Quang Âm Chi Ngoại

Chương 211





Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn một tòa núi cao nhất trong mấy cái dãy núi trên đảo Hải Tích, ánh mắt sắc bén lên.

- Chỗ đó, có lẽ mới là bảo địa chân chính của hòn đảo này, hễ là hải tích có thể đi đến chỗ đó, nhất định đều là hải tích cường đại, da của bọn nó, mới có giá trị nhất!
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh không chần chừ nữa, dùng tốc độ cao nhất đi về phía ngọn núi cao nhất, một đường hắn không dừng lại chút nào, trong khi hắn linh hoạt xuyên thẳng qua, cũng chú ý tới vài chỗ trên dãy núi có thân ảnh tu sĩ ngồi đợi.

Những người này trên cơ bản đều là tán tu, tu vi đều vào khoảng Ngưng Khí tầng năm, mặc dù không phải rất mạnh, nhưng rõ ràng có thể thấy được trong mắt từng người đều hiện ra sự tàn nhẫn.

Mà bọn họ hiển nhiên cũng có tự mình biết rõ, cho nên đều lựa chọn một vài dãy núi nhỏ thấp, đối với việc Hứa Thanh lao đến, cả đám đều cảnh giác ngóng nhìn, nhưng khi chú ý thấy hắn chỉ là đi ngang qua, cả đám mới nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Thanh tương tự nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy nhiều tu sĩ cấp thấp như vậy đều hội tụ ở đây, nói rõ phán đoán lúc trước của mình có lẽ không sai, tỷ lệ tồn tại Trúc Cơ ở nơi này là không lớn.

Nhưng hắn cũng không phớt lờ, bởi vì nếu thật sự có tu sĩ Trúc Cơ, vậy xác suất lớn nhất chính là ở địa phương mà bây giờ mình đang đi tới.


Cứ như vậy, thời gian không lâu, dưới tốc độ của Hứa Thanh, hắn vượt qua mọi chỗ dãy núi, cuối cùng đã tới ngọn núi cao nhất trên đảo Hải Tích, mà theo hắn đến, từng tia khí tức lập tức từ trên đỉnh núi bộc phát ra, khóa chặt vị trí của hắn.

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, sau khi cẩn thận cảm thụ, thần sắc có chút kỳ dị, hắn vẫn không phát hiện bên trong có khí tức của tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.

Vì vậy biểu cảm bình tĩnh đi thẳng về phía trước, đồng thời cũng chú ý tới trên ngọn núi này tồn tại rất nhiều lớp da hải tích hư hỏng.

Khí tức tràn ra trên những lớp da hải tích ít nhất cũng đều là Ngưng Khí tầng năm tầng sáu, khiến cho Hứa Thanh càng xác định phán đoán của mình, lúc hải tích lột da, sẽ đi lên địa phương cao hơn.

Về phần những khí tức dò xét về phía hắn, Hứa Thanh không thèm để ý tới, hắn đi thẳng đến đỉnh núi, rất nhanh liền đạt mục đích của mình.

Khu vực đỉnh núi là một cái thung lũng thật lớn, bốn phía có cây cối vờn quanh, bên trong phân tán không ít tu sĩ, tu vi của bọn họ rõ ràng cường hãn hơn rất nhiều so với những tu sĩ của các dãy núi khác, phần lớn là tu vi Ngưng Khí tầng tám tầng chín, thậm chí cũng có vài kẻ là Ngưng Khí đại viên mãn.

Hoàn toàn chính xác không có tu sĩ Trúc Cơ.

Mà đám tu si nơi đây, ánh mắt từng người hoặc là hung tàn, hoặc là âm lãnh hiện ra sự khát máu, rõ ràng đều là hạng người không cần mạng.

Vả lại bên trong đa số không phải nhân tộc, ngược lại dị tộc lại chiếm cứ phần lớn, trong đó có dị tộc độc hành, cũng có dị tộc đi thành đàn.

Cũng có một chút mùi tanh rất nặng của biển trên người, hiển nhiên đều là những người quanh năm ở trên biển.

Bọn họ đang ngóng nhìn Hứa Thanh.


Lúc Hứa Thanh đi tới đây, ánh mắt đảo qua bọn họ, lập tức nhận ra ba đến năm nhân vật có trên bảng truy nã, vì vậy trong ánh mắt đã lộ ra một tia quang mang kỳ lạ.

Nhưng hắn không lựa chọn ra tay, mà tìm một cây đại thụ, khoanh chân ngồi ở nghỉ ngơi ở bên trên.

Mặc dù đáy lòng hắn cũng đã có chút phán đoán là trong này sẽ không có tu sĩ Trúc Cơ, nhưng Hứa Thanh vẫn như trước cảm thấy nguyên nhân mà nơi đây ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không có không nhất định như hắn đã nghĩ.

Giờ phút này, sau khi khoanh chân ngồi xuống, đáy lòng Hứa Thanh lập tức suy tư, đồng thời ánh mắt hắn cũng thu hồi lại, hắn cũng không xa lạ gì sự ác ý của những tu sĩ ở nơi này, vô luận là xóm nghèo hay là doanh địa thập hoang giả, cơ bản đều giống nhau.

Cho nên hắn rất bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, vừa muốn tu hành lại khẽ cau mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn qua bọn hải tặc cách đó không xa vẫn còn đang nhìn về phía hắn.

Đám hải tặc này là một cái tiểu đội, bên trong có tám người tu sĩ, trong đó có hai người là nhân tộc, sáu người dị tộc, người sau có bộ dạng khác người trước, có thân thể tràn đầy xúc tu, có tên có con mắt thứ ba, còn có một người phía sau có cánh.

Bọn họ nhìn Hứa Thanh với ánh mắt bất thiện, bên trong còn ẩn chứa hung mang, tên dị tộc mọc cánh trong đó nói nhỏ một chút với đồng bạn bên cạnh, sau đó Hứa Thanh thấy tên dị tộc có con mắt thứ ba bên trong những tên hải tặc này đứng dậy, đi tới phía mình.

- Nơi đây không chào đón đệ tử Thất Huyết Đồng, cho nên bây giờ ngươi lập tức cút, hoặc là ở lại chỗ này làm chất dinh dưỡng.


Tên dị tộc ba mắt tới gần, nhe răng cười mở miệng, đồng thời cũng không kiêng nể gì phóng thích ra chấn động tu vi Ngưng Khí tầng tám, tạo thành uy hiếp về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh rất nghiêm túc đánh giá một chút tên dị tộc trước mắt này, muốn xác định một chút xem cổ của đối phương có phải là !  
Chỗ hiểm hay không, sau đó lại nhìn một chút đồng bạn của đối phương ở cách đó không xa, trong lòng biết rõ đây là đối phương đang cử tu sĩ tới thăm dò hắn, nếu như mình dễ bị khi dễ, như vậy liền sẽ trở thành mục tiêu cho bọn họ cướp đoạt.

Nhìn một chút, bỗng nhiên Hứa Thanh giơ tay phải lên, chợt chụp về phía sau lưng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo thân ảnh hơi mờ đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, bị tay Hứa Thanh gắt gao chụp trúng cổ.

Trong lúc kịch liệt vùng vẫy, thân ảnh hơi mờ này nhanh chóng hiện ra rõ ràng, lộ ra một người dị tộc tóc màu lam, trên mặt mọc đầy lân phiến, nhìn từ quần áo thì hiển nhiên là cùng một hội với đám hải tặc kia.

.