh. Lý Mộ Tinh bị hắn bất ngờ nhào tới làm ót báng cốp vào cạnh cửa mà giật mình tỉnh giấc. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, y mới nhìn ra người nằm trong lòng mình là Thượng Hương nên vội vàng đỡ hắn đứng dậy, đoạn mới nhíu mày xoa xoa sau ót. Bị đụng lần này đầu y có chút choáng váng.
“Ha… A ha ha ha… Ha ha…”
Thượng Hương đứng vững rồi trông thấy bộ dạng xoa gáy của Lý Mộ Tinh thì bật cười phá lên.
“Ngươi cười gì chứ?” Lý Mộ Tinh ngây ngẩn nhìn Thượng Hương.
“Lý gia… ngài… ha ha… ngài đúng là lý thú. Quá nửa đêm rồi… ha ha ha… mà còn ngồi đây hóng gió…” Thượng Hương cười một tràng không dứt, cười rũ rượi đến đôi mắt đan phượng cũng khép lại.
Hắn nhắc câu này Lý Mộ Tinh mới phát giác đúng là lạnh thật. Đưa mắt nhìn Thượng Hương thì thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn lộ ra cả bờ vai, trên người nồng nặc mùi rượu lẫn hương phấn, hoàn toàn là bộ dạng sau cơn phóng đãng, nhất thời lòng y cũng lạnh theo: “Ta đến thăm ngươi coi sao… sợ ngươi đau lòng quá độ… Xem ra là ta lo lắng thừa thãi rồi…”
Thượng Hương ngưng cơn cười, ánh mắt thoáng lay động: “Lòng tốt của Lý gia Thượng Hương xin nhận lãnh. Bên ngoài trời lạnh giá, mời Lý gia vào trong để Thượng Hương pha trà nóng mời ngài.”
Hắn nói lời này rất nghiêm túc, không ngả ngớn cũng không làm điệu bộ khiến Lý Mộ Tinh không cách nào cự tuyệt, huống hồ y sao có lòng dạ nào từ chối cho đành. Có điều một Thượng Hương như vậy lại khiến y không quen.
Bước vào phòng đốt đèn xong Thượng Hương mới châm trà cho Lý Mộ Tinh. Nước trà dĩ nhiên là lạnh ngắt, hắn cười trừ với Lý Mộ Tinh: “Lý gia ngồi chơi để ta đi kiếm trà nóng.”
Lý Mộ Tinh muốn ngăn hắn mà chưa kịp làm gì Thượng Hương đã ra ngoài. Y ngồi trong phòng một hồi thì cảm thấy lạnh lẽo, nơi đây so với bên ngoài cũng lạnh ngắt và mịt mùng như vậy. Đảo mắt qua một lượt mới phát hiện phòng này không có cả bếp sưởi, khó trách sao lạnh đến vậy. Cuộc sống của Thượng Hương đúng là không dễ chịu gì. Y nghĩ vậy thì cảm giác đau lòng lại nhói lên, suy tính hôm khác sẽ mang một cái noãn lô tới.
Chốc lát sau Thượng Hương đã xách ấm trà nóng quay về ân cần rót trà mời Lý Mộ Tinh. Lý Mộ Tinh cầm tách trà ấm trong tay, không nén được câu hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại thay đổi… trở nên khách sáo vậy?” Không có bổ nhào ôm ấp mà cũng không lả lơi trêu đùa, hoàn toàn thay đổi như một người khác vậy.
Thượng Hương nghe thế lại khẽ cười: “Chẳng phải Lý gia không thích Thượng Hương hở chút là động tay động chân sao? Nam nhân mà, sao lại cứ như vậy chứ…?” Ngữ khí khẽ khàng không nhìn ra nửa điểm châm chọc thế mà Lý Mộ Tinh nghe xong lại nóng ran cả mặt, cũng không biết thần kinh chính mình ra sao nữa. Bộ dạng này của Thượng Hương không phải là như y mong muốn sao?
“Phải rồi, Thượng Hương còn muốn hảo hảo tạ ơn Lý gia nữa.” Thượng Hương tiếp lời, “Từ ngày Lý gia chỉ định bài tử của Thượng Hương, suốt mấy hôm nay luôn có vài người khách gọi Thượng Hương đến bồi rượu. Hi hi, đây đều là phúc khí Lý gia mang tới, bằng không thì đêm nay ngay cả trà nóng cũng không dễ dàng có được…”
Đột nhiên Lý Mộ Tinh thấy khó chịu trong lòng, hớp miếng trà mà thấy có chút đắng chát, thầm nghĩ chắc trà thứ phẩm nên uống không quen mùi đây.
Trong phòng yên ắng trở lại, Thượng Hương thấy sắc mặt y không vui thì cũng không nói lời nào. Hắn tự rót một tách trà lẳng lặng nhấp môi.
Lý Mộ Tinh liếc nhìn hắn vài bận, có chút chịu không thấu bầu không khí này nên muốn tìm đề tài nào đó. Y mở miệng: “Ta… sắp thành thân rồi…” Lời vừa dứt y đã sựng đứng, y nói với Thượng Hương làm gì chứ?
Thượng Hương cũng sững sờ cả người, chốc lát sau mới tươi cười bảo: “Chúc mừng Lý gia. Không biết thiên kim nhà ai lại tốt số đến vậy?”
Lý Mộ Tinh siết chặt tách trà, vô thức đảo mấy vòng: “Lão bản nương của Hạnh Tứ tửu phường.”
