Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1344




Bên trong Tế Nguyệt đại vực không có mặt trời chân chính tồn tại, nơi đây

quanh năm chìm trong u ám, chỉ có thời điểm ba tháng Thiên Hỏa Quá Không,

mới có thể làm cho khắp cả đại vực tràn ra ánh sáng sáng ngời.

Chỉ là tia sáng kia, đại biểu tử vong.

Cũng không phải là toàn bộ tộc quần đều có thể thích ứng hoàn cảnh sinh

tồn như vậy, vì thế chúng sinh cứ khô héo lại lần nữa lần lượt khôi phục, bên

trong một chút tộc quần cường đại đã đản sinh ra những hạng người tư chất

tuyệt luân.

Bọn họ đưa ra khái niệm mặt trời nhân tao, cũng bởi vì tộc quần tương đối

cường đại cộng với nhiều đời bổ sung, cuối cùng đã dâng lên mặt trời của chính

tộc mình.

Chỉ bất quá quang nhiệt tản ra không phải rất xa, chỉ có thể bao phủ phạm vi

thế lực tộc quần, uy lực cũng không cách nào so sánh cùng Thự Quang Chi

Dương, nhưng vô luận như thế nào, có thể làm đến điểm này, cũng đủ để cung

cấp che chở cực lớn cho tộc quần rồi.

Tộc quần như vậy, đảm nhiệm Thần sứ càng tự nhiên hơn nữa, cho nên mỗi

một lần Xích Mẫu đến, mặc dù tộc quần sẽ bị diệt, nhưng mặt trời sẽ được lưu

lại, mà tốc độ khôi phục phát triển của họ cũng sẽ nhanh hơn.

Vòng đi vòng lại, trong vô số năm qua, Tế Nguyệt đại vực có tổng cộng

chín tộc quần đã sáng tạo ra mặt trời nhân tạo, bởi vì một chút ngoài ý muốn, ba

cái đã bị dập tắt, bây giờ chỉ còn lại sáu cái.

Mặt trời nhân tạo của Cô Nhật tộc chính là một trong sáu cái này, đồng thời

cũng là mặt trời có thời gian hình thành ngắn nhất, theo chuyện xưa, thời điểm

kiến tạo từng có một người thần bí tương trợ bọn họ.

Mà mấy tháng trước, mặt trời treo ở trên trời của bọn họ không hiểu được tự

động tan biến, toàn bộ quá trình cực kỳ đột ngột, cho dù Cô Nhật tộc đề phòng

sâm nghiêm, cũng đều không có ích gì cả.

Giống như là mặt trời này tự mình ẩn nấp.

Giờ phút này, nó đang xuất hiện ở trên bầu trời của mảnh vỡ Đại Thế Giới

này.

"Năm đó mấy lão bất tử Cô Nhật tộc mượn đồ của ta đi xong không trả về,

hừ hừ, bọn họ không biết đây là ta cố ý." Đội trưởng ngẩng đầu nhìn mặt trời xa

xa, đáy lòng vô cùng thoải mái.

"Dưỡng giúp ta rất tốt."

Trên bầu trời lập lòe những tia sáng, mặt trời bị đội trưởng phóng xuất ra

chiếu rọi ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, càng có nhiệt độ cực nóng tràn ra từ trong

đó, khiến cho thiên địa vào một cái nháy mắt tựa như tiến vào mùa nóng bức.

Nhiệt độ lập tức liền tăng lên, vả lại có vẻ nóng bức vẫn còn bốc lên, cũng

chính là hơn 10 hơi thở, nhiệt lượng tràn ra từ mặt trời đã vô cùng kinh người.

Vô số sương mù tràn ra từ trên tầng băng, sông băng bất hóa xuất hiện dấu

hiệu tan rã.

Nhưng mà hiển nhiên so sánh cùng toàn bộ sông băng trong mảnh vỡ Đại

Thế Giới này, mặt trời nhân tạo vẫn chưa đủ để khiến cho toàn bộ phạm vi sông

băng nơi này hòa tan, đây cũng là lý do tại sao đội trưởng muốn tới chỗ băng

phong này.

