Quang Âm Chi Ngoại

Chương 245





Một mặt trăng khuyết treo trên bầu trời cao, ánh trăng lành lạnh giống như lưỡi đao sắc bén chém xuống đại địa, cuộn lên những cơn gió, gào thét thổi qua mặt đất.
Những cơn gió này thổi bay những bông tuyết lác đác trên mặt đất, sau đó hòa hợp lại cùng với ánh đao từ bầu trời hạ xuống, quét ngang bát phương, khiến cho cây cỏ trên Hồng Nguyên hơi uốn lượn.
Theo bước chân của Hứa Thanh, thân ảnh hắn tiến về phía trước như một u linh quỷ mị, từng tia hàn mang lập lòe từ con dao găm ở trong đêm tối, từng tia máu tươi nóng hổi từ trên người những tên vong mệnh văng tung tóe ra khắp nơi, rơi vào trên những cây cỏ màu đỏ bị gió thổi sấp xuống.
Chỉ là sự ác độc ẩn chứa bên trong những giọt máu này không đủ tư cách để hòa tan cái lạnh, không thể giảm cái rét của cơn gió tuyết trong đêm mùa đông này, thậm chí ngay cả những cây cỏ màu đỏ cũng đều ghét bỏ, mượn gió xoay người, hất từng giọt huyết dịch từ trên người rơi ra bên ngoài.
Một cỗ rồi lại một cỗ thi thể té ngã bên trong gió rét, đã nhào xuống rồi thì cũng không hề bò lên lại được nữa.

Con dao găm trong tay Hứa Thanh đã trở thành ánh sáng cuối cùng bên trong sinh mệnh của bọn họ, một bước là một người chết.
Trong lúc con dao găm lập lòe ánh sáng, cổ của tên vong mệnh cuối cùng ở nơi đây bị Hứa Thanh một dao cắt đứt, trong đôi mắt hoảng sợ lại đang ảm đạm của đối phương, Hứa Thanh đứng ở nơi đó, bốn phía tràn đầy thi thể.
Tất cả mọi người, đều một dao mất mạng.

Toàn bộ miệng vết thương, đều ở cổ.
Bởi vì cắt cổ là tiện nhất, cũng mau lẹ nhất, duy chỉ có một chút hơi bẩn đó là có máu tươi bị văng khắp nơi, nhiễm cả vào áo bào khiến cho Hứa Thanh khẽ nhíu mày.

Nhưng sát ý bên trong ánh mắt của hắn cũng không bởi vì huyết dịch trên quần áo mà giảm bớt, nếu như đã động thủ, làm sao có thể không diệt cỏ tận gốc được chứ, cho dù nơi đây toàn là hạng người vong mệnh, có lẽ không ai có được năng lực trả thù.
Nhưng… Hứa Thanh không thích chủ quan, không muốn để lại bất luận loại tai hoạ ngầm nào.
Nhất là hôm nay hắn còn muốn đi ám sát, không ra tay thì cũng không sao, nhưng nếu như đã ra tay, thì hắn không muốn lộ ra bất luận tung tích gì của bản thân.
Vì vậy lúc Hứa Thanh ngẩng đầu, hắn cầm lấy dao găm đi về phía xa xa, nơi xuất hiện những tiếng xôn xao ồn ào bởi vì màn chém giết ở nơi này.
Phía trước là chỗ nấu cơm, chỗ đó có bảy tám người vong mạng, bọn họ đang vây quanh một cái nồi lớn, nguyên bản đang uống canh, nhưng sau khi phát hiện màn giết chóc nơi đây liền nhao nhao hoảng sợ đứng lên, cả đám đều vừa cảnh giác vừa sợ nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nhìn bọn họ.
Giữa song phương, trên mặt đất đầy bông tuyết có dấu vết kéo theo thi thể lưu lại, mà nơi những tên vong mạng đang đứng lại không hề có thi thể, chỉ có một bộ quần áo bị cởi xuống.
Thi thể đã biến đi nơi nào... 
Hứa Thanh biết rõ trong lòng.
Trong gió truyền đến mùi thịt, hắn không xa lạ gì, lúc hắn còn ở xóm nghèo cũng đã từng từ rất xa ngửi được cái mùi này, năm đó khi lần đầu tiên hắn giết người, chính là bởi vì đối phương muốn ăn thịt hắn.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua cái nồi lớn bên cạnh bảy tám tên vong mạng này, tiếp tục đi đến.
Trong chốc lát, sắc mặt của bảy tám tên vong mệnh nhanh chóng cải biến, trong chóc lát liền nhanh chóng rút lui muốn bỏ chạy, nhưng không đợi tên chạy trốn nhanh nhất chạy ra vài bước, liền bị một que sắt màu đen nhanh như tia chớp phóng đến, đâm vào từ sau não, xuyên thấu qua đầu.
Sau một khắc, bước chân Hứa Thanh nhanh hơn rồi bỗng nhiên phóng đi, dao găm trong tay lập tức hiện ra dưới ánh trăng, hàn mang bên trong cơn gió tuyết lại càng băng hàn hơn, sau khi cắt đứt cổ một tên vong mệnh, lại đuổi theo tên thứ hai.