“Quả là môn đăng hộ đối. Lý gia được một vị hiền thê như vậy sau này nhất định tiền tài tới tấp, làm ăn ngày càng thịnh vượng.”
Thanh âm của Thượng Hương thuận tai toát ra chất từ tính thật sự rất dễ nghe nhưng Lý Mộ Tinh giờ lại nghe không lọt. Trong lòng y đã bắt đầu bực dọc.
“Đã khuya rồi, ta phải về.” Y đặt tách trà xuống rồi đứng lên.
“Lý gia đi thong thả, Thượng Hương không tiễn.”
Lý Mộ Tinh phất tay đi ra cửa, men theo đường cũ lần ra hậu viện. Đúng lúc trong tiền viện đang náo nhiệt tưng bừng, trên đài cao tiếng đàn sáo ngân nga không dứt, giọng người ca kỹ hát xướng vút cao.
“Thiếp là… tính hoa dương… Dập dìu nương dặm… lý… Chỉ yêu… người phong lưu… An trí manh mảnh tình…”
Y dừng lại nghe một chốc lòng lại sinh phiền não. Vì sao lại muốn tới nam quán chứ? Vì sao Thượng Hương… không còn là Thượng Hương nữa…? Bạn đang
***
Thượng HÆ°Æ¡ng dõi theo Lý Má» Tinh cháºm rãi ra khá»i phòng, hắn không há» cá» Äá»ng, chá» mang rượu ra thay trà , nhấm nháp mấy ngụm rá»i Äáy mắt má»i thoáng lá» nét hoà i nghi.
Tháºt ra Lý Má» Tinh Äến Äá» là m gì? Chuyá»n thà nh thân nà y Äá»i vá»i kỹ nam mà nói còn không thá» chá»u thấu hÆ¡n là là m bẽ mặt hắn trÆ°á»c Äám Äông, váºy mà hắn cứ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói lá»i chúc mừng, nghÄ© má»t Äằng là m má»t nẻo. Chá» cần là nam nhân bình thÆ°á»ng thì rá»i ai cÅ©ng thà nh thân sinh con cái. Khá»n ná»i hắn là kỹ nam, Äã không còn là nam nhân bình thÆ°á»ng nữa, giấc má»ng thà nh thân sinh con cái cÅ©ng không thá» thá»±c hiá»n Äược. Lý Má» Tinh thân là thÆ°Æ¡ng nhân thì sao có thá» thấu Äược tâm tình của kỹ nam, thuáºn miá»ng thá»t má»t câu vô hình trung lại tát hắn má»t bạt tai.
NghÄ© Äến Äây Thượng HÆ°Æ¡ng khẽ thá» dà i má»t hÆ¡i. Trá»i xui Äất khiến hai ngÆ°á»i bá»n há», rá»t cuá»c hắn nên Äặt Äá» Lý Má» Tinh á» vá» trà nà o má»i tá»t? Khách Æ¡n sao? Có ai thấy qua khách Æ¡n không chÆ¡i kỹ chÆ°a? Bằng hữu à ? Hắn vá»i không tá»i Äâu. Lý Má» Tinh cÆ° xá» lạ lùng Äá»i vá»i hắn váºy chá» sợ tÆ°Æ¡ng lai sẽ trá» mặt còn nhanh hÆ¡n láºt sách.
Äại khái cÅ©ng chá» là cao hứng nhất thá»i. Cái thói hÆ° táºt xấu của nam nhân, sắp sá»a lấy hắc quả phụ khét tiếng thì lại sợ mai nà y khó Äến Äược mấy nÆ¡i trÄng hoa tiêu khiá»n. Thượng HÆ°Æ¡ng nhếch môi, nghÄ© Lý Má» Tinh Äúng là tên nam nhân không biết sợ chết mà , ngay cả hắc quả phụ cÅ©ng dám lấy, e là chuyá»n nà y Äã là m thà nh Thượng Hòa nháo nhà o lên rá»i.
Äêm nay Thượng HÆ°Æ¡ng trÄn trá» trên giÆ°á»ng mãi, tháºt khó mà say giấc ná»ng. Qua hôm sau lại tẩy trang khuôn mặt, nhìn trong gÆ°Æ¡ng phản chiếu lại hai Äôi mắt thâm quầng khiến hắn chá» biết cÆ°á»i khá». Ngón tay khẽ vuá»t qua khóe mắt, bất chợt lòng hắn thông suá»t. Vì sao lúc Äó hắn lại có gan nÄm lần bảy lượt trêu Äùa Lý Má» Tinh, vì sao khi nhìn thấy Lý Má» Tinh bÆ°á»c từ phòng của Thượng Kỳ ra hắn lại cỠý có lòng nhẹ nhõm, vì sao hắn lại xót xa không gặp Äược Lý Má» Tinh sá»m sáu nÄm, vì sao hắn có thá» không Äếm xá»a sá»± khinh thÆ°á»ng của kẻ khác nhÆ°ng lại không chá»u Äược ánh mắt khinh miá»t của Lý Má» Tinh, vì sao giá» Äây Äôi mắt hắn lại thâm quầng. Tất cả những Äiá»u nà y Äá»u chá» và o má»t sá»± tháºt.