"Chỉ hòa tan nơi này, như vậy là đủ rồi!" Trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ

mang, giơ hai tay vung lên trên bầu trời, hô to một tiếng.

"Tiểu bánh trôi, nơi đây …nơi đây nè, chiếu rọi nơi đây."

Mặt trời trên bầu trời chấn động mạnh một cái, ánh sáng cùng độ nóng bên

trên lập tức tập trung, từ bát phương co rút lại, những nơi đi qua, sông băng bắt

đầu hòa tan biên độ nhỏ, lộ ra dấu vết khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Cuối cùng, tất cả quang nhiệt đều ngưng tụ đến chỗ băng sơn phía trên đội

trưởng.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu biết được uy lực của mặt trời này, cho nên đã

rời xa từ sớm, mà đội trưởng cũng là nháy mắt lông tóc lông mi đều bị thiêu

đốt, cả người thoạt nhìn rất quái dị.

Nhưng y không thèm quan tâm, quần áo thân thể cũng vậy, trên biểu cảm

hiện ra vẻ sảng khoái.

"Nguyên bản còn thấy lạnh lạnh, giờ đã ấm áp hơn không ít."

Mà băng phong dưới chân đội trưởng, sau khi quang nhiệt tập trung đến, đã

bắt đầu tan rã, không đợi nước đá màu đen chảy xuôi, đã trực tiếp trở thành

sương mù.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tòa băng phong thật cao này dần thu

nhỏ lại, tầng băng rất nhanh lộ ra lỗ thủng khoảng 100 trượng, bên trong liên tục

có sương mù bốc lên, chiều sâu không ngừng gia tăng, hòa tan xuống phía dưới,

từng trận khí tức cổ xưa cũng tản ra từ trong tầng băng bị hòa tan.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu nhìn qua hết thảy, hãi hùng khiếp vía, một

tiếng nổ vang vọng từ bên trong lỗ thủng tầng băng truyền ra.

Vào thời khắc này, tầng băng màu đen này trực tiếp bị hòa tan đến tận cùng

dưới đáy!

Lộ ra đại địa đã không hiển lộ trên thế gian trong đó vô số năm qua.

Chỉ là so sánh cùng toàn bộ thế giới sông băng màu đen nơi đây, lỗ thủng

lớn nhỏ 100 trượng này thật giống như một cái lỗ kim vậy, cho nên mặc dù bị

xỏ xuyên, nhưng khí lạnh đến từ bốn phía vẫn để cho nó xuất hiện dấu hiệu

muốn đóng băng lại.

Đội trưởng không quan tâm tới những thứ này, giờ phút này thần sắc của y

tràn đầy kích động, rất nhanh cúi đầu nhìn xuống.

Mượn nhờ ánh mặt trời, mặt đất chỗ sâu của lỗ băng tuyết 100 trượng này

cực kỳ rõ ràng, có thể nhìn thấy bên trên bùn đất màu đen, rõ ràng tồn tại từng

cái khe rãnh huyết sắc có trật tự.

Những khe rãnh rập rạp vô số này được xếp đặt cùng một chỗ, giống như bộ

phận của một cái vân tay thật lớn!

Thật giống như đã từng có một vị tồn tại chí cao hạ bàn tay xuống, đánh vào

mặt đất Đại Thế Giới, toái diệt chúng sinh, lưu lại vân tay máu của mình.

Mà đường vân ở trong đó, chỉ là một góc đường vân của ngón tay.

"Đại Kiếm Kiếm, tiểu Ninh Ninh, nhanh, xuất bảo da của ta ra!"

Sau khi đội trưởng xác định không sai liền hét lớn một tiếng, giơ hai tay lên,

toàn lực điều khiển mặt trời, tràn ra càng nhiều nhiệt độ hơn nữa, ngăn cản lỗ

thủng này khép lại.