Quang Âm Chi Ngoại

Chương 240





Đối với pháp thuật sau lưng, Hứa Thanh không quay đầu lại mà tốc độ nhanh hơn.
Cho đến khi những cái pháp thuật kia sắp tới gần, hắn đã đến được một góc hẻo lánh, lúc này thân thể mới dừng lại không hề chạy về phía trước nữa, bỗng nhiên quay người, sát cơ trong mắt lộ ra, bộc phát tốc độ trong chốc lát đã nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc trước, trực tiếp vọt ngược về.
Thân ảnh đó cực nhanh, gần như là trong chớp mắt đã lao đến vị muội muội nhân ngư tộc đang có vẻ mặt tức giận, bỏ qua pháp thuật bong bóng với dị chất kia, không đợi thần sắc của đối phương lộ ra những biến hóa khác, Hứa Thanh đã hung hăng đâm vào ngực ả.
Cho dù ả là Ngưng Khí tầng chín, còn có thiên phú của nhân ngư tộc, nhưng đối mặt với Hứa Thanh có lực lượng thân thể đã vượt qua Ngưng Khí cùng với linh năng cường hãn, thân thể của ả thật giống như một tờ giấy mỏng bình thường vậy, trong nháy mắt khi bị Hứa Thanh đâm một cái... 
Oanh một tiếng, ánh mắt của nữ tử này trợn to, cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bỗng nhiên tan vỡ.
Máu thịt văng khắp nơi, cả người bị chấn vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ có đầu lâu bay lên, bị một đoàn ánh sáng màu lam bao phủ, giống như bảo lưu lại sinh cơ, cấp tốc lui về.
Hứa Thanh nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phất tay phóng que sắt màu đen bay ra, lao thẳng đến đầu người, mà thân ảnh của hắn cũng không có dừng lại chút nào, xuất hiện trước mặt tên tùy tùng nhân ngư tộc cầm kiếm xương trong tay.
Trong khi sắc mặt của gã đại biến, đồng thời Hứa Thanh đã giơ tay phải lên, một phát chụp được kiếm xương của gã, hung hăng bẻ ra.


Rặc rặc một tiếng, kiếm xương đứt gãy.
Một mặt mũi kiếm bị Hứa Thanh cuốn lại đâm thẳng vào cổ vị tu sĩ nhân ngư này, xuyên thấu một đường ra đằng sau.

Cổ tên tùy tùng Ngưng Khí tầng tám này phun máu tươi ra, trực tiếp tử vong.
Cũng không kết thúc, thân thể Hứa Thanh bước ra một bước, đến phía sau tên tùy tùng có cái bướu thịt tràn ngập khí độc.
Tên tùy tùng này hô hấp dồn dập, thân thể cấp tốc lui lại, nhưng không đợi gã lui được vài bước, thân hình gã liền run lên, toàn thân nháy mắt biến thành màu xanh đen, phun ra máu tươi, phát độc mà tử vong.

Độc của gã nếu mà so sánh với độc của Hứa Thanh, không có ý nghĩa.
Cùng lúc đó, tâm thần tên tùy tùng thứ ba cũng hoảng sợ mãnh liệt, thân thể run rẩy vừa muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại bị vô số giọt nước đột nhiên xuất hiện bốn phía trực tiếp bao phủ toàn thân, hung hăng ập xuống, phanh một cái đã trở thành một màn huyết vụ.
Giờ phút này que sắt màu đen cũng đã phong theo đầu lâu vị muội muội nhân ngư tộc được lồng ánh sáng màu lam bảo vệ, oanh một tiếng đâm vào phía trên.
Nhưng phù bảo ánh sáng màu lam này rất kinh người, cấp tốc lập lòe lại có thể kháng trụ lực lượng của que sắt, nhưng mà lực trùng kích ẩn chứa trong đó vẫn khiến cho cái đầu lâu lần nữa hỏng mất non nửa.
Nhưng vị nữ tử nhân ngư tộc này bởi vì có thiên phú dị tộc, vậy mà vẫn không lập tức tử vong, trong lúc kêu thảm thiết mượn nhờ lực trùng kích bay thằng về phía chỗ vị tỷ tỷ.
Tất cả những thứ này đều được phát sinh với tốc độ ánh sáng, Hứa Thanh ra tay tàn nhẫn đến tột cùng, trong lúc ra tay gi3t chết ba tên tùy tùng, đồng thời còn có một con dao găm mang theo hàn mang, phát ra tiếng gào thét bén nhọn mà bay thẳng đến vị tỷ tỷ nhân ngư tộc ở xa xa.