âHa ha⦠ha⦠ha ha haâ¦â
Vẫn ngắm hai quầng mắt thâm của mình, Thượng HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i phá lên. Ai ngá» trái tim Äúc sắt chai Äá của hắn lại cắm rá»
và o thân má»t thÆ°Æ¡ng nhân nhÆ° thế, Äúng là má»a mai quá sức. Từ trÆ°á»c Äến nay, bản chất thÆ°Æ¡ng nhân vẫn là trá»ng lợi khinh tình nghÄ©a. Äừng nói là Lý Má» Tinh không có tình nghÄ©a vá»i hắn, cho dù là có Äi nữa, kết quả sá»± lá»±a chá»n của y giữa hắn và hắc quả phụ không cần nói cÅ©ng biết.
Nháºn ra sá»± tháºt rá»i Thượng HÆ°Æ¡ng cà ng cÆ°á»i lá»n hÆ¡n, cÆ°á»i Äã Äá»i rá»i hắn lại cầm bút vẽ tô từng ÄÆ°á»ng tá» má» trên mặt. Tô Äiá»m dà y phấn che giấu khuôn mặt cÅ©ng không khá»a lấp Äược tâm tÆ°. Nếu Äã Äá»nh trÆ°á»c sau Äá»u Äau lòng thì chi bằng sá»m dứt ra còn hÆ¡n.
âMá»t mình ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i gì váºy?â Dáng Thượng Há»ng xuất hiá»n á» ngoà i cá»a. Từ Äằng xa Äã nghe tiếng cÆ°á»i của Thượng HÆ°Æ¡ng là m y lưỡng lá»± ngoà i cá»a má»t há»i, y cho là trong phòng có ngÆ°á»i nhÆ°ng không nghe tiếng ai má»i Äẩy cá»a bÆ°á»c và o.
Thượng HÆ°Æ¡ng Äang Äánh phấn lên mặt, nghe váºy bèn quay ngÆ°á»i lại, thoáng ná» má»t nụ cÆ°á»i xinh Äẹp: âNgÆ°Æ¡i thấy ta có Äẹp không?â
Thượng Há»ng khẽ chau mà y, khinh thÆ°á»ng bảo: âNgÆ°Æ¡i có còn là nam nhân không váºy? Tô son trát phấn thì không nói Äi, còn⦠cònâ¦â Y Äá»nh nói là còn không biết nhìn thân thÆ°Æ¡ng pháºn Äi nhÆ°ng khi nhìn sắc mặt của Thượng HÆ°Æ¡ng lại nói không nên lá»i. Không phải gÆ°Æ¡ng mặt nà y không xinh Äẹp gì vì Thượng HÆ°Æ¡ng trang Äiá»m tháºt sá»± rất khéo, trông cÅ©ng ra dáng chừng hai mÆ°Æ¡i bảy, hai mÆ°Æ¡i tám là cùng. Khá»n ná»i khéo mấy cÅ©ng che không ná»i nếp nhÄn nÆ¡i khóe mắt nên là m ngÆ°á»i ta cảm thấy chá» là trang Äiá»m non tay, trông có chút không thoải mái.
âÄÆ°Æ¡ng nhiên ta không phải là nam nhân, cả ngÆ°Æ¡i cÅ©ng váºy.â Thượng HÆ°Æ¡ng lắc tay trÆ°á»c mặt Thượng Há»ng, âChúng ta Äá»u là kỹ nam mà .â
Vừa thá»t ra câu nà y ánh mắt của Thượng Há»ng Äã nháng cÆ¡n ná» há»a mà hắn cÅ©ng phá»t lá»: âLại Äây ngá»i Äi, ta dạy ngÆ°Æ¡i cách trang Äiá»m. Bá» dạng của ngÆ°Æ¡i không ká» là xuất chúng gì mấy, chá»u khó trang Äiá»m chút thì tÆ° sắc cÅ©ng thêm Äược bảy phần, khách có gặp cÅ©ng thÃch ngÆ°Æ¡i hÆ¡n. Äừng nói là mấy tiá»u quan khác mà chá» ná»i Thượng Kỳ thôi, ngÆ°Æ¡i thấy bá»n há» bá» dáng thanh lá» Äá»ng lòng ngÆ°á»i váºy chứ tẩy trang Äi rá»i Äa phần cÅ©ng là Äẹp vá» ngoà i thôi.â
âTa⦠Ta không phải thứ bán rẻ tiếng cÆ°á»i⦠ai cần thứ trang Äiá»mââ Thượng Há»ng cả giáºn Äá»nh bá» Äi lại chợt nhá» mục ÄÃch y tá»i Äây, không cam lòng Äi luôn, âCái kia⦠há»p hÆ°Æ¡ng phấn ngÆ°Æ¡i ÄÆ°a ta lần trÆ°á»c⦠có thá» cho ta chút nữa Äược không?â
Thượng HÆ°Æ¡ng nhìn Thượng Há»ng má»t há»i lâu má»i nhếch môi cÆ°á»i khanh khách: âCuá»i cùng hiá»u ra chuyá»n rá»i, cÅ©ng không uá»ng công dạy dá» của ta. Có Äiá»u ta không có sẵn trong tay, ngà y mai ngÆ°Æ¡i quay lại lấy Äi.â
Thượng Há»ng nghe xong xoay ngÆ°á»i Äi mất giá»ng nhÆ° không muá»n nấn ná thêm khắc nà o.