- Vị bằng hữu kia, chớ kích động...
Đầu người bay lên!
- Là lỗi của chúng ta, chúng ta mắt mù, chúng ta nguyện ý nhận lỗi!
Máu nhuộm khắp cổ!
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Đầu lâu vỡ tung… 
Toàn bộ màn giết chóc chỉ trong năm hơi thở, toàn bộ thế giới thoáng cái trở nên an tĩnh, ánh trăng yên lặng và gió tuyết rũ xuống, hoàn toàn nhuộm đỏ những thi thể ở đầy trên mặt đất, chân chính trở thành Hồng Nguyên.
Nhìn những thi thể chung quanh, Hứa Thanh lau lau dao găm ở trên người một cỗ thi thể trong đó, rồi bắt đầu xử lý.
Rất nhanh, thi thể nơi đây đều hóa thành máu loãng, sau khi hòa tan ngấm xuống đất, Hứa Thanh đưa mắt nhìn cái nồi cực lớn kia, lặng lẽ dập tắt lửa bên dưới.
Hắn bỗng nhiên đã lý giải, tại sao mỗi ngày ở bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng, rõ ràng đều phải giao nộp điểm cống hiến hoặc linh tệ đắt đỏ để đổi lấy quyền lưu lại, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người muốn ở lại nơi đó như trước, nối liền không dứt.
Trong loạn thế, nhân mạng thật sự quá không đáng tiền.
Hứa Thanh quay người, tiếp tục đi xa.


Đêm nay gió tuyết càng lớn, hóa thành từng mảnh bông tuyết từ trên trời giáng xuống, sau đó nhanh chóng từ trên mặt Hứa Thanh đang lướt nhanh chảy xuống, gió rét thổi tới nhấc lên mái tóc dài của hắn, muốn theo lỗ hổng trên quần áo chui vào cơ thể hắn.

Chân mày Hứa Thanh hơi nhíu lại, rụt rụt vạt áo, trong miệng thở ra một hơi sương trắng, hơi cúi đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy, qua một đêm.
Lúc sáng sớm ngày thứ hai vừa đến, Hứa Thanh đã đi đường cả một đêm, rốt cuộc cũng thấy được một ngọn núi xuất hiện ở xa xa.

Hồng Nguyên vốn là một vùng bình nguyên không nhiều dãy núi lắm, cho dù chợt có cũng phần lớn là thấp bé, không giống như là núi, duy chỉ có một chỗ trước mắt này còn có thể coi như là một ngọn núi, nhưng nếu so với sơn môn lúc trước của Kim Cương tông thì vẫn chênh lệch cực lớn. 
Vô luận là độ xa hoa hay là sự nghiêm túc, cũng đều không phải một tầng thứ, khó thể nào sánh bằng.

Đỉnh núi cũng có thể dùng tầm mắt thường mà nhìn tới, có thể trông thấy một cung điện mới được xây dựng, chỉ là có vẻ hơi thê lương, hình như đệ tử trong tông môn cũng không còn nhiều, toàn bộ tông môn dường như lộ ra vẻ đìu hiu.
- Kim Cương tông?
Hứa Thanh trầm ngâm.

Dựa theo manh mối mà hắn điều tra, ngọn núi này chính là là sơn môn mới mà Kim Cương tông chuyển tới.

Mà hiển nhiên khi vừa cải biến hoàn cảnh, không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng, nhất là khi dời tông môn qua nơi này, đây là một nơi càng ác liệt cùng cằn cỗi hơn so với địa phương sơn môn trước kia, đương nhiên những người có thể chấp nhận cũng sẽ ít hơn. 
Hơn nữa do vừa tới đây không lâu, cho nên cũng có thể hiểu được bầu không khí hiu quạnh của Kim Cương tông.
Nhưng Hứa Thanh rất cẩn thận, hắn sẽ không bởi vì mặt ngoài tràn đầy suy sụp của Kim Cương tông mà buông lỏng cảnh giác, bên trong tông môn đối phương bây giờ như thế nào, hắn không hề rõ ràng, có phải thật sự giống như phán đoán lúc này của hắn hay không thì hắn không hề biết.
Cho nên Hứa Thanh không có ý định lập tức tiến lên ra tay, hắn muốn quan sát trước một phen đã.
Như thợ săn đi săn bắn, không thể nóng vội được.
Vì vậy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn Kim Cương tông rồi rời khỏi nơi đây, cho đến khi đi tới ngoài trăm dặm, tìm được một doanh địa thập hoang giả cách Kim Cương tông khá gần.

So với Kim Cương tông bên ngoài trăm dặm, doanh địa này rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, Hứa Thanh từ rất xa đã nghe được tiếng ồn ào từ bên trong vang ra.
Lúc sắp tiếp cận hắn bỗng suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra cái áo da hắn từng mặc hồi trước rồi mặc vào, sau đó lại nhặt lên một chút bùn đất bôi bôi lên trên mặt, sự cảnh giác trong ánh mắt cùng với trang phục, khiến cho hắn lập tức liền trở thành một thập hoang giả, trở về hình tượng thuở trước.
Sau khi kiểm tra một phen, xác định không có gì đáng ngại, Hứa Thanh khom lưng đi về phía trước, dần dần đến bên ngoài cái doanh địa thập hoang giả này, theo hắn tới gần, tiếng vang trách móc mãnh liệt hơn trước, tuy nơi đây có thủ vệ nhưng cũng chỉ quét mắt về phía Hứa Thanh liền không có để trong lòng nữa, mặc kệ hắn rồi bước vào trong. 
Thật sự là khi Hứa Thanh giả trang thành thập hoang giả, đã không thể dùng từ giả trang để hình dung nữa, mà phải nói hắn vốn là thập hoang giả.

Khí tức tương tự, ánh mắt chẳng khác, sự hung tàn cũng không hề lạ lẫm..