Ngày qua ngày Trần Tĩnh Kỳ vẫn chuyên tâm giảng dạy, mỗi lần đứng lớp đều rất tận tình bảo ban, chỉ điểm cho các học trò của mình. Cũng nhờ có sự nhiệt thành ấy mà địa vị của hắn càng lúc càng trở nên vững chắc, không ít lần được Hạng đế Lý Uyên đích thân khen ngợi. Hoàng hậu Triệu Cơ, nàng cũng thường hay nói tốt. Nhưng, theo dõi sát sao nhất, hiểu biết tận tường sự vụ của Trần Tĩnh Kỳ nhất, chắc chắn phải là Bình phi Lâm Thục Nhu. Trừ những khi bị bệnh, thân thể không tốt thì hầu như mọi ngày nàng đều tự mình đưa tiểu công chúa Lý Long Tranh đến lớp, chỉ cần là buổi học do Trần Tĩnh Kỳ đứng giảng thì nàng sẽ đều vào Thính thất để lắng nghe.
Trong tất cả, Lâm Thục Nhu có thể nói là người hiền lành nhất, cũng an phận nhất. Nàng khác hẳn với Hoàng phi Triệu Phi Yến, với Hoàng hậu Triệu Cơ, với Hạng đế Lý Uyên. Dĩ nhiên so với Trần Tĩnh Kỳ thì lại càng không giống.
Những cái tên vừa mới nêu ra, có ai lại chẳng phải hạng người tâm cơ, thủ đoạn? Lâm Thục Nhu cười chính là cười, xấu hổ chính là xấu hổ, song Triệu Phi Yến, Triệu Cơ, Lý Uyên hay Trần Tĩnh Kỳ, biểu cảm trên gương mặt bọn họ, thật khó để biết đấy là chân thành hay chỉ cố tình giả trang. Bọn họ quá giỏi che giấu.
Trước mắt, mọi thứ đều có vẻ bình yên, tất cả đều rất an phận, nhưng... đừng tin. Triệu Phi Yến, Triệu Cơ, Lý Uyên, Trần Tĩnh Kỳ, thậm chí Viên Hi... hết thảy đều đang chờ đợi.
Nơi Trần quốc xa xôi, Thiên Đức Hoàng đế kia cũng đồng dạng, đang chờ đợi...
...
...
Thu đi đông tới, ngày tháng chống trôi, tính đến nay, Trần Tĩnh Kỳ ở trên đất Hạng đã được tám năm. Hiện hắn vẫn như cũ là một vị Cần thanh Đại học sĩ của Hạng quốc, vẫn đang đảm nhiệm vai trò giảng dạy cho các vị hoàng tử, công chúa.
Khoảng thời gian này, thời cuộc đã mấy lần biến động, nhưng không phải bên trong mà từ bên ngoài Hạng quốc. Trên đất Thát.
Còn nhớ cách đây hơn một năm, trong một lần nói chuyện với Viên Hi, nàng đã dự đoán nội trong ba năm Bạt Đài sẽ thâu tóm toàn bộ vùng đất Liêu Đông; lúc đó, Trần Tĩnh Kỳ thực thấy hoài nghi, song là hôm nay, mọi nghi ngờ đều triệt để bị đánh tan. Bạt Đài, vị đại hãn tài ba kia quả đã làm chủ toàn bộ vùng đất Liêu Đông. Đại Liêu quốc của hắn, hiện chính là đế quốc có lãnh thổ rộng lớn nhất, binh lực hùng hậu nhất.
Khỏi phải nghĩ, trước sự biến động này, Hạng đế Lý Uyên dĩ nhiên đã rất không vui. Thực ra hắn đang lo lắng. Mặc dù những năm qua hắn đã thực thi nhiều chính sách ích nước lợi dân, cũng đã tăng cường tích trữ lương thảo, chú trọng rèn binh, nhưng vẫn khó có thể an tâm được. Theo tin tình báo, hắn sớm xác định Bạt Đài tuyệt chẳng phải kẻ biết an phận. Hắn dám cá vị đại hãn, hay chính xác hơn thì bây giờ nên gọi là đại đế này đã có ý đồ xua quân nam tiến, muốn xâm chiếm đất đai của người Tiên Việt. Đại Hạng và Đông Hồ, hiển nhiên sẽ trở thành những mục tiêu đầu tiên trong công cuộc chinh phục.
Lý Uyên trăm ngàn lần không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra. Đất nước hắn dày công xây đắp, Bạt Đài nghĩ thôn tính liền thôn tính được hay sao?
Binh Liêu hung bạo thiện chiến, tướng sĩ Đại Hạng của hắn há lại yếu hèn?
Lý Uyên có lo, nhưng không sợ. Nếu tình thế bắt buộc, hắn sẵn sàng nghênh chiến. Tuy nhiên, đó là tính trong trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, còn hiện tại, tạm thời đôi bên vẫn chưa chính thức nổ ra xung đột. Mà Bạt Đài - Hoàng đế Đại Liêu - cũng chỉ mới sai người truyền tin, bảo rằng sẽ cử sứ giả đến để thăm hỏi Lý Uyên hắn.