âTiá»n hÆ°Æ¡ng phấn vẫn khấu trừ trong tiá»n thân giá»i của ngÆ°Æ¡i Äóâ¦â
Tiếng Thượng HÆ°Æ¡ng gá»i vá»i theo là m Thượng Há»ng nghiến chặt rÄng. Y là m nhÆ° không nghe gì cà ng bÆ°á»c nhanh hÆ¡n.
Quay ngÆ°á»i lại thấm là n môi thắm Äá», Thượng HÆ°Æ¡ng lại báºt cÆ°á»i. Tuy bá» môi Äá» thắm nà y không phải là vạn ngÆ°á»i nếm trải nhÆ°ng cÅ©ng không thiếu nghìn ngÆ°á»i dà y xéo, Äã sá»m dÆ¡ bẩn không chá»u ná»i. NgÆ°á»i khác không ngại thì chÃnh hắn cÅ©ng chê.
***
Hôm nay không có ai gá»i hắn hầu rượu, có lẽ cÆ¡n hứng thú má»i mẻ của mấy tên khách kia Äã qua, Thượng HÆ°Æ¡ng bèn tranh thủ thá»i gian là m hÆ°Æ¡ng phấn cho Thượng Há»ng. Kỳ tháºt những Äấu Äá»±ng hÆ°Æ¡ng liá»u phấn Äá»u có sẵn cả, cái thiếu chá» là phá»i cho ra mùi hÆ°Æ¡ng thÃch hợp. Những nÄm qua hắn luôn dá»c lòng tìm tòi cách chế tạo hÆ°Æ¡ng phấn. Mấy nÄm gần Äây hắn má»i phát hiá»n ra mùi hÆ°Æ¡ng khác nhau sẽ dẫn Äến khách cÅ©ng có phản ứng khác nhau. Ban Äầu hắn há»c chế hÆ°Æ¡ng phấn bất quá là phòng bá» ngà y nà o thoát khá»i hầm lá»a nà y Äược thì cÅ©ng có nghá» phòng thân, không Äến mức phải chết Äói. NhÆ°ng sáu nÄm trÆ°á»c tiá»n chuá»c thân của hắn bá» lừa mất, sá» tiá»n còn lại Äã bá» Trá»nh hầu Äầu lấy hết nên hắn Äà nh lén mang hÆ°Æ¡ng phấn ra ngoà i bán. NghÄ© rằng má»t ngà y nà o Äó sẽ tÃch góp lại thì má»i biết mình khá» ngạo Äến cỡ nà o. CÄn bản không má»t thÆ°Æ¡ng nhân bán phấn son nà o chá»u thu mua hÆ°Æ¡ng phấn do má»t tên kỹ nam là m, không ai xem trá»ng hÆ°Æ¡ng phấn của hắn. Từ dạo Äó hắn má»i Äoạn tuyá»t ý niá»m bá» trá»n. Ra khá»i hầm lá»a nà y thì sao chứ? Trong tay không có gì, vai không mang Äược chi, chẳng lẽ hắn hao tâm tá»n trà thoát khá»i nam quán Äá» rá»i chết Äói ngoà i ÄÆ°á»ng sao? LÆ°u lại thì chà Ãt hắn cÅ©ng còn rượu Äá» uá»ng, cÅ©ng còn thÆ°á»ng xuyên Äi Thiên Ninh tá»± Äá» nhìn những ngÆ°á»i Äá»ng sá» má»nh, bám lấy những Äiá»u nà y an ủi lấy bản thân.
Tay Äang pha bá»t phấn mà ánh mắt lại ÄÄm chiêu ngoà i cá»a sá». Nhìn Äám hoa cúc sắp tà n mà lòng lại thÆ°Æ¡ng xuân tiếc thu, nhất thá»i ảo não chiếm Äầy tâm tÆ°. Lại thầm than bản thân Äúng là già nhÆ° khóm cúc tà n kia, không dùng Äược bao lâu nữa rá»i cÅ©ng sẽ quay vá» cát bụi, chạy Äâu cho thoát? Cái tiếc nuá»i là chá» sợ ngay cả ngÆ°á»i nhá» thÆ°Æ¡ng hắn cÅ©ng không có.
Lý Má» Tinh⦠Lý Má» Tinh⦠Giá» là y nhất thá»i hứng thú hay sau nà y sẽ quên hắn Äây?
Ngà y vẫn chÆ°a tà n thì hÆ°Æ¡ng phấn Äã là m xong, Äá»±ng trong chiếc há»p nho nhá» là tất cả tâm ý của Thượng HÆ°Æ¡ng. Má»i Äặt há»p phấn xuá»ng, ngẩng lên Äã thấy bóng dáng Lý Má» Tinh thấp thoáng ngoà i cá»a.
Y lại Äến nữa.
Tuy Thượng HÆ°Æ¡ng có chút kinh ngạc nhÆ°ng trong lòng vẫn trà o dâng má»t niá»m vui nhá» nhoi, thế nhiên chá»p mắt tâm tình hắn lại ảm Äạm. Biết rõ phải sá»m từ bá» nhÆ°ng nghÄ© thì dá»
váºy mà là m má»i khó. Thá» dà i má»t hÆ¡i, lại nhìn khóm cúc sắp tà n trÆ°á»c cá»a, tá»±a nhÆ° trong nháy mắt hắn trông thấy Äiá»u gì mà tia sáng trong mắt lại trá»i dáºy. Vẫn còn thá»i gian, hoa hãy chÆ°a tà n lụi. Ãt nhất trÆ°á»c khi hắn héo tà n nhÆ° hoa thì có thá» là m cho con ngÆ°á»i nà y nhá» Äến hắn, nhung nhá» hắn. Hắn không cầu nhiá»u nhặn gì, chá» thế thôi.