Bỗng nhiên tới gần.

Sắc mặt của vị tỷ tỷ nhân ngư tộc hoàn toàn đại biến, trong thần sắc mang theo vẻ hoảng loạn và sợ hãi trước đó chưa từng có, thậm chí lúc đồng bạn của mình tử vong, nàng còn cảm thấy không chân thực.
Nhưng nàng trời sinh tính cẩn thận cùng có thói quen dùng phù bảo phòng hộ, hơn nữa tu vi cũng là Ngưng Khí đại viên mãn, khiến cho nàng cũng không có dấu hiệu trúng độc, mà lực trùng kích của dao găm tuy lớn, nhưng vẫn không cách nào lập tức phá vỡ lớp phù bảo phòng hộ của nàng.
Trong tiếng nổ vang, tấm phù bảo phòng hộ trên người vị tỷ tỷ nhân ngư tộc rung động lắc lư.
Vẻ mặt nàng hoảng sợ, thật sự là nàng không cách nào tưởng tượng là ở bên trong bến cảng 79 nhìn như tầm thường này, rõ ràng ẩn giấu một tồn tại kinh khủng như vậy, loại chiến lực này ở trong cảm giác của nàng không có khác gì chiến lực của tu sĩ Trúc Cơ cả.

Nghĩ đến mình vậy mà dẫn đồng đội đi tìm người này kiếm phiền phức... 
Da đầu vị tỷ tỷ nhân ngư tộc này bắt đầu run lên, thậm chí đáy lòng cũng đã chửi bới tên tộc đệ tử vong.
- Chết thì chết, tại sao còn trêu chọc một tên sát tinh như vậy chứ!
Nguy cơ trước mắt khiến nàng cũng không dám chần chờ chút nào, lập tức lấy ra tấm phù bảo thứ hai, không tiếc đại giới chợt hất lên về phía trước, lập tức có tiếng nổ vang vọng, cái phù bảo hóa thành một cái đuôi cá cực lớn, lao về phía Hứa Thanh liền hất lên.

Mượn nhờ cơ hội này, vị tỷ tỷ nhân ngư tộc tranh thủ bắt lấy đầu lâu của vị muội muội đang hấp hối còn có dấu hiệu trúng độc, bộc phát toàn bộ tu vi trong cơ thể, cũng không quay đầu lại mà cấp tốc bỏ chạy.

Thần sắc sợ hãi trong mắt nàng sớm đã hóa thành sóng lớn, bao phủ cả tâm thần nàng, lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là trốn! Chạy trốn cho tới khi người vệ đạo trong tộc đến.
Mà dựa theo ước định, đáng lẽ lúc này người vệ đạo đã đến mới phải, vì vậy nàng nhanh chóng lấy ra ngọc giản truyền âm, định truyền âm cho người vệ đạo trong tộc.
Chỉ là nàng không rảnh để xem xem đối phương có trả lời hay không, bây giờ nàng chỉ có thể thiêu đốt toàn bộ tu vi trong cơ thể, cả người bộc phát tốc độ đến cực hạn, thậm chí không tiếc đại giới lấy ra cái phù bảo thứ ba, phá vỡ màn mưa phong tỏa của Hứa Thanh, điên cuồng chạy nhanh.
Tiếng nổ vang vọng.
Nếu như chiến đấu xảy ra ở bến cảng thì tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng nơi này vắng vẻ lại có màn mưa của Hứa Thanh ngăn trở, với cả trận chiến diễn ra cực nhanh, cho nên âm thanh chưa từng truyền ra.
Rất nhanh, ngay khi cái phù bảo thứ hai huyễn hóa ra đuôi cá cực lớn, thân thể Hứa Thanh dịch chuyển ra một bước.
Sắc mặt hắn âm lãnh, ngóng nhìn về nữ tử nhân ngư tộc bỏ chạy về nơi xa, bỗng giậm chân truy kích.
Hứa Thanh bộc phát tốc độ toàn diện, cũng lấy ra cả phi hành phù, khiến cho cả người hắn như một đạo thiểm điện, lao đi trong nháy mắt..