...
- Tĩnh Kỳ, nhà ngươi nghĩ sao về chuyến viếng thăm này của Liêu quốc?
Bên trong Ngự thư phòng hiện giờ chỉ có hai người, Hạng đế Lý Uyên và Trần Tĩnh Kỳ. Ngay đến tổng quản thái giám Trịnh Hoài An - kẻ mà Hạng đế Lý Uyên hết sức tín nhiệm - lúc này cũng không được phép tham dự, đủ thấy cuộc đối thoại trọng yếu, cơ mật cỡ nào.
Trong bộ thanh y đơn giản nhưng không kém phần thanh tao, lịch thiệp, Trần Tĩnh Kỳ đứng trước thư án, kính cẩn hồi âm:
- Thưa Hoàng thượng, theo Tĩnh Kỳ nghĩ, chuyến viếng thăm lần này của người Liêu, mục đích chính là để thăm dò.
- Hãy nói rõ.
- Tĩnh Kỳ suy đoán, vị sứ thần Liêu quốc này đến Hạng, thể nào cũng sẽ lưu tâm quan sát tình hình đất nước ta, đồng thời cũng sẽ hướng chúng ta đưa ra những lời thách đố. Đó chắc chắn sẽ là những vấn đề oái ăm, nan giải, nhằm thử tài của triều đình Đại Hạng ta. Nếu chúng ta giải được thì không nói, bằng không thể giải... Hoàng thượng, lúc đó chỉ sợ dã tâm người Liêu sẽ càng bành trướng.
Lý Uyên âm thầm gật đầu, suy nghĩ của Trần Tĩnh Kỳ hoàn toàn trùng khớp với hắn.
- Nếu quả sứ thần nước Liêu có những dự định đó, vậy Trần Tĩnh Kỳ ngươi nói chúng ta phải nên làm gì để đối phó?
- Thưa Hoàng thượng, Đại Liêu hôm nay đã hoàn toàn làm chủ vùng đất Liêu Đông, cho dù lãnh thổ hay binh lực thì đều vượt trội hơn Đại Hạng, thiết nghĩ sứ thần đến đây, không khỏi có tâm thái cao ngạo, thậm chí là hống hách. Tuy nhiên, xét bối cảnh hiện tại, Đại Liêu chỉ vừa mới hoàn thành công cuộc thống nhất Liêu Đông, tình hình vẫn chưa thể ổn định, trong khi đó, Đại Hạng kiến quốc đã lâu, dưới sự lãnh đạo anh minh của người, những năm qua lại liên tiếp thực thi nhiều chính sách ích nước lợi dân, căn cơ cực kỳ vững chắc, căn bản chẳng cần e ngại người Liêu.
Trần Tĩnh Kỳ nói tiếp:
- Đối với chuyến thăm lần này của sứ thần nước Liêu, Tĩnh Kỳ thiết nghĩ cần phải cho người Liêu thấy được sự hùng mạnh, giàu mạnh của nước Hạng ta. Dĩ nhiên, tài trí của người Hạng, chúng ta cũng phải để cho họ được kiến thức.
- Vậy, làm thế nào để cho người Liêu thấy được sự hùng mạnh, sự giàu mạnh của Đại Hạng ta?
Trần Tĩnh Kỳ nói:
- Thưa Hoàng thượng, việc này nào có khó. Để tỏ rõ sức mạnh quân sự, xin Hoàng thượng hãy phái người mang chiến thuyền và một đội quân tinh nhuệ đến tận biên giới để tiếp đón rồi bảo vệ đoàn sứ thần nước Liêu, đưa tới kinh thành. Tại đất kinh kỳ, trên sông Mã, sông Đằng, người hãy điều động thủy binh cho thao luyện; ở hai bên bờ, các nơi trọng yếu, lại điều bộ binh, kỵ binh, tượng binh đến. Dĩ nhiên, những binh sĩ này, tất cả đều phải được chọn ra từ các đạo quân tinh nhuệ, thiện chiến nhất. Song song, để cho người Liêu thấy được sự giàu mạnh của Đại Hạng ta thì xin Hoàng thượng hãy ra chỉ dụ, đem trâu bò gom lại, tập trung thả trên các cánh đồng, ở những nơi mà sứ thần nước Liêu đi qua...
Hạng đế càng nghe, trong lòng càng tán thưởng.
Kỳ thực, trước khi cho triệu Trần Tĩnh Kỳ đến thì hắn cũng đã cùng với bá quan văn võ bàn bạc qua rồi, song, so với phương án của bọn họ, Lý Uyên hắn vẫn thấy tâm đắc với các kiến nghị của Trần Tĩnh Kỳ hơn. Vị An vương Trần quốc này thật sự chưa bao giờ khiến cho hắn phải thất vọng.
Đáng tiếc, người này lại không phải con dân Đại Hạng...