Vì váºy trông thấy bóng dáng cà ng lúc cà ng gần của Lý Má» Tinh, gÆ°Æ¡ng mặt hắn lại tÆ°Æ¡i lên tá»a ra nụ cÆ°á»i xuất phát từ ná»i tâm. Hắn không cầu Äiá»u gì xa xá» mà chá» ÄÆ¡n giản là má» rá»ng trái tim, trÆ°á»c khi hoa tà n héo lấy tâm trao tâm. Äây có tÃnh là quá pháºn hay không?
Lý Má» Tinh ngây dại cả ngÆ°á»i. Từ Äằng xa y Äã thấy Thượng HÆ°Æ¡ng Äứng cạnh song cá»a, Äầu cúi thấp và bá» vai rủ xuá»ng, nét mặt ná»a khuất lại dáºp dá»n, dáºp dá»n tản mán phong tÆ° khôn tả. Y không biết cảm xúc nà y là gì, chá» cảm nháºn dáng dấp của Thượng HÆ°Æ¡ng nên nhÆ° thế nà y má»i tá»t Äây. Khi Äến gần y chợt thấy Thượng HÆ°Æ¡ng ngẩng Äầu lên, bá»n mắt giao nhau, bất chợt dáng cÆ°á»i rá» Äó là m trà óc y rá»n vang, phút chá»c má»t mảng trá»ng rá»ng.
Phá»t qua khuôn mặt tô son kia, phá»t qua lá»p tô Äánh phấn kia, trong mắt y chá» trông thấy dung nhan tÆ°Æ¡i cÆ°á»i khe khẽ ấy. Con mắt thÆ°Æ¡ng nhân sắc bén Äã quen xã giao nên nhìn quen mắt nụ cÆ°á»i hiá»m Äá»c của lòng ngÆ°á»i, Äại cô nÆ°Æ¡ng của Äông Äại viá»n, Thượng Kỳ của nam quán. Bá»n há» Äá»u tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ°ng nụ cÆ°á»i Äó có bao phần tháºt bao phần giả y Äá»u thấy rõ, thế nên có là thiên hÆ°Æ¡ng quá»c sắc thế nà o y cÅ©ng không trầm mê. TrÆ°á»c Äây Thượng HÆ°Æ¡ng cÅ©ng cÆ°á»i nhÆ°ng là nụ cÆ°á»i Äầy quyến rÅ©, cÆ°á»i Äến dung tục, cÆ°á»i không có lấy má»t phần chân tháºt nên y chán ghét Thượng HÆ°Æ¡ng. Dù rằng cÆ¡n chán ghét nà y Äã ngà y má»t nhạt dần nhÆ°ng ấn tượng tá»i tá» vẫn bám rá»
trong Äầu.
Y cÅ©ng không biết vì sao hôm nay lại muá»n tá»i Äây, chá» biết không thá» nhẫn nhá»n Äược nữa muá»n tìm Thượng HÆ°Æ¡ng trò chuyá»n. Dù là không nói Äược bao câu, dù là trông thấy dáng Äiá»u chải chuá»t tô trang của Thượng HÆ°Æ¡ng thì bản thân sẽ tức giáºn mà y vẫn Äến. Chá» má»t ánh mắt y Äã nhìn thấu sá»± chân thà nh trong nét cÆ°á»i của Thượng HÆ°Æ¡ng. Nụ cÆ°á»i vui mừng chân tháºt xuất phát từ Äáy lòng không sảm ná»a phần giả ý, khuôn mặt má»m cÆ°á»i lóng lánh trong ngần tinh khiết nhÆ° viên trân châu.
Tuyá»t mỹ. HÆ¡n hẳn hết thảy phong cảnh trên thế gian nà y. Tất cả ấn tượng xấu xa trÆ°á»c Äây Äá»u mai má»t, chá» còn má»i má»t sắc cÆ°á»i nà y Äá»ng lại.
Y ngắm Äến ngây ngất, Äến quên cả má»i thứ xung quanh. Äáy mắt chá» chứa Äá»±ng má»i nụ cÆ°á»i của Thượng HÆ°Æ¡ng, con tim nhÆ° tuôn trà o dòng suá»i ấm áp bung phá lá»ng ngá»±c.
Y Äè nén lòng. Äây là cảm giác gì? Vì sao⦠y cảm thấy bản thân bá»ng bá»nh⦠nhẹ hẫng miên man.
Cá»a má» ra.
Thượng HÆ°Æ¡ng Äứng cạnh báºu cá»a, thần tình mong má»i mà tâm tÆ° lại thanh nhà n nhìn Lý Má» Tinh. CÆ°á»i vang má»t tiếng khiến Äôi mắt xinh Äẹp lung lay theo: âKhông biết hôm nay gió nà o thá»i mà có thá» là m Lý Äại lão bản hạ cá» quang lâm, tháºt là sáng chói, sáng chói mà .â
Thần há»n Lý Má» Tinh Äã tá»nh táo lại, nhìn biá»u tình nhÆ° lúc trÆ°á»c của Thượng HÆ°Æ¡ng thì không biết sao y lại buông tiếng thá» dà i. Äây má»i là Thượng HÆ°Æ¡ng mà y quen thuá»c, tuy dung tục nhÆ°ng lại dá»
gần hơn.
âMau và o trong, ngoà i trá»i lạnh lẽo lắm Lý Äại lão bản.â Thượng HÆ°Æ¡ng ÄÆ°a tay kéo Lý Má» Tinh và o phòng, sau Äó lại xuýt xoa má»t tiếng: âTay của ngà i lạnh quá Äi. Lại Äây Äá» nô gia sÆ°á»i ấm cho ngà i.â Nói xong cả thân mình Äá»u ôm sát lấy Lý Má» Tinh.
Tay của y lạnh chá» nà o chứ? Rõ rà ng là bà n tay của Thượng HÆ°Æ¡ng Äông Äá má»i phải. Lý Má» Tinh rúng ngÆ°á»i ra sức Äẩy tay Thượng HÆ°Æ¡ng ra, sắc thái Äã hÆ¡i sẫm xì: âNgÆ°Æ¡i lại nữa rá»iâ¦â Cảm giác tuyá»t mỹ ban nãy Äá»u bay Äâu hết. Y lại bá» gạt nữa, Thượng HÆ°Æ¡ng vẫn cứ là Thượng HÆ°Æ¡ng. Äáng háºn cho y suá»t ngà y tâm thần xao lãng vì tên kỹ nam gạt ngÆ°á»i nà y, giá» y lại mong chạy trá»n nữa.
NghÄ© tá»i Äây y lấy từ ngá»±c áo ra má»t chiếc noãn thủ lô nhá», có chút oán háºn mà bảo: âVá»n hôm nay Äá»nh mang cái bếp sÆ°á»i qua nhÆ°ng vì Äã trá»
nên bán hết rá»i. Ta chá» mang Äược cho ngÆ°Æ¡i cái noãn thủ lô nà y, má»i bá» than và o nên vẫn còn ấm. NgÆ°Æ¡i bá» trong lòng ngá»±c sÆ°á»i thì sẽ không thấy lạnh. Sau nà y ta sẽ không tá»i Äây nữa, ngÆ°Æ¡i⦠hãy tá»± lo cho mình Äi.â
Thượng HÆ°Æ¡ng cầm chiếc noãn thủ lô, lòng bà n tay ấm áp khiến trái tim cÅ©ng ấm áp theo. ThÆ°Æ¡ng nhân, thÆ°Æ¡ng nhân, rá»t cuá»c là ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng nhân trÆ°á»c mặt nà y không giá»ng vá»i kẻ bình thÆ°á»ng. Chá»n y cÅ©ng xem nhÆ° Äáng giá lắm. Lòng nghÄ© váºy ý cÆ°á»i trên mặt cà ng tÆ°Æ¡i hÆ¡n, hắn ngÄn Lý Má» Tinh lại: âSao Lý Äại lão bản vá»i Äi nhÆ° váºy? Ngà i Äặc biá»t Äến Äây ÄÆ°a chiếc noãn thủ lô nà y cho Thượng HÆ°Æ¡ng, tháºt là là m ấm lòng ngÆ°á»i ta mà . Mau Äến Äây, hôm nay phải Äá» Thượng HÆ°Æ¡ng hầu hạ ngà i táºn tình má»t lần nà o.â
Biết rõ Lý Má» Tinh không thÃch dáng Äiá»u nà y của hắn, thế nhÆ°ng nếu không là m bá» dáng nà y chá» sợ cả Äầu ngón tay của Lý Má» Tinh hắn cÅ©ng chạm không Äược. Tên nam nhân nà y tháºt thà nhÆ° khúc gá» nên hắn Äà nh chủ Äá»ng má»t chút. Dù thế nà o hắn vẫn mong má»i chút thá»i gian nà y trÆ°á»c khi hoa tà n.
Lý Má» Tinh Äá»i nà o chá»u á» lại, giằng Thượng HÆ°Æ¡ng ra muá»n chạy ra cá»a, Thượng HÆ°Æ¡ng Äá»i nà o chá»u thả ra. Trong lúc cù nhây cù nhằng Thượng HÆ°Æ¡ng bá» ngã xuá»ng Äất, chiếc noãn thủ lô cÅ©ng lÄn lóc ra góc phòng. Thượng HÆ°Æ¡ng há»t hoảng kêu má»t tiếng vá»i chạy theo nhặt lại ai ngá» chiếc nắp bá» vÄng ra là m than bắn phá»ng tay hắn. Váºy mà hắn cÅ©ng không mà ng cứ Äi nhặt chiếc noãn thủ lô, lại là m Lý Má» Tinh thất kinh nhìn hắn. Y kéo tay Thượng HÆ°Æ¡ng ra cả giáºn quát: âNgÆ°Æ¡i không cẩn tháºn Äược chút sao?â Vừa nói vừa nhìn tay của Thượng HÆ°Æ¡ng, lòng bà n tay Äã á»ng vết Äá» bừng, Äã hÆ¡i có mà ng nÆ°á»c ná»i lên.
Thượng HÆ°Æ¡ng thấy sắc mặt khẩn trÆ°Æ¡ng của Lý Má» Tinh thì Äá»t nhiên cảm thấy rất thú vá», hắn lại sung sÆ°á»ng cÆ°á»i ha hả dẫn Äến ánh mắt phẫn ná» của Lý Má» Tinh, y mắng: âNgÆ°Æ¡i Äiên rá»i, còn cÆ°á»i Äược sao?â Sau Äó y hất tay quay ngÆ°á»i Äi ra cá»a.
Lần nà y Thượng HÆ°Æ¡ng không cản y lại, Äợi cho Lý Má» Tinh Äi khuất rá»i hắn má»i cẩn tháºn nhặt chiếc noãn thủ lô lên, dùng vải bá»c chá» nứt trên nắp rá»i lại cho và o trong lòng ngá»±c. Chiếc noãn thủ lô be bé mang theo tình cảm ấm áp.
Lý Má» Tinh ra ngoà i tìm thuá»c trá» bá»ng xong quay lại thì trông thấy hai tay Thượng HÆ°Æ¡ng siết sao ôm chiếc noãn thủ lô và o lòng, ánh mắt hắn lại hÆ°á»ng nhìn khóm hoa cúc tà n ngoà i cá»a sá», khuôn mặt cÆ°á»i Äến vui sÆ°á»ng thá»a lòng. Không hiá»u sao chá» má»t nụ cÆ°á»i giản dá» nà y lại là m cÆ¡n giáºn trong lòng y không cánh mà bay, tâm tình không khá»i lâng lâng.
Thượng HÆ°Æ¡ng vẫn còn gạt ngÆ°á»i, Thượng HÆ°Æ¡ng vẫn còn là m y tức giáºn, thế nhÆ°ng nụ cÆ°á»i của Thượng HÆ°Æ¡ng Äã chân tháºt hÆ¡n rất nhiá»u.
âQua Äây bôi thuá»c mau.â
Thượng HÆ°Æ¡ng xoay ngÆ°á»i ngÆ°á»c nhìn y, Äôi mắt Äan phượng sóng sánh trong suá»t khẽ nhÆ°á»n cà ng khiến nét cÆ°á»i thêm má» hoặc. Lý Má» Tinh trông thấy mà hô hấp Äá»u ngÆ°ng trá»ng, y vá»i má» há»p quết chút thuá»c ra, Äá»ng tác lóng nga lóng ngóng kéo tay thoa thuá»c cho Thượng HÆ°Æ¡ng.
Thượng HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không rên Äau gì mà chá» khúc khÃch cÆ°á»i ngắm Lý Má» Tinh, lâu lâu cứ cá» tình hÃt hà thì phát hiá»n Äá»ng tác của Lý Má» Tinh trá» nên dá»u dà ng hÆ¡n.
Quả nhiên hắn không nhìn lầm, Äây là má»t nam nhân rất tá»t. Dù rằng quá mức Äứng Äắn, quá mức thà nh tháºt Äi, mÆ°á»i phần là Äầu ngá»ng ngây ngá»c rá»i. Thế nhÆ°ng ngÆ°á»i nam tá» nà y sẽ không trÆ°ng ra bá» dáng hÆ° tình giả ý lừa gạt ngÆ°á»i, sẽ không khắc trÆ°á»c phong lÆ°u ve vãn không ngá»t quay Äầu lại thì trá» mặt vô tình, sẽ không chÆ¡i qua ÄÆ°á»ng rá»i hôm sau lại chá»i tất cả. Y chán ghét là chán ghét, yêu thÃch là yêu thÃch. Cho dù hiá»n giá» vẫn còn mông lung không rõ là y yêu thÃch hay chán ghét hắn, nhÆ°ng chá» má»t Äiá»m y không tá»± chủ mà hết mình sÄn sóc cho Thượng HÆ°Æ¡ng lại không biết khiến trái tim hắn cảm nháºn tÆ° vá» gì nữa, dÆ°á»ng nhÆ° có chút chua xót mà cÅ©ng Äầy ngá»t lá»m.
Muá»n nam nhân nà y vÄ©nh viá»
n nhá» Äến hắn, nhá» nhung hắn dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng không phải khó khÄn. Chá» cần Äá»i tá»t vá»i y má»t chút thì y nhất Äá»nh sẽ nhá» cả Äá»i. NghÄ© Äến Äây Thượng HÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i sung sÆ°á»ng.
Lý Má» Tinh xoa thuá»c cho Thượng HÆ°Æ¡ng xong thì dùng vải trắng bÄng lại. Ngẩng Äầu lên thấy Thượng HÆ°Æ¡ng nhìn mình cÆ°á»i Äến hÃp mắt nhÆ° Äang tÃnh toán cái gì thì cảm giác khó hiá»u lại trá»i dáºy nhÆ°ng y má»t má»±c phá»t lá». Thượng HÆ°Æ¡ng thế nà y⦠là Äầy chân tháºt⦠Y không há» ghét, rõ rà ng cảm thấy không á»n, thế nhÆ°ng⦠chÃnh là không ghét Äược.
âLý Äại lão bảnâ¦â
Thượng HÆ°Æ¡ng thá» thẻ kêu má»t tiếng là m lòng Lý Má» Tinh run lên, y nhảy dá»±ng khá»i ghế mau mắn lùi xa ba bÆ°á»c, tÆ° thế cảnh giác nhìn hắn.
Thượng HÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i, bất chợt cÆ°á»i rÅ© cả mình.
âLý gia, ngà i sợ cái gì váºy? Thượng HÆ°Æ¡ng có phải là cá»p mà Än Äược ngà i Äâu?â
Lý Má» Tinh cÅ©ng vừa nghÄ© thế, Thượng HÆ°Æ¡ng Äâu phải cá»p mà y thá»i lui chi chứ? Trông thấy Thượng HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lá»n tiếng thì mặt mà y y lại không nén giáºn ná»i: âDầu gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là nam nhân, nói chuyá»n uá»n éo, cá» chá» lại ẻo lả váºy bá» muá»n mình thà nh nữ nhân sao hả?â
Thượng HÆ°Æ¡ng ÄÆ°a má»t ngón tay lên khẽ Äiá»m và o môi mình khiến tầm mắt Lý Má» Tinh không thá» tá»± chủ mà bá» thu hút theo.
âNgÆ°á»i Äến nam quán ai lại muá»n nhìn thấy tiá»u quan là m nam nhân. Lý Äại lão bản quả tháºt không giá»ng ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà .â
Lý Má» Tinh chá» thấy cánh môi thắm Äá» kia mấp máy, Äầu lưỡi thấp thoáng sau hà m rÄng là m y không tá»± chủ Äược phải nuá»t nÆ°á»c bá»t, cảm thấy khoang miá»ng và Äầu lưỡi Äá»u khô khá»c, cảm thấy quả tháºt Thượng HÆ°Æ¡ng sinh ra Äã mỹ lá» rá»i, chá» thấy bá» môi kia lại khiến ngÆ°á»i ta thôi thúc muá»n chạm và o. Thình lình phát hiá»n Äầu mình Äang suy nghÄ© cái gì khiến y không khá»i xấu há» trong lòng. Lặng lẽ siết chặt nắm Äấm chế ngá»± cÆ¡n thúc giục, vì Äang chuyên tâm dà y công thế nên y cÅ©ng không ÄỠý xem Thượng HÆ°Æ¡ng nói gì.
Thượng HÆ°Æ¡ng thấy y thất thần thì khóe môi cong lên, Äoạn hắn phá»t ngón tay qua môi của Lý Má» Tinh rá»i nhẹ nhà ng ấn và o. âA!â Lý Má» Tinh giáºt bắn mình nhảy dá»±ng ra tÃt xa, che miá»ng trợn mắt nhìn Thượng HÆ°Æ¡ng, cÆ¡n thẹn thùng trên mặt á»ng Äá» xuá»ng cả cá».
âNgÆ°Æ¡i⦠ngÆ°Æ¡iâ¦â Y nói không ra lá»i.
Thượng HÆ°Æ¡ng khoan khoái cÆ°á»i vang: âLý Äại lão bản, ngà i hay lui tá»i xã giao, cÅ©ng xem nhÆ° khách quen của hoan trÆ°á»ng rá»i. Sao lại phản ứng nhÆ° gà tÆ¡ má»i Äến kỹ viá»n lần Äầu váºy? Nô gia còn chÆ°a là m gì mà .â
Lý Má» Tinh vừa ngượng ngùng vừa bá»±c tức Äến tá»t cùng, tức khà nói: âChẳng qua ta giáºt mình thôi. NgÆ°Æ¡i Äừng Äá»ng thủ, ta không có hứng thú vá»i ngÆ°Æ¡i Äâu.â Thế nà o cÅ©ng phải vá»t vát chút sÄ© diá»n, có còn là trai tÆ¡ không hiá»u chuyá»n Äá»i Äâu chứ? Cùng vá»i Tần tam nÆ°Æ¡ng thì cÅ©ng tÃnh là mua vui và i lần, chá» là lần Äầu bá» nam nhân chòng ghẹo không hiá»u sao y lại phản ứng mạnh Äến váºy.
âDạ, dạ, nô gia sẽ không dám nữa.â Thượng HÆ°Æ¡ng ngoan ngoãn cụp mắt, bá» dáng Äã ra chiá»u biết lá»i, thế nhÆ°ng nhìn hai bá» vai khẽ run của hắn thì biết tá»ng hắn Äang cÆ°á»i trá»m.
Lý Má» Tinh thấy dáng Äiá»u biết lá»i của hắn thì cÅ©ng thôi không thuyết giảng nữa. Tháºt ra thừa biết hắn chá» bà y ra bá» Äiá»u váºy, lòng y háºm há»±c không muá»n lÆ°u lại, xoay gót Äi ra cá»a.
âLý Äại lão bảnâ¦â Thượng HÆ°Æ¡ng gá»i vá»i má»t tiếng, thấy Lý Má» Tinh quay Äầu, hắn lại chau mà y ra vẻ Äáng thÆ°Æ¡ng chìa bà n tay ra, âTay của nô gia Äau lắmâ¦â
Ban nãy không thấy than ná»a câu, giá» bôi thuá»c quấn bÄng xong má»i bảo Äau. Lý Má» Tinh trừng mắt tức giáºn Äá»i diá»n Äôi mắt Äan phượng ngấn lá» sóng sánh kia, chÆ°a tá»i ná»a khắc y Äã bại tráºn, miá»ng muá»n nói gì mà nói không ra, quay ngÆ°á»i Äi mất.
Thượng HÆ°Æ¡ng nhìn theo bóng dáng của Lý Má» Tinh, hắn lại báºt cÆ°á»i. Tên nam nhân nà y⦠ngà y mai nhất Äá»nh sẽ Äến, còn mang theo thuá»c tá»t hÆ¡n nữa. Hắn lấy chiếc noãn thủ lô ra áp sát và o ngá»±c. A⦠vẫn còn ấm há»nh⦠Cảm giác ấm áp nà y⦠tháºt sá»± tá»t lắmâ¦